Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 19-3




Nhan Hiểu Thần thừa dịp anh ta đi rót nước, nhìn trước nhìn sau, đến bên cạnh bàn làm việc, giống như vô tình cầm túi văn kiện lên, đang muốn mở ra xem, Trình Trí Viễn lấy lại nó từ trong tay cô, đưa ly nước cho cô, “Em đến sô pha ngồi ăn đi!”

Nhan Hiểu Thần chỉ có thể đi đến ghế sô pha ngồi xuống, một nửa giả vờ, một nửa thật sự, ăn bánh quy như hổ đói.

Trình Trí Viễn cười nói: “Ăn từ từ, coi chừng nghẹn.” Anh ta vừa nói chuyện, vừa đi đến máy cắt giấy ở gần đó, bấm nút mở.

Nhan Hiểu Thần muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng không có bất kỳ lý do nào.

Anh ta không mở túi văn kiện ra xem, mà trực tiếp đem toàn bộ bỏ vào máy cắt giấy, Nhan Hiểu Thần chỉ có thể trơ mắt nhìn cái máy từng chút một nuốt mất túi văn kiện. Máy cắt giấy ở văn phòng của Trình Trí Viễn là loại máy bảo mật cấp cao, có thể khiến cho tài liệu biến thành bột cám ngay lập tức, cho dù có nhiều gián điệp thật kiên nhẫn ngồi ghép các mảnh vụn lại với nhau, cũng không thể được.

Trình Trí Viễn đợi đến khi máy cắt giấy hoàn thành công việc, mới ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy Nhan Hiểu Thần ánh mắt sáng quắc nhìn anh ta, không nhịn được lảng tránh ánh mắt của cô, giải thích nói: “Là một chút tài liệu buôn bán, có thông tin quan trọng của khách hàng, nhất định phải tiêu hủy.”

Nhan Hiểu Thần che giấu tâm trạng cúi đầu, dùng sức ăn bánh quy, trong lòng suy nghĩ: Anh và Thẩm Hầu, một người làm tài chính, một kẻ bán quần áo, khoảng cách xa đến nỗi tên lửa bắn còn không tới, có thể có buôn bán cơ mật cái gì? Trình Trí Viễn tiến đến sô pha, ngồi xuống, khẽ cười nói: “Ăn một chút tinh bột vào.”

Nhan Hiểu Thần bỏ bánh quy xuống, lấy hạnh nhận lên ăn, chậm rãi ăn từng hạt, cô tự nói với mình, văn kiện đã bị tiêu hủy, không cần phải nghĩ nữa, Trình Trí Viễn đối với cô rất tốt, tất cả những việc anh ta làm tất cả đều muốn tốt cho cô, nhưng trong lòng lại không yên, có một loại khó hiểu bất an quẩn quanh.

Trình Trí Viễn cũng nhận thấy cô có gì đó không ổn, lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”

Nhan Hiểu Thần nhẹ giọng hỏi: “Khi nào chúng ta đi?”

Trình Trí Viễn nhìn cô đánh giá, nói: “Thị thực phải làm trong hai tuần, sau khi làm thị thực xong, chúng ta đi, được chứ?”

Nhan Hiểu Thần cầm lọ hạnh nhân, suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Được! Nếu đã quyết định, thì đi càng sớm càng tốt!”

Trình Trí Viễn như trút được gánh nặng, yên tâm mà cười, “Hiểu Thần, anh cam đoan, cuộc sống mới sẽ không để em thất vọng.”

Nhan Hiểu Thần khẽ cười nói: “Em biết, từ lúc quen anh, anh chưa từng khiến em thất vọng. Trong truyện thần thoại Tây Phương có nói, mỗi một người đều có một thiên sứ không thể nhìn thấy đi theo bảo vệ, anh giống như thiên sứ mà ông trời đã ban xuống cho em, chỉ là em có thể nhìn thấy anh thôi”

Nét cười của Trình Trí Viễn đông cứng ở trên mặt.

