Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 1-2




Apple và April kẻ xướng người họa đoán xem Heidsieck 1907 đã có bạn gái hay chưa. Apple nói: “Anh ấy đã đến đây hai lần, nếu có bạn gái nhất định sẽ đi cùng, tất nhiên là không có!” April phản bác: ”Anh ta tâm tính trầm ổn, chắc khoảng 30 tuổi, chững chạc điển trai, lại có tiền, không thể không có bạn gái!”

Yoyo thuộc týp người mau mắn, kiếm cớ bổ sung thêm đá, cô đi ra chỗ Heidsieck một vòng, nói với anh ta vài câu, sau đó trở về mỉm cười thông báo kết quả: ”Không có bạn gái nhé!”

Lời nói của Yoyo như lửa đạn phát ra, làm cho tâm hồn các cô gái trẻ cháy lên hừng hực, trên bảng xếp hạng của các cô thì tất cả đàn ông đều là “cây đã có chủ”, có cây không chỉ có một chủ. Ý của Yoyo có nghĩa là, đàn ông tốt mà còn tồn tại, thì phụ nữ sẽ cam tâm tình nguyện mà nhào vô.

Đã vậy, William còn châm thêm dầu vô lửa: “Khó khăn lắm mới gặp một kẻ tài mạo song toàn như thế, phải nhanh chân lên thôi! Không có được tiền cũng phải có được người!”

April hỏi: “Anh ta là thẳng sao?”

William nói: “Nếu là cong, anh đã sớm hành động rồi, còn đi khuyên các em hay sao? “

Mọi người đều cười ồ lên. Có lần, April thích một kẻ bị Gay, William nhiều lần ngăn cản mà cô sống chết không tin. Khi biết được sự thật cô đã đau lòng một trận. Từ đó về sau, hễ thích ai, April đều nhờ William kiểm tra qua một lần.

Chị Mary là lớn nhất ở đây, 30 tuổi, đã qua cái thời thanh niên hừng hực khí thế, chị chỉ quan tâm đến những vấn đề nghiêm túc, chậm rãi nói: “ Đừng phí thời gian nữa, của quý như vậy nếu chưa có bạn gái, thì không biết bao giờ mới đến lượt chúng ta, xem như vật trưng bày trong tủ kính đi! Tốt nhất thì lâu lâu nhìn một cái, chứ đừng có nghiện!”. “Chị ơi, nhìn qua một lần làm sao hết nghiện được đây? Không có khả năng mua nhưng vẫn có quyền được dùng thử mà!” Yoyo nhìn lướt qua có nhiều điểm giống với Giả Tịnh Văn (diễn viên nữ Trung Quốc), dáng vẻ xinh đẹp, tính cách lại thẳng thắn, cho nên đi đến đâu cũng được mọi người yêu mến. Cô rút tờ 100 đồng ra, vỗ bộp lên bàn: “Cá cược đi! Đêm nay ai hẹn hò được với anh ta sẽ là người thắng! Tôi cá mình thắng! Có ai muốn theo không?”

William là nhân viên pha rượu lâu năm nên anh kiếm được khá nhiều tiền. Không chút do dự thả 100 đồng lên bàn, anh cười híp mắt nói: “Anh đặt April thắng.” April trước kia là vũ công chuyên nhảy nhạc dân tộc, sau khi tốt nghiệp không kiếm được việc làm, cô chạy đến quán Bar này ca hát. April có dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn, tóc dài mượt mà đến eo, cô mặc quần áo theo phong cách nhân vật Mai Siêu Phong của Dương Lệ Bình (Anh Hùng Xạ Điêu 2003), nhưng thần thái trắng trong thanh khiết, tính cách lại khá hoạt bát. Cô là mẫu nữ nghệ sĩ chuẩn mực, được đàn ông trong giới trí thức vô cùng yêu thích.

April cũng cười híp mắt, rút 100 đồng từ trong ví ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, rồi chỉ chỉ chính mình, ý là cược cô thắng.

“Em không có nhiều như mọi người.” Apple bỏ ra 50 đồng, “Có Yoyo và April tham gia, em không hy vọng sẽ thắng, nhưng cũng muốn thử vận may, cược cho mình một lần xem sao.”

Đàn chị Mary cũng lấy ra 50 đồng, do dự một lúc rồi nói: “Chị cũng muốn tham gia, chị cược Yoyo thắng.”

Chẳng ai hỏi đến Nhan Hiểu Thần, không phải mọi người không nhớ đến cô mà vì họ đều biết cô nổi tiếng tiết kiệm, dè xẻn từng đồng, đích thị là thần giữ của, trước nay cô không tham gia bất kỳ hoạt động nào gây tổn thất đến tiền tài.

