Núi Lửa Ngủ Đông

Chương 10




mười;

An Úc và Bùi Phương Trì cùng ăn tối.

An Úc không thể về công ty, bị hắn kéo đi chọn một nhà hàng để ăn tối.Vui vẻ ư, hay là tiếc nuối nhỉ.Một lúc lâu sau, anh mới nhỏ giọng thủ thỉ vào tai Dung Nham: “Em sợ.”“Cậu, có muốn lên ngồi một chút không.” An Úc hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Cơ mà… Chắc là Dung Nham chưa về đâu.”

Hoa hồng champagne, pho mát bán nồng; một thứ thu mình, một thứ ôn hòa.Cây ở đây, núi ở đây, đất ở đây, anh cũng sẽ ở đây.“Hử?”

An Úc giữ vững tinh thần để tán gẫu với hắn, khi được hắn đưa về tới nhà thì sắc trời đã tối.Dung Nham đau lòng, rút mình ra khỏi người anh, lấy dầu bôi trơn trên tủ đầu giường xuống, bôi lên dương v*t.

“Cậu, có muốn lên ngồi một chút không.” An Úc hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Cơ mà… Chắc là Dung Nham chưa về đâu.”Bùi Phương Trì cười cười, giúp An Úc cởi dây an toàn, “Lần sau đi, lần sau mang theo đồ tốt đến gặp hai người các cậu.”

Bùi Phương Trì cười cười, giúp An Úc cởi dây an toàn, “Lần sau đi, lần sau mang theo đồ tốt đến gặp hai người các cậu.”Hoa hồng champagne, pho mát bán nồng; một thứ thu mình, một thứ ôn hòa.

An Úc vào nhà.An Úc và Bùi Phương Trì cùng ăn tối.

Trong nhà tối mịt, quả đúng là Dung Nham chưa về.Dung Nham hoàn toàn đắm chìm, một tay gã vỗ vỗ mông anh, cố gắng thúc mạnh hạ thân gã vào, một tay vuốt ve phần thịt mềm mại sau cổ anh.

Anh cũng không bật đèn, chỉ đi vào phòng làm việc của Dung Nham ngồi một lát, đoạn bước vô nhà tắm, tắm rửa qua loa rồi quay về giường.

Ngoài cửa sổ luôn có ánh sáng li ti rải rác, lòng An Úc chua xót muốn chết, chẳng nhịn được mà cứ mải nghĩ đến dáng vẻ của Dung Nham sau khi biết Bùi Phương Trì đã trở về.

Vui vẻ ư, hay là tiếc nuối nhỉ.Dung Nham “ừ” một tiếng, mở mắt ra, bàn tay dần dần di chuyển xuống, đôi chân dài kẹp lấy người anh, “Nó cũng bị em đánh thức.”Ngoài cửa sổ luôn có ánh sáng li ti rải rác, lòng An Úc chua xót muốn chết, chẳng nhịn được mà cứ mải nghĩ đến dáng vẻ của Dung Nham sau khi biết Bùi Phương Trì đã trở về.

Vì sao anh ấy không nói cho mình.An Úc rơi lệ, chìm vào giấc ngủ. Sáu giờ sáng hôm sau anh tỉnh dậy, bên cạnh có một nguồn nhiệt, Dung Nham nằm nghiêng mặt về phía anh, tay đặt lên người anh, anh nhìn chằm chằm người ấy một hồi bằng ánh mắt nóng rực, vừa vươn tay định chạm vào lông mày gã thì cả người đã bị ôm chặt.Gã bắt đầu mở rộng cửa động của An Úc, quy đầu to lớn không bôi trơn, chậm rãi tiến vào, đi vào được một nửa thì Dung Nham nắm lấy tay anh, đưa tới để anh sờ chỗ bọn họ tiếp xúc.

Có bao giờ… nghĩ tới chuyện ly hôn với mình không.“Không sợ.”

An Úc khụt khịt mũi, đưa tay lên che mắt, nếu thật vậy, anh phải làm gì bây giờ đây.“Anh sẽ luôn ở đây, anh sẽ luôn ở trong em.”An Úc sốt ruột ngồi dậy, cầm lấy vật cương cứng của gã, ngồi xuống, đau đến nỗi nước mắt tuôn rơi.An Úc khụt khịt mũi, đưa tay lên che mắt, nếu thật vậy, anh phải làm gì bây giờ đây.

Hôm nay nhìn Bùi Phương Trì, tựa như hắn chẳng thay đổi gì hết, vẫn y hệt như trước, hắn đối xử với anh như cách hắn đối xử với em trai ruột vậy. Về phần anh, rõ ràng anh khó chịu trong lòng nhưng vẫn phải giả vờ vui vẻ. Là một bác sĩ tâm lý giỏi giang như vậy, nhất định hắn sẽ phát hiện ra.An Úc vào nhà.“Tối hôm qua về nhà anh nhìn thấy, An An, trên mặt em có nước mắt.”

An Úc rơi lệ, chìm vào giấc ngủ. Sáu giờ sáng hôm sau anh tỉnh dậy, bên cạnh có một nguồn nhiệt, Dung Nham nằm nghiêng mặt về phía anh, tay đặt lên người anh, anh nhìn chằm chằm người ấy một hồi bằng ánh mắt nóng rực, vừa vươn tay định chạm vào lông mày gã thì cả người đã bị ôm chặt.“…” An Úc mới nhớ ra tối hôm qua mình tắm xong không mặc quần áo, khỏa thân đi ngủ luôn.

