Nửa Đời Tội

Chương 9: Chìm sâu (3)




Hắn bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.

Vừa mở mắt đã thấy hình vẽ quen thuộc ở đầu giường. Ngụy Vô Tiện chưa hết kinh hoàng thở phào một hơi, trong lòng cảm thấy kỳ lạ ———— cảm giác nặng nề đè nặng hắn bao ngày qua đã biến mất, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm, như thể tất cả những chuyện kia chưa bao giờ xảy ra.

Bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, hắn không khỏi giơ tay lên sờ vào cổ mình, sờ thấy một mảng da thịt trơn láng mịn màng. Trong lòng từ từ dâng lên một nỗi bất an, hắn lại mò mẫm xuống bụng mình, chỗ đó cũng không đau, nhưng hắn nhớ rõ hai nơi này từng bị thương.

Tuy nhớ rõ từng bị thương, nhưng lại không nhớ rõ rốt cuộc vì sao bị thương. Ngụy Vô Tiện nhíu mày lại, muốn lục lọi trong ký ức, nhưng nơi sâu thẳm trong ký ức, lại là một mảnh trống rỗng. Rốt cuộc đã quên chuyện gì? Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu réo của Giang Trừng: "Ngụy Vô Tiện, hoa cũng phơi héo hết rồi, còn chưa dậy!"

Chỉ là một giấc mộng sao?

...... Chắc vậy đi.

Hắn vẩy vẩy đầu, quyết định không quan tâm đến cơn ác mộng tồi tệ kia nữa, cười trả lời: "Dậy rồi dậy rồi, đợi chút nha!" Giang Trừng ở bên ngoài hùng hùng hổ hổ nói: "Để a tỷ đợi sốt ruột xem ta xử lý ngươi như thế nào!"

Ngụy Vô Tiện đúng lúc rửa mặt xong, vừa mang đai lưng vừa nghi hoặc nói: "Sư tỷ? Sư tỷ chờ ta làm gì?"

Giang Trừng vừa nghe, biết ngay cái tên này lại ngủ mơ rồi, ngay cả cuộc hẹn với Giang Yếm Ly cũng quên mất, lập tức nổi giận: "Hôm qua đã hẹn với a tỷ, hôm nay cùng tỷ ấy đi mua sắm!" Ngụy Vô Tiện mặc xong quần áo, nghe vậy vỗ lên trán một cái, nói: "Ồ, hình như thực sự có chuyện như vậy!"

Giang Trừng: "..... Lăn nhanh ra đây cho ta!"

Ngay sau đó cánh cửa trước mặt y đột nhiên mở ra, bên trong lao ra một bóng người, xẹt qua người y chạy thẳng hướng ra ngoài. Trên trán Giang Trừng nổi đầy gân xanh, kềm nén cơn giận đóng cửa giúp người nọ, sau đó rống lên một tiếng: "Ngụy! Vô! Tiện!" Giọng nói rơi xuống, sau đó y đuổi theo ngay.

Vì thế các môn sinh đi ngang qua có thể nhìn thấy đại sư huynh và nhị sư huynh truy đuổi nhau giống như một cơn gió. Bọn họ đều cười toe toét kêu với theo bóng người chạy trước: "Đại sư huynh hôm nay lại chọc giận nhị sư huynh à?" Ngụy Vô Tiện vừa chạy vừa quay đầu lại nói: "Rõ ràng là y kêu ta nhanh một chút!"

Giang Trừng ở phía sau hắn quát: "Ta kêu ngươi nhanh một chút, chứ ta có kêu ngươi gấp như vậy không hả!" Ngụy Vô Tiện ở phía trước nhẹ nhàng bâng quơ đáp trả y một câu: "Người gấp rõ ràng là ngươi!" Hai người tuy cãi nhau rất lợi hại, nhưng khóe miệng không thể kềm được cong lên, tiếng cười trong trẻo của chàng thiếu niên vang vọng trên bầu trời Liên Hoa Ổ.