Nhan Hiểu Thần làm cái mặt quỷ, hỏi: “Vẻ mặt của anh như vậy là sao? Chẳng lẽ em nói không đúng?”

Trình Trí Viễn cười cười, thấp giọng nói: “Cho dù anh là thiên sứ, cũng là đọa lạc thiên sứ (19.2)”

(19.2) Đọa lạc thiên sứ nghĩa là thiên sứ bị biến chất.

Có người gõ cửa phòng làm việc, không đợi Trình Trí Viễn đồng ý cho vào, cửa liền bị đẩy ra. Trình Trí Viễn và Nhan Hiểu Thần không cần nhìn, cũng biết là Kiều Vũ.

Kiều Vũ cười híp mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, đánh vào vai của Trình Trí Viễn nói: “Không quấy rầy hai người chứ?”

Trình Trí Viễn bất đắc dĩ nói: “Có gì nói mau!”

“Lát nữa có một khách hàng quan trọng đến đây, anh giúp tôi tiếp đãi một chút nhé!”

“Được!”

Kiều Vũ quan sát áo sơ mi của Trình Trí Viễn, chỉ chỉ trang phục Tây Âu và caravat phẳng phiu của mình, “Điều chỉnh lại trang phục, please!” hắn nhìn sang Nhan Hiểu Thần cười đầy ý đồ, ngả ngớn nói: “Hai người còn mười phút có thể muốn làm gì thì làm.“ Hắn nói xong, liền đóng cửa lại.

“Em đừng để ý đến Kiều Vũ, cứ từ từ ăn đi.” Trình Trí Viễn đứng dậy, đi đến tủ quần áo sát tường, kéo cửa tủ ra, cầm hai bộ Âu phục và hai cái cà vạt, hỏi ý kiến của Nhan Hiểu Thần, “Bộ nào đây?”

Nhan Hiểu Thần nhìn nhìn, chỉ vào bộ trong tay trái, Trình Trí Viễn đem bộ Âu phục bên tay phải cất trở lại vào tủ quần áo. Anh ta cầm bộ Âu phục, đi vào nhà vệ sinh, chuẩn bị thay quần áo.

Nhan Hiểu Thần ăn cũng đã no, cô đem hạnh nhân cùng bánh quy gói lại thật kỹ, vừa bỏ vào ngăn tủ, vừa nói: “Trí Viễn, em ăn no rồi, xuống lầu làm việc đây,”

Trình Trí Viễn kéo cửa toilet ra, vừa đeo cà vạt, vừa nói: “Lần sau nếu có đói bụng, em cứ trực tiếp vào mà lấy, không cần phải chờ anh về, anh sẽ nói với Tân Lỵ, em có thể tùy ý ra vào phòng của anh.”

Nhan Hiểu Thần được cất nhắc vào phòng, cười nói: “Em xuống đây, tối gặp!”

“Đừng cố làm việc cực khổ quá, tối gặp!”

Đến lúc hết giờ làm thì Trình Trí Viễn đã ở bên ngoài công ty chờ Nhan Hiểu Thần, nhìn thấy cô mang theo tài liệu và máy tính, vội vàng chạy tới, “Về nhà em còn muốn làm việc à?”

“Đúng vậy, hôm nay em có nghỉ một lúc rồi.”

Trình Trí Viễn biết tính tình của cô, cũng không khuyên nữa, chỉ là cười nói: “Thời gian gia đình của chúng ta bị em chiếm dụng, anh sẽ không thanh toán tiền làm thêm giờ.”

Nhan Hiểu Thần bĩu môi, cười nói: “Em sẽ nói với Kiều Vũ.”

Trình Trí Viễn mở cửa, để Nhan Hiểu Thần lên xe trước, anh ta đóng cửa xe lại, chuẩn bị lên xe từ một bên khác. Nhưng Nhan Hiểu Thần đợi một lúc, cũng không thấy Trình Trí Viễn lên xe. Nhan Hiểu Thần tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, thì nhìn thấy Trình Trí Viễn đứng ở bên cạnh cửa xe, cô gõ gõ cửa kính, Trình Trí Viễn mở cửa ngồi vào trong.