(Đoạn này bị thiếu nhé mọi người, mình đoán là tiền cược sẽ được những người khác góp vô thêm, tổng cộng là 950 đồng. Ngoài ra, có thể còn có một đoạn miêu tả 3 cô gái của chúng ta bị từ chối như thế nào. Mình tìm chưa ra đoạn mất đó, cả bản raw tiếng Trung cũng bị thiếu luôn, xin lỗi vì sự thiếu xót này, từ từ mình sẽ bổ sung sau, tiếp tục thôi ^.^).

“Thất bại rồi!” April buồn bực quay lại. “Anh ta thật thông minh, để ý chúng ta, người trước hẹn không thành công, rồi lại có thêm người nữa đến đề nghị tương tự. Anh ta hỏi tôi có phải mang anh ta ra cá cược hay không? Tôi thật hết cách!”

April trước giờ ít thất bại vì đàn ông kiểu này nên cảm xúc có chút nặng nề, Yoyo vừa rót rượu vừa nói: “Đừng khó chịu như vậy! Loại người có sự nghiệp thành công đều là tham công tiếc việc, suốt ngày chỉ có làm và làm, nghĩ đến thật là buồn! Screaming Eagle vẫn là tốt nhất nhỉ? Vừa đẹp trai lại vừa chịu chơi! Lần sau anh ấy đến, bảo anh ấy dẫn chúng ta ra ngoài chơi đi!”

Screaming Eagle tên đầy đủ là Screaming Eagle Cabernet 1992, đứng đầu thế giới, là một chai rượu trị giá 500 ngàn đô la. Nhan Hiểu Thần còn chưa gặp qua vị khách được cho là đứng đầu bảng “tuyệt thế mỹ nam” này. Anh ta xem ra là khách quen, đã ghé quán không ít lần, nhưng mỗi lần đến thì đúng lúc Nhan Hiểu Thần lại không đi làm, cho nên cô chưa từng gặp Screaming Eagle 1992.

William cười trộm, “Có người không ăn được nho thì lại đỗ thừa là nho còn xanh!”

Yoyo nói: “Là em tự an ủi mà!”

Apple nhìn mớ tiền trên bàn hỏi: “Ai cũng không thắng, vậy hủy bỏ cá cược nhé?”

Mọi người chuẩn bị phần người nào người nấy lấy về, thì Nhan Hiểu Thần đột ngột lên tiếng: “Bây giờ em muốn tham gia có được không?”

Cô đã như hổ rình mồi, nhìn chòng chọc vào 950 đồng đó từ rất lâu. Đối với cô lúc này đống tiền đó không phải là mấy tờ giấy mỏng manh lạnh ngắt, mà là công việc sẽ tìm được trong tương lai, là cái ăn, cái mặc, chỗ ở, đi lại… là tất cả!

Apple bĩu môi: “April với Yoyo đều thua rồi, cô tham gia bây giờ chỉ có nước cược mình thắng!” William thì sôi nổi nói: “Làm việc với nhau hai năm, chưa từng thấy Olivia ra tay nha, hoan nghênh, hoan nghênh!”

April nhún nhún vai, không để tâm lắm: “Được thôi!”

Yoyo cười cười, “Không thành vấn đề, cùng lắm có thêm một người nữa bị mất mặt!”

Thấy mọi người đều không phản đối, Nhan Hiểu Thần cầm 50 đồng đặt vào, “Em cược em thắng!”. 50 đồng này là tiền boa lúc nãy Heidsieck 1907 đã cho cô.

Mọi người nhìn chăm chú vào Nhan Hiểu Thần, Apple thậm chí còn rót sẵn rượu, định cùng cô qua đó, chứng kiến quá trình thất bại của cô.

Nhan Hiểu Thần biết rất rõ, trước mặt đã có 3 vết xe đổ, bây giờ mà đi trực tiếp qua đó khẳng định là sẽ thất bại, nhưng vì 1000 đồng, cô nhất định phải thắng!

Thay vì đi qua dãy bàn của khách, cô lại đi đến dàn nhạc bên cạnh, đúng lúc ban nhạc vừa diễn xong một bài, cô nói với họ: “Có thể cho em mượn chỗ một phút được không?”

“Không thành vấn đề!” Anh trưởng nhóm nhạc tên Joe mỉm cười đưa micro cho Nhan Hiểu Thần.

