"Gì cơ?"
Nghe anh nói vậy, cô lập tức nghiêm túc lại.
"Trước khi quay phim, tụi anh thường gặp gỡ và trao đổi với các khách mời. Anh đã gọi điện cho Từ Xuân, vì biết cô ấy có liên quan đến quá khứ của em, nên anh cố tình khơi gợi để lấy thông tin." Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị, "Từ Xuân có thể có bằng chứng về những lần cô ấy bắt nạt em."
Tần Chi ngồi lặng đi hồi lâu.
Mỗi lời Lý Kinh Châu nói như một quả bom rơi xuống, tiếng nổ vang dội trong tai cô. Cô ngồi yên, chờ cho âm thanh ấy tan biến rồi mới nói: "Em muốn gặp cô ấy."
"Được, anh sẽ cố liên lạc với cô ấy." Lý Kinh Châu xoa đầu cô, "Nếu cô ấy không muốn gặp em, thì đúng như em nói, cô ấy chỉ làm từ thiện vì từng bị bắt nạt, không phải vì từng bắt nạt người khác."
Tần Chi nghĩ ngợi rồi nói: "Nếu cô ấy không muốn gặp em, đợi chương trình lên sóng, em sẽ lợi dụng sự chú ý của công chúng để tố cáo cô ấy trên mạng." Đôi mắt cô ánh lên sự cương quyết, "Dạo gần đây em cứ nghĩ, họ có nhận được quả báo nào chưa? Nói như Vương Chi Nam ấy, dù em có trút giận vài lần, thì bây giờ cô ta vẫn ngày ngày học hành, yêu đương, kết bạn..."
Hồi trung học, Tần Chi từng nghĩ Vương Chi Nam là một người rất mưu mô. Cô ta không phô trương, nhưng luôn dễ dàng có được mọi thứ mình muốn, rất giỏi trong việc tạo dựng quan hệ. Cô ta hiểu cách dùng lợi ích nhỏ để đổi lấy lợi ích lớn hơn.
Cô ta không phải là kiểu "chị đại" hô hào tụ tập, cũng chẳng thích nổi bật giữa đám đông, nhưng lại rất biết cách thu nạp người khác một cách kín đáo.
Nhưng khi nhìn Vương Chi Nam qua một góc nhìn khác, Tần Chi mới nhận ra mọi chuyện không như vậy. Khi cô trở nên xinh đẹp, mạnh mẽ và dám đối mặt với mọi thứ, cô mới hiểu ra đôi khi chỉ cần ai liều lĩnh hơn mà thôi. Vương Chi Nam có thông minh không? Có lẽ là thông minh, nhưng tuyệt đối không phải là người sâu sắc.
"Sau chuyện của Hưởng Hưởng, em lại càng thấy không cam lòng." Tần Chi nhìn Lý Kinh Châu, đầy căm phẫn, "Dù cô ta sống khổ sở, bị gia đình áp bức, hay bị bạn trai bạo hành, điều đó cũng không phải là sự đền bù mà em cần. Những gì cô ta nợ em vẫn chưa trả."
Kết thúc của câu chuyện nên là buông bỏ sao?
Nên là nhìn thấu tất cả, để không buồn không vui dù người đó đang thành công hay đau khổ sao?
Nên là hiểu rõ trả thù chỉ khiến hận thù tiếp nối, nên rời mắt khỏi vực thẳm đó sao?
Cô nhớ lại lời anh nói: "Không ai hoàn toàn buông bỏ được quá khứ của mình. Chỉ cần quá khứ không trở thành gánh nặng, thì mang nó theo cũng chẳng sao."
Đúng vậy, mang nó theo thì sao nào?
Dù mang theo cả một khối nặng trên vai mà đi nghìn dặm, thì lý tưởng vẫn không thay đổi, cô vẫn hướng về phía Phật, không phải ma quỷ, vẫn muốn mở ra một con đường sáng.
"Anh biết em là người biết tự quyết định."