“Có chuyện gì thế?” Nhan Hiểu Thần nhìn ra ngoài cửa sổ ngó quanh, cái gì cũng chẳng nhìn thấy.

Trình Trí Viễn che giấu cười nói: “Không có gì, anh đột nhiên nghĩ đến chút chuyện.”

Nhan Hiểu Thần vẫn giống như trước, Trình Trí Viễn không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi, nhưng cô lập tức theo bản năng suy nghĩ, Thẩm Hầu, chắc chắn là Thẩm Hầu đang ở gần đây! Rốt cuộc giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì?

Về đến nhà, hai người ăn xong bữa tối, Trình Trí Viễn gọi điện thoại cho mẹ của anh ta, hỏi tình hình của bà Nhan, nghe nói cơm chiều bà ăn được khá nhiều, cũng không còn khóc lóc nữa, Nhan Hiểu Thần cảm thấy yên tâm.

Cả chiều nay Trình Trí Viễn đã ngồi trong phòng họp, hút không ít thuốc lá, cảm thấy trong tóc đều là mùi thuốc lá, anh ta nhìn thấy Nhan Hiểu Thần đang xem TV nghỉ ngơi, tạm thời không cần nói chuyện, “Anh lên lầu tắm một chút, cửa phòng tắm anh khép hờ thôi, có chuyện gì thì lớn tiếng gọi anh.”

Nhan Hiểu Thần cười dỗi: “Em có thể có chuyện gì? Biết rồi! Anh yên tâm đi tắm đi!”

Trình Trí Viễn mang tới cho Nhan Hiểu Thần một ly nước ấm, mỉm cười đi lên lầu.

Nhan Hiểu Thần vừa xem TV, vừa không ngừng nghĩ đến chuyện lúc xế chiều đã bị cô nhìn trộm, dáng vẻ của Thẩm Hầu và Trình Trí Viễn kỳ lạ như vậy, xấp văn kiện đó chắc chắn không phải là văn kiện buôn bán bình thường, nhưng cho dù là gì, cô cũng không thể biết.

Đột nhiên di động vang lên, là một số lạ, Nhan Hiểu Thần nhận điện thoại, thì ra là nhân viên phát chuyển nhanh, Nhan Hiểu Thần nói đang ở nhà, bảo anh ta đi lên.

Một lát sau, chuông cửa vang lên, Nhan Hiểu Thần ra mở cửa, nhân viên chuyển phát nhanh đưa bưu kiện cho cô. Nhan Hiểu Thần nhìn qua một chút, người nhận là cô, nhưng người gửi lại ký tên là Ngô Thiến Thiến.

“Cám ơn!” Nhan Hiểu Thần trong lòng tràn đầy buồn bực ký nhận bưu kiện phát chuyển nhanh.

Ngô Thiến Thiến có tài liệu gì mà phải gửi chuyển phát nhanh cho cô? Nhan Hiểu Thần ngồi trên sô pha ngẩn người một lát, mới mở ra bưu kiện.

Một tờ giấy A4 được gấp lại bên trong chứa hai tấm ảnh, trên tờ giấy có viết vài câu đơn giản, là chữ của Ngô Thiến Thiến.

Hiểu Thần:

Hai tấm ảnh này là do mình chụp được từ di động trong văn kiện của Thẩm Hầu, mình vốn muốn lợi dụng mấy thứ này để trả đũa cậu, nhưng không ngờ các cậu đã tha thứ cho mình. Mình chưa có thời gian điều tra xem hai tấm ảnh này có ý nghĩa gì, nhưng trực giác nói cho mình biết cậu nên biết chuyện này.

Xin lỗi cậu!

Thiến Thiến.