“Tỉnh rồi?” Dung Nham xoa lưng anh.Trong nhà tối mịt, quả đúng là Dung Nham chưa về.

“Em đánh thức anh hả?”“Gặp ác mộng sao?”

Dung Nham “ừ” một tiếng, mở mắt ra, bàn tay dần dần di chuyển xuống, đôi chân dài kẹp lấy người anh, “Nó cũng bị em đánh thức.”An Úc giữ vững tinh thần để tán gẫu với hắn, khi được hắn đưa về tới nhà thì sắc trời đã tối.

“…” An Úc mới nhớ ra tối hôm qua mình tắm xong không mặc quần áo, khỏa thân đi ngủ luôn.An Úc nhỏ giọng nức nở, tì lên trán gã, không ngừng lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, “Anh sẽ luôn ở đây.”

Dung Nham đẩy mông anh lên một chút, dương v*t đã thức tỉnh chèn vào kẽ mông anh, gã áp sống mũi lạnh toát vào mặt anh.Anh cũng không bật đèn, chỉ đi vào phòng làm việc của Dung Nham ngồi một lát, đoạn bước vô nhà tắm, tắm rửa qua loa rồi quay về giường.

“Gặp ác mộng sao?”

“Hử?”An Úc nắm lấy dương v*t của gã, đẩy vào bên trong, đau đến độ rên rỉ thành tiếng, đồng thời cũng dần dần có một chút khoái cảm.

“Tối hôm qua về nhà anh nhìn thấy, An An, trên mặt em có nước mắt.”Dung Nham đẩy mông anh lên một chút, dương v*t đã thức tỉnh chèn vào kẽ mông anh, gã áp sống mũi lạnh toát vào mặt anh.“An An, anh ở bên trong em.”

An Úc hơi cứng người, sau đó nghiêng đầu khẽ liếm mút nhè nhẹ lên phần da từ cổ tới gần vành tai gã, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng hừ hừ mềm mại bằng giọng mũi.

Một lúc lâu sau, anh mới nhỏ giọng thủ thỉ vào tai Dung Nham: “Em sợ.”

Dứt lời, không chờ Dung Nham phản ứng lại, anh đã ngượng ngùng nói tiếp: “Hơi sợ một chút.”Dứt lời, không chờ Dung Nham phản ứng lại, anh đã ngượng ngùng nói tiếp: “Hơi sợ một chút.”

Dung Nham hoàn toàn đắm chìm, một tay gã vỗ vỗ mông anh, cố gắng thúc mạnh hạ thân gã vào, một tay vuốt ve phần thịt mềm mại sau cổ anh.Gã hôn lên khóe môi An Úc, lòng bàn tay ấm áp khô ráo đặt lên phần xương bả vai run rẩy của anh, “Đương nhiên là anh ở đây rồi.”

Gã bắt đầu mở rộng cửa động của An Úc, quy đầu to lớn không bôi trơn, chậm rãi tiến vào, đi vào được một nửa thì Dung Nham nắm lấy tay anh, đưa tới để anh sờ chỗ bọn họ tiếp xúc.

“An An, anh ở bên trong em.”

Gã lại đi vào sâu hơn, trên cối chày có một vài đường gân khẽ giật giật vì hưng phấn, lúc này chúng kề sát vào vách trong của anh, thân mật khăng khít.Hôm nay nhìn Bùi Phương Trì, tựa như hắn chẳng thay đổi gì hết, vẫn y hệt như trước, hắn đối xử với anh như cách hắn đối xử với em trai ruột vậy. Về phần anh, rõ ràng anh khó chịu trong lòng nhưng vẫn phải giả vờ vui vẻ. Là một bác sĩ tâm lý giỏi giang như vậy, nhất định hắn sẽ phát hiện ra.

“Không sợ.”“Tỉnh rồi?” Dung Nham xoa lưng anh.

An Úc nắm lấy dương v*t của gã, đẩy vào bên trong, đau đến độ rên rỉ thành tiếng, đồng thời cũng dần dần có một chút khoái cảm.

Dung Nham đau lòng, rút mình ra khỏi người anh, lấy dầu bôi trơn trên tủ đầu giường xuống, bôi lên dương v*t.

An Úc sốt ruột ngồi dậy, cầm lấy vật cương cứng của gã, ngồi xuống, đau đến nỗi nước mắt tuôn rơi.

“Anh sẽ luôn ở đây, anh sẽ luôn ở trong em.”Dung Nham đành phải ngồi dậy ôm lấy anh, dương v*t chôn ở trong cơ thể anh càng lúc càng lớn, chờ anh tỉnh lại khỏi cơn đau đớn vừa rồi mới chậm rãi xỏ xuyên.

Dung Nham đành phải ngồi dậy ôm lấy anh, dương v*t chôn ở trong cơ thể anh càng lúc càng lớn, chờ anh tỉnh lại khỏi cơn đau đớn vừa rồi mới chậm rãi xỏ xuyên.

Gã hôn lên khóe môi An Úc, lòng bàn tay ấm áp khô ráo đặt lên phần xương bả vai run rẩy của anh, “Đương nhiên là anh ở đây rồi.”

An Úc nhỏ giọng nức nở, tì lên trán gã, không ngừng lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, “Anh sẽ luôn ở đây.”

Cây ở đây, núi ở đây, đất ở đây, anh cũng sẽ ở đây.