Đột nhiên, Ngụy Vô Tiện trông thấy một bóng người nhỏ xinh mặc áo tím đứng ở phía trước, thầm nghĩ: Tiêu rồi! Vội vàng dừng chân lại. Giang Trừng ở đằng sau chưa kịp phản ứng, tới gần mới phát hiện không đúng, nhưng đã quá muộn, y "rầm" một tiếng đụng vào sau lưng Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện bị y đâm sầm vào, chân lảo đảo một cái, té sấp mặt trên mặt đất, Giang Trừng thì đè trên người hắn, hai người mắt nổ đầy đom đóm.

Giang Trừng lại một lần phát ra tiếng gào thét phẫn nộ: "Ngụy Vô Tiện!" May mắn dưới người bọn họ là thảm cỏ, té không đau, Ngụy Vô Tiện lười nhác nói: "Đây nè đây nè."

Giang Trừng đang định chất vấn hắn vì sao đột nhiên dừng lại, lại thấy trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày vải màu tím nhạt thêu hoa sen chín cánh, y ngẩng phắt đầu lên nhìn.

Chỉ thấy Giang Yếm Ly tràn đầy ý cười cúi đầu nhìn y và Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng tức khắc nghẹn lời. Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhảy bật dậy, hai tay chắp sau lưng, ngoan ngoãn gọi: "Sư tỷ."

Giang Yếm Ly mím môi cười nói: "Các ngươi mấy tuổi?" Ngụy Vô Tiện bĩu môi, nói: "Tiện Tiện ba tuổi, Giang Trừng nhỏ hơn một chút, hai tuổi!" Giang Yếm Ly bị hắn chọc đến vui vẻ, Giang Trừng cũng nhảy bật dậy, phủi phủi cỏ trên người, khinh thường đáp trả: "Thôi đi, bản thân ngươi ấu trĩ, đừng kéo lây sang ta!"

Ngụy Vô Tiện làm mặt quỷ với y, nói: "Vậy ngươi nói xem vừa rồi chạy đuổi theo ta là ai? Là ai?" Giang Trừng nhìn một cái, thấy ngay bộ dạng thiếu đánh này, "Chậc" một tiếng định tóm lấy Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện làm sao có thể để y tóm lấy? Chỉ thấy thân mình hắn linh hoạt vòng một cái, đã ra đằng sau Giang Yếm Ly, ủy ủy khuất khuất nói: "Sư tỷ nhìn y kìa!"

Giang Yếm Ly cực kỳ nể tình mà xua xua tay, cười nói: "Được rồi a Trừng, đừng náo loạn với a Tiện nữa. À ....... canh giờ không còn sớm, chúng ta đi thôi." Giang Trừng giận không chỗ xả, mặt mày đỏ bừng, trừng mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện ở sau lưng Giang Yếm Ly đang hớn hở nhướng mày với y.

Ngặt nỗi Giang Yếm Ly đã lên tiếng, y đành phải ngoan ngoãn cũng vòng ra phía sau Giang Yếm Ly, dùng ánh mắt quyết đấu với Ngụy Vô Tiện, còn không quên nghiến răng nghiến lợi nói: "A tỷ nói phải!" Ngụy Vô Tiện thè lưỡi, ngay sau đó mặt mày tươi cười quấn lấy Giang Yếm Ly đòi đi ăn bánh hoa sen.

Trên đường phố Vân Mộng này có rất ít người không biết bọn họ, ba người ở trên phố nói nói cười cười, thỉnh toảng có vài lão bá tiến tới thăm hỏi, đi một hồi trên tay đều cầm một ít thức ăn, trong tay Nguỵ Vô Tiện còn cầm hai con bướm đan bằng cỏ quan sát, rước lấy một phen ghét bỏ của Giang Trừng, bất quá lúc Ngụy Vô Tiện nói muốn chia cho y một con, ngược lại y không chút suy nghĩ đã nhận lấy.