Nhan Hiểu Thần hít một hơi thật sâu, cố gắng nở một nụ cười nhẹ: “Khách ở bàn số 9, chào anh! Anh không biết tôi, nhưng tôi rất muốn mời anh ăn bữa cơm.”

Quán Bar lập tức yên tĩnh trong một giây, mọi người ngó đông ngó tây tìm bàn số 9, nhìn thấy dáng vẻ của Heidsieck 1907, tất cả đều cho rằng Nhan Hiểu Thần bị mỹ nam mê hoặc, tiếng huýt sáo vang lên, có người thì vỗ tay, có người thì cười to.

Theo quan sát của mình, Nhan Hiểu Thần suy đoán Heidsieck là một người hành sự thận trọng, đối xử với mọi người khoan dung, anh ta không phải là loại người thích nổi bật, nhưng cơ bản là cô cũng đã hết cách, chỉ có thể làm bừa, đành đánh cuộc thử xem thế nào.

Nhan Hiểu Thần từ xa nhìn anh ta: “Tôi rất có thành ý! Thời gian tùy anh quyết định, muốn đi lúc nào cũng được! Địa điểm tôi đã chọn rồi, nhà hàng rộng rãi, hoàn cảnh ấm áp. Thức ăn đầy đủ các món của hai miền Nam Bắc, có sẵn cơm Trung Hoa truyền thống hoặc các món Tây kinh điển, còn có món nướng kiểu Hồi giáo và đủ các loại canh, tuyệt đối anh muốn ăn gì đều có hết!”

Nhan Hiểu Thần nói mỗi một câu, khách trong quán đều xuýt xoa theo.

“Cô gái này đúng là rất có quyết tâm theo đuổi nha”

“Đừng phí tâm huyết của người ta, đồng ý đi!”

Nếu trong tình huống bình thường, con gái mà lại công khai làm chuyện này, thì hẳn là rất ngượng ngùng, nhưng mà Nhan Hiểu Thần hoàn toàn là vì chỗ tiền kia, cho nên ngược lại còn rất khẩn trương, chỉ sợ là không có được khoản tiền đó. Nhan Hiểu Thần nói xong, quay về hướng của Heidsieck khom người cúi chào: “Tôi rất có thành ý mời, hy vọng anh sẽ đồng ý!”

Tiếng cười, tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo vang lên không dứt, không khí của quán Bar ồn ào, náo nhiệt đến cực điểm. Mọi người đều hy vọng Heidsieck đồng ý, không ngừng hô to: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Nhan Hiểu Thần biết mình có chút không phải, lợi dụng đám đông gây áp lực cho anh ta. Từ chối một người thì không khó! Nhưng từ chối nhiều người đang trong tâm trạng háo hức mong đợi như vậy thì không phải dễ dàng!

Cuối cùng, anh ta đứng dậy, muốn nói gì đó, lập tức bị tiếng vỗ tay như sấm cùng tiếng hoan hô lấn át, Nhan Hiểu Thần không nghe rõ gì cả, ngơ ngác đứng nhìn.

Tay trống trong ban nhạc hợp tình hợp cảnh gõ một đoạn vui vẻ sôi động, trưởng nhóm nhạc Joe cười nói với cô: “Anh ta đồng ý rồi!”

Nhan Hiểu Thần sửng sốt, lập tức lao xuống, đi tới đâu đều nghe những lời chân thành chúc mừng và tiếng cười vui vẻ tới đó, cô phấn khởi nói “Cảm ơn! Cảm ơn!”, vội vội vàng vàng chạy đến quầy bar: “Tiền đâu ạ?”William đưa tiền cho cô, Nhan Hiểu Thần cầm lên đếm đếm, vuốt vuốt, không nhịn được đưa lên miệng hôn chụt một cái.

April cảm thấy lạ: “Cô không phải là vì số tiền này chứ?” 

Để cho nữ thần văn nghệ này nghĩ tốt về cô thì thật khó, Nhan Hiểu Thần cười cười, không nói gì. William nói: “Nhà hàng xa hoa như vậy chỉ sợ một cốc nước ép trái cây thôi cũng đã 300 đồng, hai người với 1000 đồng anh sợ không đủ!”

Yoyo cười vỗ vỗ vai Nhan Hiểu Thần, vừa sung sướng có người sắp gặp họa, vừa cảnh báo nói: “Đều là do mê trai đẹp mà ra! Cô đã ở trước mặt mọi người hứa hẹn, nhất định phải thực hiện, nếu không coi như là làm mất mặt tất cả mọi người ở quán Lam Nguyệt này rồi đó!”