Sau khi Nhan Hiểu Thần đọc xong, cô liền hiểu lời nói của Thẩm Hầu, tha thứ cho người khác dĩ nhiên là vì muốn ký ức của quá khứ được xóa nhòa, trong lòng sẽ cảm thấy nhẹ nhỏm, nhưng đối với người được tha thứ, tại sao không thể coi như một loại giải thoát? Tuy rằng cô không còn quan tâm đến Ngô Thiến Thiến, nhưng thời khắc này cô mới nhận ra, không ai không để ý đến phản bội và tổn thương, đặc biệt kẻ đó lại là một người bạn thân cùng sống chung trong bốn năm đại học, mặc dù chỉ có ba chữ “Xin lỗi cậu”, nhưng nút thắt bấy lâu nay đã cố gắng đè nén trong lòng đột nhiên được tháo gỡ. Không phải cô có thể tiếp tục làm bạn với Ngô Thiến Thiến, nhưng ít ra cô sẽ không lảng tránh những ký ức cuộc sống thời đại học của mình.

Nhan Hiểu Thần bỏ tờ giấy sang một bên, xem những tấm ảnh mà Thiến Thiến bảo cô nên biết.

Ảnh chụp bằng điện thoại thật sự nhìn không rõ, Nhan Hiểu Thần mở đèn trên ghế sô pha, xem chúng ở dưới ngọn đèn thật kỹ.

Một tấm ảnh, hẳn là được phục chế từ ảnh cũ, người bên trong mặc trang phục được lưu hành từ mười mấy năm trước, hoàn cảnh lúc tan học, xung quanh có rất nhiều học sinh. Dưới tán cây bên đường có một chiếc xe đang đậu, một thanh niên trẻ tuổi hơi gầy, ngồi trên ghế có tay lái, lẳng lặng chờ. Một đám thiếu niên hơn mười tuổi, mặc đồng phục học sinh, mang theo cặp sách, đứng phía trước xe, thân thiết bạn ôm lưng mình, mình khoác vai bạn, hướng theo máy chụp ảnh, nhe răng cười.

Nhan Hiểu Thần nhớ rõ ở hôn lễ có nhìn thấy tấm ảnh này, là Trình Trí Viễn cùng bạn bè thời cấp hai chụp ảnh chung, nhưng lúc đó chưa nhìn kỹ, bây giờ nhìn kỹ lại, cô nhận ra ngay Trình Trí Viễn, còn có Kiều Vũ, bốn nam học sinh khác không biết là ai.

Nhan Hiểu Thần thật sự nhìn không ra tấm ảnh này có cái gì kỳ lạ, cô cầm lên bức ảnh thứ hai, lập tức ngây ngẩn cả người, là bức chân dung của Trịnh Kiến Quốc.

Tấm ảnh này rõ ràng là ảnh trên giấy tờ chứng nhận gì đó, Trịnh Kiến Quốc mặt hướng thẳng, lưng thẳng, hai mắt nhìn thẳng, là một tấm ảnh chân dung tiêu chuẩn thích hợp dán lên giấy tờ chứng nhận, ở một góc ảnh chụp còn có dấu ấn của con dấu.

Nhan Hiểu Thần mơ hồ, tại sao ảnh chụp tài xế đụng chết ba cô lại xuất hiện ở đây?

Cô có thể lý giải được Thẩm Hầu vì sao lại có ảnh chân dung của Trịnh Kiến Quốc, với tính tình của Thẩm Hầu mà nói, sau khi biết được mọi chuyện, hắn nhất định sẽ không nhịn được mà đi điều tra lại từ đầu. Trịnh Kiến Quốc là mấu chốt quan trọng đối với cái chết của ba cô, Thẩm Hầu có tài liệu về ông ta rất là bình thường, thậm chí Nhan Hiểu Thần còn nghi ngờ tấm ảnh chân dung này chính là ảnh trên giấy phép lái xe của Trịnh Kiến Quốc. Nhưng tại sao ảnh của Trịnh Kiến Quốc và ảnh của Trình Trí Viễn lại ở cùng một chỗ?