Lý Kinh Châu lắng nghe cô nói, rồi chỉ bình thản đáp lại một câu.
Tần Chi hiểu, anh đang ủng hộ cô. Bởi anh hiểu cô.
Tần Chi kiên định đáp: "Chúng ta đều phải chịu trách nhiệm với chính mình."
Anh nghe vậy thì cười, có phần bất đắc dĩ: "Muốn làm gì thì cứ làm." Anh ngừng vài giây, nhìn cô, "Luật sư, tiền, và cả bờ vai cùng tình yêu... anh đều sẽ cho em."
Tần Chi bắt được từ ngữ anh dùng thì bất giác mỉm cười.
Cười một hồi thì cô ngẩn ra, quay đầu nhìn anh, cũng thấy đồ vật treo trên tường phòng anh.
Lần cuối cùng Tần Chi vào phòng ngủ của Lý Kinh Châu là lúc anh say khướt năm ngoái, còn vừa nãy cô mải nói chuyện nên chẳng để ý gì. Giờ cô mới nhận ra món đồ trang trí cô làm đã được anh treo ngay ngắn trên tường đầu giường.
Tần Chi nhéo nhẹ anh: "Không phải nói với em là không biết treo ở đâu sao?"
Lý Kinh Châu nhắm hờ mắt, vừa rồi có phần quá cuồng nhiệt khiến anh vẫn còn lưu luyến khoảnh khắc đó: "Dreamcatcher thì phải treo ở đầu giường chứ sao."
"Hả?" Tần Chi ngạc nhiên, "Đó là dreamcatcher sao? Đó là "kết đồng tâm" của em đấy." Trong văn học cổ điển, "kết" tượng trưng cho tình cảm giữa đôi nam nữ, còn "kết đồng tâm" là tín vật tượng trưng cho lời thề ước trăm năm giữa hai người.
Vừa mới hoàn thành việc thân mật, tính cách anh có vẻ dịu dàng đi nhiều, anh cúi xuống hôn nhẹ cô.
Anh vẫn luôn coi món đồ ấy như một lá bùa hộ mệnh, treo ở đầu giường, giúp giấc ngủ an lành hơn.
Đúng là ngây thơ, có đánh chết anh cũng không chịu nói ra.
Cô cứ hỏi mãi, cuối cùng anh lại đè cô xuống lần nữa.
Vẫn có cách để khiến cô im lặng.
...
Tần Chi gặp Từ Xuân vào tháng Năm.
Kỳ nghỉ lễ Lao động, dưới sự sắp xếp của Lý Kinh Châu, hai người họ hẹn gặp nhau tại ngôi trường cũ, cụ thể là ở quán đồ ngọt sau cổng trường, vào lúc năm giờ chiều.
Tần Chi đến sớm năm phút, không ngờ lại thấy Từ Xuân đã ngồi sẵn trong quán qua cửa sổ.
Cô ngập ngừng rồi bước tới.
Đẩy cửa vào, chuông gió vang lên, Từ Xuân quay lại nhìn thấy cô, biểu cảm rõ ràng đã thay đổi.
Ánh mắt có phần ngạc nhiên và ngưỡng mộ, cùng một thứ gì đó sâu sắc hơn, Tần Chi không thể đọc hiểu và cũng chẳng muốn hiểu.
Từ Xuân đã không còn như trước, khuôn mặt hơi tròn ra, không còn nét đẹp ngày xưa, cũng không còn dáng vẻ "chị đại" nữa.
Điều duy nhất không thay đổi là những hình xăm trên cánh tay cô - tên người yêu đầu tiên, vài biểu tượng lố lăng, ngôi sao sáu cánh.
Tần Chi chào cô: "Xin chào."
Từ Xuân mỉm cười: "Chào, Tần Chi."
Cách gọi ấy khiến Tần Chi hơi ngạc nhiên.
Cô không cười, từ đầu đến cuối vẫn vậy.