Hôm nay dòng người đông đúc, tuy bọn họ đã rất cẩn thận theo sát Giang Yếm Ly, nhưng vẫn bị tách ra. Trong lúc Ngụy Vô Tiện đi mua kẹo hồ lô, Giang Trừng và Giang Yếm Ly đã không thấy đâu nữa.

Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác hoảng loạn không giải thích được, không khỏi dùng hai tay bắc loa bên môi, gọi to: "Giang Trừng!" Người đi trên đường làm như không nghe thấy tiếng kêu này, vẫn cứ mạnh ai nấy đi. Hắn lại hét lên: "Sư tỷ! Hai người ở đâu?"

Kêu to một hồi, Ngụy Vô Tiện hiểu rằng không thể gọi được người tới, vì thế không hét lên lanh lảnh nữa, trực tiếp đi tìm. Hắn lần lượt chen qua từng đám đông, xuyên qua tiếng mọi người ồn ào. Tiếp tục đi tới một đoạn, bỗng nhiên trông thấy một bóng người mặc áo khoác thêu hình hoa mẫu đơn, thoạt nhìn rất là quen thuộc.

Ngụy Vô Tiện trong lòng thầm nghi ngờ: Sao hắn lại ở đây? Cảm thấy kỳ quái, càng muốn đi đến hỏi thăm người nọ một chút, vì thế sải bước đuổi theo người nọ trước, đồng thời trong miệng kêu: "Kim Tử Hiên!"

Bóng dáng người nọ khựng lại, dừng bước chân, Ngụy Vô Tiện cũng dừng lại theo. Người phía trước xoay người lại từng chút từng chút một, Ngụy Vô Tiện nhìn gương mặt, thật sự là Kim Tử Hiên. Hắn đang định tiến tới chào hỏi, thì cảm thấy bốn phía đột nhiên yên tĩnh, người đi đường đua nhau dừng bước.

Ngụy Vô Tiện trong lòng chợt lạnh buốt, ngưng thần nhìn ra xung quanh một vòng, chỉ thấy người đi đường đang thẳng tắp nhìn bọn hắn chăm chú, trong mắt dường như lóe lên sự thù hận quỷ dị. Ngụy Vô Tiện lại nhìn về phía Kim Tử Hiên, vừa nhìn, mới phát hiện ra điểm không thích hợp.

Kim Tử Hiên mặt không cảm xúc nhìn hắn chằm chằm, trong mắt không có một chút tinh thần nào. Sau đó lồng ngực trở nên tan dần, máu từ bên trong chảy ra, nhuộm chiếc áo bào thêu hoa mẫu đơn thành một mảng đỏ tươi.

Một cơn ớn lạnh bỗng nhiên chạy dọc sống lưng Ngụy Vô Tiện, chân lùi ra sau một bước, thầm nghĩ: Ta không phải trúng quỷ thuật đấy chứ? Lúc này, Kim Tử Hiên bắt đầu đi về phía hắn, càng lúc càng gần, càng gần lưng càng khòm xuống. Ngay khi Ngụy Vô Tiện cho rằng Kim Tử Hiên sắp sửa tấn công, thì y lại bỗng dưng ngã xuống dưới chân hắn.

Ngụy Vô Tiện đã bao giờ gặp qua tình cảnh này đâu, lập tức mũi chân điểm xuống đất, lùi ra xa một khoảng. Khi bước chân vững vàng, lại bỗng nhiên cảm thấy bụng chợt lạnh, mùi máu xông thẳng lên, hắn đột nhiên nôn ra một búng máu. Thanh kiếm trong bụng rút ra ngoài, thân mình hắn mềm nhũn, lập tức quỳ gối trên mặt đất.

Xảy ra chuyện gì?