Apple khinh thường nói: “Sớm biết làm vậy mà thắng em đã làm rồi!”

Đợi các cô gái tản ra, William nhỏ giọng hỏi: “Em đã có nhà hàng nào hợp ý chưa? Để anh xem bên bạn bè của anh có ai nghĩ cách giúp em giảm giá được hay không nhé.”

“Cảm ơn anh, không cần đâu ạ.”

Nhan Hiểu Thần nhìn đồng hồ treo tường, đã 10 giờ 40 tối, “Hết giờ làm rồi, em về đây, hẹn gặp anh sau!”

Thường thì ai thắng tiền cược sẽ phải đãi mọi người uống chút rượu, ăn chút đồ ăn vặt, có lẽ do lần này biết Nhan Hiểu Thần trước mặt mọi người chịu cúi đầu mất mặt, bỏ không ít công sức, nên ai nấy đều không đề cập đến. Nhan Hiểu Thần cũng mặt dày làm bộ như quên. Cô nhanh chân vào phòng thay đồ, chỉ chăm chú thay quần áo, ko nói gì, khoác áo ấm lên người, mang túi xách, vội vàng đi ra ngoài.

Quán Bar vẫn kinh doanh đến 2 giờ 30 sáng, thời điểm này quán đông khách nhất, nhưng cũng là lúc ký túc xá đóng cửa. May mắn là quán Bar cách trường đại học không xa, đêm khuya lại vắng người, nên xe đạp chạy rất nhanh, nhanh nhất là 12 phút Nhan Hiểu Thần đã về đến cổng trường.

Nhan Hiểu Thần vừa nhảy lên xe đạp thì có người gọi lại: “Cô Nhan, xin dừng bước.” Một giọng nói trầm thấp, cực kỳ dễ nghe, giống như bản Sonat ánh trăng được tấu lên bằng violon trong đêm trăng thanh tịnh.

Cô quay lại nhìn, là vị khách Heidsieck 1907. Gió thoảng nhè nhẹ, mờ ảo dưới ánh đèn đường, anh ta mặc Âu Phục, khoác áo ấm trang nhã, đạp lên lá khô bước nhanh đi tới, giống như đang xem một phân đoạn đặc tả trong các bộ phim Châu Âu lãng mạn vậy.

Nhan Hiểu Thần hỏi: “Có chuyện gì ạ?”

“Chúng ta còn chưa hẹn thời gian dùng cơm.”

Nhan Hiểu Thần ngây ngẩn cả người. Thật ra lúc mời anh ta, cô đã cố ý dùng cách nói lấp lửng — thời gian là do anh ta quyết định, bất cứ lúc nào. Có thể là ngày mai, ngày kia, cũng có thể là 10 năm, 20 năm sau. Anh ta lúc đó chấp nhận lời đề nghị của cô, chỉ để giữ thể hiện cho cô và anh, nếu quyết định một ngày hẹn xa xôi, thì tức là mãi mãi sẽ không có ngày hẹn, mà cả hai cũng không được tính là thất hứa.

Nhan Hiểu Thần không biết là anh ta có nghe ra được lỗ hổng trong lời nói của cô không, hay qua lời nói của cô cái gì là “Nam Bắc hội tụ”, cái gì là “kết hợp thức ăn các miền” nên anh ta thấy hứng thú. Nhưng anh ta đã giúp cô thắng 950 đồng, chỉ cần anh ta muốn, cô nhất định sẽ thực hiện lời hứa.

Nhan Hiểu Thần hỏi: “Anh có thời gian rảnh ko?”

“Ngày mai thế nào?”

“Được ạ!”

Anh ta lấy điện thoại di động ra, “Có thể cho tôi số di động của cô không? Để ngày mai tiện liên hệ!” Nhan Hiểu Thần đọc một dãy số, anh ta gọi cho cô, chuông điện thoại vang lên một lúc, anh ta liền cúp máy. “Đây là số của tôi, cô có thể gọi cho tôi bất kỳ lúc nào.”

Nhan Hiểu Thần không nói thêm lời nào: “Được, tôi biết rồi! Có gì tôi sẽ gọi cho anh!” Cô không đợi anh ta trả lời, liền vội vã nhảy lên xe đạp chạy đi mất.

Đạp xe hết tốc lực, lúc đến cổng ký túc xá cũng đã hơn 11 giờ đêm. Mười một giờ là thời gian ký túc xá tắt đèn đóng cửa, nhưng bởi vì từ sáng đến tối có nhiều cặp tình nhân cứ dây dưa không chịu ra về, cho nên người khóa cổng cũng thương tình kéo dài thêm thời gian đóng cửa khoảng 10 phút.