Cô kéo ghế ra một chút rồi ngồi xuống.
Từ Xuân liền nói: "Thật lòng mà nói, khi nhìn thấy cô, tôi đã thấy hơi lạnh sống lưng."
"Sao lại vậy?" Tần Chi vừa dùng điện thoại quét mã để gọi đồ uống, hỏi một cách thờ ơ.
"Anh ấy nói không sai, bây giờ cô rất xinh đẹp, và cũng đầy khí chất." Từ Xuân cười, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt, "Còn tôi thì khác, sau khi bị những người đó tổn thương, tôi không còn chút sức sống nào nữa."
Từ Xuân thấy cô cứ cúi đầu nhìn điện thoại, dường như chẳng mấy bận tâm, không kiềm được mà nói tiếp: "Họ đòi tiền, không được thì đánh đập, thậm chí còn dùng tàn thuốc châm vào tôi, họ..."
"Tôi không đến đây để nghe cô nói những điều này." Tần Chi cắt lời.
Làm như vậy có lẽ là tàn nhẫn.
Nhưng cô đến đây hôm nay, không phải để nghe người từng bắt nạt mình kể khổ.
Nếu Từ Xuân kể khổ, thì cô phải làm gì? An ủi cô ấy? Hay là cùng cô ấy chia sẻ trải nghiệm bị bắt nạt, nói rằng mình đồng cảm sâu sắc?
Cô không làm được.
Từ Xuân cười gượng: "Đúng, tôi hiểu, tôi chỉ muốn nói rằng, ba thước trên đầu có thần linh, vì thế cô mới trở thành cô của bây giờ, còn tôi thành tôi của bây giờ."
"Cô sai rồi, nếu trên đầu ba thước thật sự có thần linh, thì cô có thể là cô của hiện tại." Tần Chi gọi đồ uống xong liền đặt điện thoại xuống, khẽ gõ lên mặt bàn, nhẹ nhàng ngước lên, "Còn tôi, lẽ ra tôi vẫn là Chu Huệ, người có vẻ ngoài bình thường, trầm lặng, nhưng chưa từng bị tổn thương."
Từ Xuân bị một câu của Tần Chi làm nghẹn lời, không đáp lại được.
Tần Chi nhìn cô ta: "Hơn nữa, đây chẳng phải là sự "cải tạo" tốt nhất dành cho cô sao?" Ánh mắt cô rất nhạt, rất lạnh, "Cô trở nên ngoan ngoãn, còn tôi trở nên mạnh mẽ. Đây là kết quả của những cơn giông tố thời thanh xuân, là cách cải tạo tốt nhất cho một người ngang ngược như cô và một người yếu đuối như tôi."
Từ Xuân nhìn Tần Chi. Tần Chi mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản và quần jeans, tóc buộc cao, trông rất trẻ trung và giản dị, nhưng trong đôi mắt cô có một điều gì đó không hề giống với một cô sinh viên.
Từ Xuân không hiểu vì sao, nhưng cô không thể nhìn thẳng vào đôi mắt đó, nên vội vã cúi đầu xuống.
Tần Chi thấy cô im lặng bỗng nhiên cảm thấy thật chán nản, cảm giác tiêu cực của việc đã tưởng tượng ra bao nhiêu tình huống gặp gỡ, đã chuẩn bị nhiều lời để nói, nhưng khi gặp mặt mới nhận ra không có gì để nói, tất cả đều vô nghĩa.
Tần Chi không muốn phí lời: "Bạn trai tôi đã nói cho cô biết mục đích tôi đến đây rồi chứ?"
Từ Xuân gật đầu, cô lấy ra một chiếc USB đưa cho Tần Chi.
Im lặng một lát, cô ngẩng lên nhìn vào cằm Tần Chi: "Chu Huệ, xin lỗi." Cô lại bất ngờ đổi cách gọi, "Thật ra ban đầu tôi không dám gặp cô, không phải vì tôi không thấy có lỗi với cô, mà là vì tôi cảm thấy, nếu gặp cô rồi, tôi sẽ không còn là một nạn nhân hoàn hảo nữa."