Ngụy Vô Tiện ngây ngốc nhìn chằm chằm Tam Độc xuyên qua bụng mình, bỗng nhiên cảm thấy bên trong cơ thể vô cùng lạnh lẽo, trong đan điền trống rỗng. Một cơn đau đầu như muốn nứt ra ập tới, rất rất nhiều hình ảnh xuất hiện, sau đó hắn khổ sở ôm đầu.

Mãi mới bình tĩnh lại, vừa mở mắt ra. Lại quay trở về căn phòng tối tăm đến bức bối. Hắn ráng hết sức ngồi dậy, nhìn nhìn xung quanh, nơi này dường như là nơi ở của hắn tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, trên chiếc bàn cách đó không xa đặt bánh hoa quế do Lam Vong Cơ mang tới.

"A Ly, lúc trước là ta không tốt, sau này sẽ không!"

"Xem như ngươi thức thời!"

"Được rồi, đừng ồn ào nữa."

Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng nói chuyện với nhau, hắn đột ngột xoay người bước xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên cạnh cánh cửa. Mở cửa ra, chính là Giang Yếm Ly và Giang Trừng, bất ngờ còn có cả Kim Tử Hiên. Ba người nhìn thấy hắn, đều có chút kinh ngạc, Giang Yếm Ly vui vẻ nói: "A Tiện, ngươi tỉnh rồi?"

Ngụy Vô Tiện cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng một lát, đột nhiên hỏi: "Sư tỷ, tỷ có phải là người thật không?" Nghe vậy, Giang Yếm Ly nhíu mày lại, nói: "A Tiện, sư tỷ còn có thể giả hay sao?"

Ngụy Vô Tiện làm như không nghe thấy tiếng nàng nói vậy, ngược lại hỏi Giang Trừng: "Giang Trừng, ngươi có phải là người thật không?" Giang Trừng thấy Ngụy Vô Tiện hỏi mình, nói: "Ngươi điên rồi hả? Ta còn có thể là người giả à?"

Ngụy Vô Tiện vẩy vẩy đầu, lại định đi hỏi Kim Tử Hiên, nhưng quay người lại, cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến đổi kỳ ảo, chung quanh lại trở nên ồn ào lên, một loạt tiếng kêu đinh tai nhức óc, hắn nghe thấy một tiếng hét tê tâm liệt phế.

"A Tiện!!" Nghe thấy giọng nói này, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn sang, trong mắt tràn ngập tơ máu, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên ———— Giang Yếm Ly ngã vào trong vòng tay Giang Trừng, trên cổ có một cái lỗ đầy máu, đang ào ạt chảy máu ra.

Trong mắt Giang Yếm Ly chảy ra huyết lệ, gào thét thảm thiết: "Tại sao ngươi phải hại chết ta và Tử Hiên?! Tại sao!!" Đồng tử của hắn lập tức co mạnh lại, thân mình lảo đảo, chậm rãi ôm đầu ngồi xổm xuống, lẩm bẩm nói: "Đều là ảo giác, đều là ảo giác ......"

"Đều là giả, ta đã chết rồi ...... Đúng, ta đã chết rồi ......"

"A a a a a ———"

"Một lát sẽ biến mất, một lát sẽ biến mất ......" Hắn nỗ lực làm lơ tiếng kêu thảm thiết bên tai. Đột nhiên, tiếng kêu thê lương thảm thiết biến mất, chung quanh vang lên tiếng gầm gừ của hung thi.

Hắn ngẩng phắt đầu lên, hô hấp cứng lại, chỉ cảm thấy máu dâng lên từng đợt. Từng khối thi thể mục rữa điên cuồng nhào tới từ bốn phương tám hướng, chân tay vặn vẹo, miệng rách toạc, vây chặt hắn như nêm cối. Biết rõ đây là ảo giác, nhưng hắn vẫn không ngăn được cơn sợ hãi ——— Cảm giác đau đớn trên thân thể do bị xé xác mơ hồ dâng lên, mùi hôi thối của hung thi xông lên khiến hắn buồn nôn. Lại phải trải qua cơn thống khổ trăm quỷ phản phệ một lần nữa hay sao?

