Núi Lửa Ngủ Đông - Nhân Hình Tịnh Lưu Ly

Chương 1




"A..."

An Ức chống hai tay lên bàn bếp, quần áo chất đống dưới chân, Dung Nham áp vào tấm lưng mịn màng của cậu, cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt lấy thắt lưng cậu, dù đã xuất tinh xong, anh vẫn không chịu rút ra mà nhẹ nhàng đâm rút, để mặc tinh dịch chảy xuống chân An Ức.

"Em muốn đi tắm..." An Ức cúi đầu nhìn bắp cải mới rửa sạch trước mặt, cố gắng lờ đi cảm giác kỳ quái giữa hai chân.

"Để anh giúp em." Dung Nham hôn lên tóc cậu, xoay người cậu lại, nâng bờ mông mềm mại bế cậu lên.

Sau khi ra khỏi bếp, An Ức mới nhìn thấy vali và túi đựng máy tính của Dung Nham đều tùy tiện bị ném ngay cạnh cửa.

Lúc nãy rửa rau, tiếng nước mở hơi to nên cậu không để ý Dung Nham đã về nhà. Đến khi cậu kịp phản ứng, cậu đã bị Dung Nham ôm lấy từ phía sau, chiếc quần rộng cũng bị kéo xuống, vũ khí nóng bỏng của kẻ địch đã trực tiếp đâm vào giữa hai chân cậu.

Kẻ man rợ, chỉ biết mỗi làm tình.

Dung Nham bế cậu vào phòng tắm, một tay ôm cậu, một tay điều chỉnh nhiệt độ nước.

An Ức nhìn vào hình ảnh trong gương, cậu để trần thân thể, còn Dung Nham chỉ nới lỏng cà vạt, ăn mặc chỉnh tề, không cần bị nước làm ướt nhẹp cũng có thể nhìn thấy cơ thể săn chắc của anh, một Dung Nham cao to, kiên cường luôn làm An Ức mê muội.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Dung Nham ôm cậu đứng dưới vòi hoa sen, chậm rãi nghịch nghịch đồ vật phía sau cậu.

An Ức lắc đầu, hỏi anh: "Không phải buổi tối anh mới tới sao?"

"Vốn dĩ bên đó có người hẹn ăn tối, nhưng những chỗ đó lại không phải để ăn, xong việc nên anh về luôn."

Dung Nham tự mình đầu tư mở mấy trung tâm trò chơi điện tử, tất cả đều đang hoạt động rất tốt. Nghỉ hè đang đến gần, anh liền muốn khảo sát địa điểm và đầu tư thêm hai trung tâm nữa, tuần trước anh đến thành phố Lâm công tác, nhịn một tuần không gặp An Ức, anh tưởng mình sắp bệnh luôn rồi.

An Ức hơi buông lỏng vòng tay đang ôm cổ anh, "Vậy anh có mệt không? Thả em xuống..."

"Anh vừa mới ăn xong một bữa." Dung Nham cắn lên vành tai cậu, rút ​​ngón tay ra, di chuyển xuống một chút, chạm vào vật nóng hổi bên dưới.

"Em vừa mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối..." An Ức phản ứng lại, mặt đỏ bừng, "Sao anh lại...ừm..."

"An An, An An."

Dung Nham dùng sức xoa mông của cậu, khoang miệng ấm áp ngậm lấy tai cậu, không ngừng gọi tên cậu, từng tiếng gọi truyền vào tai cậu, An Ức không còn đường trốn.

"Em xem." Dung Nham kéo khăn tắm đặt lên bồn rửa cho An Ức ngồi.

Mặt gương mờ đi vì hơi nước, anh cúi người hôn lên má An Ức, đưa tay phải vòng xuống nách cậu, phác họa đường cong mông của cậu trong gương: "Đẹp lắm."

Thân thể An Ức hơi cứng đờ, không muốn quay đầu nhìn lại, hạ mi xuống che đi cảm xúc trong mắt, "Anh đừng nói nữa."

"Đỏ mặt rồi."

Dung Nham bình tĩnh nhưng rất nghiêm túc dùng đầu ngón tay cẩn thận lau đi hơi nước trên gương, sau đó hài lòng nhìn cặp mông đỏ bừng dần dần hiện rõ.

An Ức không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, rụt vai ôm chặt lấy anh.

Dung Nham chỉ xem như cậu đang ngượng ngùng, sờ sờ đầu cậu, sau đó cởi quần áo, ôm cậu vào bồn tắm ngâm mình.

An Ức dựa vào bức tường sứ, chỗ lông thưa thớt dưới nước ôm lấy dương v*t trắng nõn. Dung Nham dang hai chân cậu rộng ra, lấy dương v*t căng phồng chọc vào tinh hoàn của cậu, nhìn cậu bé hồng hào từ mềm mại chuyển thành đứng thẳng. Kẻ giảo hoạt nào đó liền đưa cả nước ấm và chính bản thân anh vào trong cơ thể cậu.

"An An, nhìn anh, xem anh tiến vào như thế nào."

"Chậm...chậm thôi..." An Ức bị anh giữ chặt thắt lưng, dùng sức đâm vào, "A...Dung Nham..."

"An An, đừng khóc." Dung Nham thúc eo càng lúc càng nhanh, An Ức bị khoái cảm bao phủ, không biết bản thân đã rơi nước mắt từ lúc nào.

"Ưm...a..."

"Ngoan." Dung Nhan hôn lên nước mắt của cậu, bế cậu ngồi lên người mình.

An Ức bị anh đỉnh vừa mạnh vừa sâu, khiến cổ họng cậu khàn đặc vì rên rỉ.

Lúc Dung Nham ôm cậu ra khỏi phòng tắm thì trời đã tối, An Ức mệt đến không có sức nói chuyện. Dung Nham giúp cậu sấy tóc, sau đó nhét cậu vào chăn, hôn lên mí mắt cậu, nói: "Ngủ đi."