Cô thở dài: "Tôi đã tự tưởng tượng rất nhiều trong đầu. Tôi cứ nghĩ, liệu người ta có nghĩ rằng, sau khi biết tôi từng bắt nạt người khác, những gì tôi phải trải qua sau này đều là đáng đời không... Tôi sợ những tổn thương, những ngọn núi đè lên cuộc đời tôi sẽ trở nên nhẹ như lông hồng..."
Nói đến đây, Từ Xuân bắt đầu nghẹn ngào, "Nên khi bạn trai cô mời tôi tham gia chương trình, ban đầu tôi đã từ chối..."
"Khoan đã... không phải cô tự nguyện đăng ký sao?" Tần Chi bắt được điều gì đó.
"Ừ, tôi làm việc trong một tổ chức từ thiện về sức khỏe tâm lý thanh thiếu niên, một khách mời khác của chương trình từng được tư vấn ở tổ chức của tôi. Lần chuẩn bị phỏng vấn đó, chúng tôi có gặp nhau." Từ Xuân nói, "Lúc đó, anh ấy có ý thăm dò tình hình của tôi, bấy giờ tôi mới biết, anh ấy nghe tên tôi rồi nghĩ đến cô nên mới tìm hiểu. Sau khi nghe chuyện của tôi, anh ấy mới mời tôi tham gia. Thế nào, cô không biết chuyện này sao?"
Tần Chi im lặng thật lâu.
Đúng lúc đó, ly latte cô gọi được bưng đến. Cô cầm lên uống một ngụm, bị nóng đến cau mày.
Từ Xuân nói: "Cô uống từ từ thôi."
Tần Chi lắc đầu: "Cô tiếp tục đi."
"Nói chung là bạn trai cô rất lợi hại, anh ấy đã phân tích rõ ràng lợi hại của mọi chuyện cho tôi. Anh ấy nói, nếu tôi sợ người khác không hiểu tổn thương của tôi, thì chỉ có cách trả sạch những tội lỗi trước đây, tôi mới có thể trở thành một nạn nhân tương đối trong sạch, giống như một người phạm tội phải ngồi tù rồi mới có thể làm lại người bình thường."
Tần Chi ngồi yên, lắng nghe cô ta nói tiếp.
Ánh mắt Từ Xuân lưu luyến nhìn vào cằm Tần Chi thật lâu, rồi bất ngờ ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi nghĩ Lý Kinh Châu nói đúng, vì vậy tôi mới đến đây hôm nay. USB này cô tùy ý xử lý, báo cảnh sát hay công khai trên mạng đều được, tôi không ngại."
Tần Chi suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cô không có điều kiện nào khác sao?"
Từ Xuân cười: "Dĩ nhiên là có." Cô cố tình ngừng một chút, rồi mới nói, "Tôi muốn Lý Kinh Châu xóa bỏ nội dung phỏng vấn về tôi, tôi không muốn lên sóng chương trình nữa."
"..." Tần Chi ngừng thở.
"Hồi đó tôi đồng ý tham gia chương trình là có chút ý riêng, muốn nhân cơ hội này tố cáo mấy kẻ đã làm hại tôi. Nhưng tôi biết, nhất định cũng sẽ có người chửi tôi là đáng đời. Trước đây tôi nghĩ tôi có thể chịu được chút trừng phạt công khai. Nhưng bây giờ, nếu tôi đã quyết định xin lỗi cô, thì tôi sẽ dùng cách khác để chuộc lỗi. Hơn nữa, đấu tranh quyền lợi cho các vụ bạo lực học đường rất khó khăn, nếu do thời gian lâu mà chứng cứ khó khăn, nhỡ đâu cô muốn công khai để lấy lại công bằng cho mình, thì tôi lên chương trình chỉ càng là trò cười."