Hắn có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Chắc là lần cuối cùng đúng không? Xong rồi thì tốt.

Nhưng ngay lúc hung thi cắn lên cánh tay hắn, hắn lại bỗng nhiên bừng tỉnh.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là tấm màn lụa màu trắng, cùng với khung gỗ đỏ, là phòng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Chỉ là lần này cái gì hắn cũng nhớ rõ. Trong lòng Ngụy Vô Tiện dâng trào một cơn tuyệt vọng, ép hắn đến mức gần như không thở nổi. Hắn đột nhiên lật người một cái, liền rớt xuống giường, cảm thấy một cơn đau ở bụng, hắn lại gấp gáp vội vàng sờ lên cổ.

Đây là một ảo cảnh khác sao?

Ngụy Vô Tiện quét mắt nhìn ra xung quanh một vòng, nơi này quả nhiên là một cảnh tượng huyền ảo khác, nơi này vẫn còn bút nghiên do Lam Vong Cơ để lại. Bỗng nhiên thoáng nhìn chiếc ấm tử sa ở trên bàn trà, hắn lập tức loạng choạng đứng lên, kéo lê thân thể yếu ớt mềm oặt, dùng cả tay và chân bò đến chỗ cái bàn trà kia.

"Xoảng" một tiếng, chiếc ấm tử sa đã bị hắn ném vỡ. Trên mặt đất là một vũng nước trà đổ ra cùng với các mảnh vỡ. Hắn gian nan hít thở hổn hển mấy hơi, nhặt một mảnh vỡ lên rạch thật mạnh trên cánh tay mình.

Cạnh mảnh vỡ của ấm tử sa hồ vốn không bén, Ngụy Vô Tiện rạch một đường thật mạnh này, trên cánh tay lập tức rách da tróc thịt, từng giọt máu chảy ra từ miệng vết thương, cảm giác đau đớn kích thích thần kinh của hắn, hắn hoảng loạn lại rạch tiếp một vết nữa, miệng lẩm bẩm: "Tại sao vẫn chưa tỉnh?"

Khung cảnh trước mắt cũng không biến đổi, hắn không tin, lại rạch thêm một vết thật mạnh nữa, nhưng liên tiếp rạch hết vết này đến vết khác, khung cảnh trước mắt vẫn không thay đổi như cũ. Tinh thần hắn lập tức suy sụp, muốn rạch xuống mảnh da thịt lành lặn cuối cùng.

Không ngờ lúc này, một tia linh lực màu xanh đánh vào mảnh vỡ, mảnh vỡ dính máu kia văng ra khỏi tay hắn. Ngụy Vô Tiện được ai đó ôm chặt vào lòng. Cái ôm này tràn ngập mùi đàn hương, vừa ấm áp vừa khiến người ta yên tâm.

Người nọ run giọng gọi: "Ngụy Anh ......"

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về phía y có chút trống rỗng, khuôn mặt vẫn tái nhợt như cũ, Lam Vong Cơ gần như hoảng sợ mà ôm hắn thật sát. Máu trên cánh tay hắn dính lên quần áo màu trắng, loang ra từng đoá mai đỏ rải rác ở bên trên.

Hồi lâu, Ngụy Vô Tiện lên tiếng hỏi: "Lam Trạm, ngươi là ảo giác đúng không?" Lam Vong Cơ cắn chặt răng, vẫn chưa trả lời.

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Đều là giả, ngươi cũng là giả, đúng không?" Lời này hỏi một cách ngây ngô giống như đứa trẻ ba tuổi, nhưng lại khiến lòng người rét lạnh.

Y xưa nay không giỏi nói chuyện, cho dù trong lòng có sốt ruột đến thế nào, cũng chỉ có thể hóa thành hai chữ: "Ngụy Anh ......"