Nhan Hiểu Thần về đến nơi cũng vừa trông thấy dì gác cổng khóa cửa lại, nhìn đến bộ dạng của cô, dì tức giận nói: “Lần sau nhớ về sớm đó!”

Nhan Hiểu Thần tô son đánh phấn, đêm khuya lại về trễ, dì ta chắc chắn là nghĩ cô phí tiền mồ hôi nước mắt của ba mẹ, không lo học hành cho tốt lại đi lêu lổng đêm khuya, nên bực bội dạy dỗ cô vài câu. Nhan Hiểu Thần không nói lời nào, ngoan ngoãn lắng nghe.

Về đến ký túc xá, nhóm bạn cùng phòng vẫn chưa ngủ, đèn vẫn còn sáng. Chị cả Ngụy Đồng sắp có kỳ thi nghiên cứu sinh, đang nghiêm túc ôn tập; chị hai Lưu Hân Huy thì đang nấu cháo điện thoại với bạn trai, chị tư Ngô Thiến Thiến ngồi xếp bằng trên giường, ôm notebook ngồi viết sơ yếu lý lịch.

Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy nhìn thấy Nhan Hiểu Thần trở về, gác lại việc đang làm, quay ra tán gẫu. Đề tài bàn luận của những sinh viên nữ năm thứ tư, nếu không là chuyện về tình yêu thì cũng là chuyện về tương lai, mười lần như một. Nhan Hiểu Thần và Ngô Thiến Thiến đã đặt ra mục tiêu chính thức, đó là tìm việc làm, cố gắng được lưu lại Thượng Hải. Hơn 3 năm học tập và làm việc ở đây, các cô đã quen với cuộc sống chốn phồn hoa đô thị rồi. Lưu Hân Huy thì sẽ về quê, gia đình cô đã chuẩn bị cho cô một công việc có phúc lợi tốt trong một công ty lớn. Ngụy Đồng thì muốn thi nghiên cứu sinh, nhưng lại do dự vì cô cũng muốn tìm việc thử xem sao. Năm trước, có một đàn chị, bởi vì thi nghiên cứu sinh mà bỏ lỡ nhiều cơ hội việc làm tốt, về sau, nghiên cứu sinh thì không đậu, việc làm cũng không tìm được, dở dở ương ương, đành phải ở lại trường tiếp tục ôn thi.

Đã là năm cuối rồi, dù là chuyện tương lai hay chuyện tình yêu đều là vấn đề cấp bách, ai cũng nhận thấy con đường phía trước thật mờ mịt.

Ngụy Đồng buồn bực nói: “Mình thì cực khổ cố gắng để thi nghiên cứu sinh, Hiểu Thần lại bỏ qua không đăng ký vào danh sách!” Kẻ hoạt bát sáng sủa Lưu Hân Huy cười tươi nói: “Đúng rồi, Hiểu Thần chăm chỉ như vậy, luôn đứng nhất lớp chúng ta, bỏ qua nghiên cứu sinh thật là đáng tiếc!”

Ngô Thiến Thiến thì khôn ngoan hơn, lên tiếng: “Không đáng tiếc chút nào! Nếu không muốn ở lại trường nghiên cứu đề tài, các sinh viên có tính toán vừa tốt nghiệp chính quy xong đương nhiên đi làm ngay, làm khoảng vài năm thì đi nước ngoài kiếm cái bằng MBA. Hiểu Thần là người thông minh, lựa chọn thật chính xác!”

Nhan Hiểu Thần cười, không nói gì, đáng tiếc hay không đáng tiếc, chính xác hay không chính xác, cô căn bản không quan tâm, chỉ biết nhất định phải kiếm thật nhiều tiền.

Rửa mặt xong, cô bò lên giường kéo màn lại, lấy tiền ra cẩn thận đếm qua một lần nữa, chạm vào sấp giấy 1000 đồng mát lạnh, rốt cuộc cô cũng cảm thấy lòng kiên định thêm một chút!

Sáng thứ hai, hôm nay có một buổi học chuyên ngành. Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy tối qua ngủ muộn, không thể dậy nổi, còn Ngô Thiến Thiến thì bảo phải ở nhà đợi đồng hương đến, nên cũng chẳng muốn đi học. Cả bọn nhờ Nhan Hiểu Thần, nếu như trên trường có xảy ra chuyện gì thì gọi điện thoại về cho họ.

Nhan Hiểu Thần một mình mang túi xách, đi lên phòng học.