Tần Chi lặng lẽ suy nghĩ từng câu từng chữ trong lời nói của Từ Xuân.
Sau một lúc im lặng, cô gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi."
Từ Xuân hít một hơi sâu: "Nói ra được thấy nhẹ nhõm nhiều." Cô nở một nụ cười rạng rỡ, "Tôi biết cô không thể bình tĩnh ngồi xuống uống cà phê với tôi, tôi cũng thực sự không thể ngồi tiếp được. Nói xong rồi, vậy thì tạm biệt."
Tần Chi nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nở nụ cười với cô ta: "Bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều."
Từ Xuân sững sờ, rồi gật đầu thật mạnh: "Ừ."
Sau đó cô ấy đứng dậy rời đi.
Tần Chi nhìn theo bóng cô ấy ra khỏi cửa, đúng lúc đó tiếng chuông tan học vang lên, báo hiệu đã đến giờ tan trường buổi chiều.
Tần Chi nhìn thấy Từ Xuân đi ngang qua cửa sổ, băng qua đường, đi đến con đường nhỏ bên cạnh bức tường trường học.
Con đường này chính là nơi mà trước đây Tần Chi từng bị Vương Chi Nam và Từ Xuân ép buộc, bắt cô phải đứng trước gương tự sỉ nhục bản thân.
Tần Chi ngây người nhìn theo, mãi cho đến khi Từ Xuân khuất bóng nơi góc đường, còn những đứa trẻ tan học đang mặc đồng phục đứng túm tụm nơi góc phố, cô mới hoàn hồn.
Cô lại cầm lên ly latte, ánh mắt dừng lại ở chiếc USB.
Cô đặt ly xuống, cầm lấy chiếc USB, nắm chặt trong tay.
Nếu không ngoài dự đoán, trong này sẽ là những hình ảnh cô từng bị bắt nạt.
Cô sẽ tận dụng triệt để những bằng chứng khó khăn mới có được này.
Vương Chi Nam, Từ Xuân, dù không đòi gì nhiều, nhưng những gì nợ cô, cô sẽ đòi lại.
Nghĩ đến đây, cô lập tức gọi điện cho Lý Kinh Châu.
Lý Kinh Châu lại bắt máy ngay lập tức, anh mở lời trước: "Nói chuyện xong rồi à?"
Tần Chi cười, không hiểu sao cảm thấy đặc biệt thỏa mãn: "Anh Kinh, em muốn nói với anh ba chữ, đừng cho là em khách sáo nhé."
Anh bật cười nhẹ: "Đừng có dài dòng, có gì nói đi."
"Cảm ơn anh." Cô khẽ nói.
Bên kia im lặng thật lâu, khoảng mười giây sau, một tiếng cười trầm thấp vang lên. Tần Chi ngừng lại, rồi cũng bật cười, hai người cùng nhau cười thoải mái một hồi.
Tần Chi cười là vì cô hiểu rõ những gì Lý Kinh Châu đã làm cho cô.
Anh không chỉ giúp cô tìm được Từ Xuân, mà còn khuyên nhủ Từ Xuân, âm thầm giải quyết hết những rắc rối cho cô, sau đó không hề khoe khoang, chỉ đưa ra thành quả để cô kiểm chứng.
Việc quay một chương trình tốn rất nhiều thời gian, công sức và tiền bạc, nhưng lại phải bỏ qua một nhân vật quan trọng thì tổn thất không hề nhỏ. Anh là người chịu trách nhiệm, tổn thất của người khác anh sẽ nghĩ cách bù đắp bằng mọi cách, nhưng tổn thất của anh thì chẳng ai có thể bù đắp. Nên tất cả tổn thất đều do một mình anh gánh chịu.
Vì cô, anh im lặng và đồng ý làm vậy.
Tấm lòng này, Tần Chi đều hiểu.
Còn Lý Kinh Châu cười, chính là vì Tần Chi hiểu.
...
Cuối cùng, họ cúp máy trong bầu không khí rất hòa hợp.