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vào đôi mắt y: "Đều là gạt ta, vì sao không cho ta chết?" Ánh mắt Lam Vong Cơ lập loè, đôi đồng tử màu hổ phách hiện rõ vẻ nôn nóng, đáng tiếc Ngụy Vô Tiện lúc này lại không nhìn thấy.

Con ngươi của hắn lại tan rã lần nữa, nhẹ giọng nói: "Lam Trạm, ngươi giết ta đi." Lam Vong Cơ có chút không thể tin nổi vào lỗ tai mình, thốt lên ngay: "Cái gì?"

Ngụy Vô Tiện để mặc cho mình dựa vào lòng ngực y không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng, nói: "Giết ta đi. Dù sao ngươi cũng chỉ là một ảo giác đúng không?"

Lam Vong Cơ run rẩy, bật ra một chữ: "Không."

Bàn tay Ngụy Vô Tiện đang nắm chặt ống tay áo của y dần dần siết chặt, dùng sức đến mức hơi run run, cuối cùng hắn bỗng nhiên đẩy Lam Vong Cơ ra, vẻ mặt hung dữ, lạnh lùng nói: "Ngươi dựa vào cái gì quản sống chết của ta?! Nơi này chẳng qua chỉ là một ảo cảnh thôi! Đừng hòng gạt ta!!"

Dứt lời, hắn muốn đứng dậy, chụp lấy mảnh vỡ trên mặt đất. Lam Vong Cơ một lần nữa ấn hắn vào trong lòng ngực, khẽ gầm lên: "Ngụy Anh!" Y túm lấy bàn tay dính đầy máu tươi của Ngụy Vô Tiện, thô bạo đè lên trên ngực mình.

Ngụy Vô Tiện tức khắc sửng sốt, yên tĩnh lại, tinh tế cảm nhận nhịp đập sống động và mạnh mẽ dưới tay mình, "Thình thịch ....... thình thịch ...... " trong đó, là một trái tim đập nhanh hơn ngày thường một chút. Hắn lúng túng nói: "Lam Trạm ......"

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lam Vong Cơ là vẻ nghiêm túc mọi khi, nhưng trong mắt lại là sự dịu dàng cẩn trọng, y thấp giọng nói: "Nơi này, không phải là ảo cảnh." Ngụy Vô Tiện đối diện với đôi mắt nhạt như lưu li kia, chỉ nghe Lam Vong Cơ nói: "Ta là Lam Trạm thật sự."

Không phải là ...... ảo cảnh?

Tất cả những thứ kia mới là mộng ư?

Trên xương quai xanh bỗng nhiên thoáng nóng lên, hắn không khỏi giơ tay lên che lại. Lam Vong Cơ vốn thấy hắn đã bình tĩnh trở lại, trong lòng thả lỏng, đột nhiên nhìn thấy hắn che hõm vai, còn tưởng rằng chỗ đó của hắn có thương tích, sốt ruột, kéo áo hắn ra.

Da thịt trắng nõn mịn màng, xương quai xanh thon gầy tinh xảo, bờ vai mảnh mai trắng trẻo của hắn hiện ra ngay trước mắt Lam Vong Cơ. Chỉ thấy trên xương quai xanh của Ngụy Vô Tiện, một đóa tuý tâm hoa màu đen đang nở rộ sinh động như thật, làm như còn ẩn ẩn toả ra ánh sáng yêu mị, càng tôn lên bờ vai của hắn giống như một bức tranh.

* Tuý tâm hoa (Hoa cà độc dược):



Vành tai Lam Vong Cơ nóng lên không đúng lúc, vội vàng luống cuống giúp hắn che áo kín lại. Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện vẫn còn hơi ngây ngốc, hoàn toàn là dáng vẻ không hiểu rõ chuyện gì. Lam Vong Cơ chợt liếc nhìn thấy các vết thương trên cánh tay hắn, chút tâm tư kiều diễm vừa rồi lập tức tan thành mây khói, trực tiếp kéo hắn qua, đè hắn ngồi xuống mép giường.

Cực nhanh đi lấy thuốc ở trên bàn mang tới, thoa lên trên vết thương của Ngụy Vô Tiện. Trái tim vốn xao động không yên của Ngụy Vô Tiện, thật kỳ tích mà bình tĩnh trở lại dưới sự trấn an của Lam Vong Cơ.

Không biết thế nào, hắn nhìn đỉnh đầu của Lam Vong Cơ, hốc mắt dần dần đỏ lên, đột nhiên bật thốt ra: "Lam Trạm, ngươi có thể vẫn luôn ở cùng ta không?" Lam Vong Cơ dừng lại, có chút sửng sốt ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt đào hoa hơi ửng đỏ lấp loáng ánh nước của Ngụy Vô Tiện, mang theo một chút mong đợi, nói: "Được không?"

Trái tim Lam Vong Cơ lập tức đập như nổi trống, không hiểu sao không dám đối diện với Ngụy Vô Tiện, làm ra vẻ bình thản cúi đầu im lặng thoa thuốc cho hắn, miệng lại khẽ nói: "Được." Nào là không chạm vào người khác, nào là 3000 điều gia quy, vào khoảnh khắc Lam Vong Cơ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện khắp người đầy máu ngã trên mặt đất, đều không còn quan trọng nữa.

Tâm duyệt hắn, là điều Lam Vong Cơ biết rõ từ sớm. Chỉ là không ngờ có được sự đáp lại của Ngụy Vô Tiện, cũng đã chuẩn bị tinh thần cả đời này không nói cho hắn biết, nhưng Ngụy Vô Tiện lại nói, hy vọng y vẫn luôn ở cùng hắn.

Điều này có phải nghĩa là, Ngụy Vô Tiện cũng có cảm giác đối với y hay không? Dù sao cũng là thiếu niên, không che giấu được vẻ mừng thầm trong mắt.

Ngụy Vô Tiện vốn là vì chút rung động trong lòng này, bất chợt sơ ý nói ra khỏi miệng, không ngờ Lam Vong Cơ đồng ý luôn. Nên nói gì đây? Cảm ơn ư? Nhưng nói đến cảm ơn, thì một tháng nay, hắn đã nói đủ rồi, Lam Vong Cơ cũng cự tuyệt lời cảm ơn của hắn rất nhiều lần. Ngụy Vô Tiện đã nhận ra, Lam Vong Cơ không thích hắn nói cảm ơn.

Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, nói: "Lam Trạm, ngươi ..... tại sao lại tốt như vậy?" Tay Lam Vong Cơ chợt căng thẳng, có chút không khống chế được lực độ thoa thuốc.

--------

Lời tác giả:

Mộng trong mộng, ảo cảnh trong ảo cảnh, mắc kẹt trong cơn ác mộng, may mà cuối cùng được Lam Vong Cơ kéo về hiện thực, bằng không Ngụy Vô Tiện có thể thật sự sẽ trở thành người điên.

Ấm tử sa ở đây không tính là sản phẩm gốm sứ, cho nên mảnh vỡ của nó không thể gọi là mảnh sứ, nên tôi dứt khoát gọi nó là mảnh vỡ.

Thế nào? Ngọt hay không ngọt? Bọn họ xem như mơ hồ ở bên nhau, Ngụy Vô Tiện phát hiện mình hình như không rời khỏi Lam Vong Cơ được, ừm ...... sau khi hơi hiểu rõ mình thích y, muốn y luôn ở cùng mình thì lỡ miệng nói ra, như thế rất tốt, Lam Vong Cơ vốn dĩ đã có tâm tư này, cũng để cảm xúc Ngụy Vô Tiện ổn định một chút, đương nhiên đồng ý!

À, Xạ Nhật Chi Chinh thật sự sắp bắt đầu rồi.

Còn nữa, tôi biết rất nhiều người không thíchGiang gia, nhưng Ngụy Vô Tiện thích, Giang gia đối với Ngụy Vô Tiện mà nói rấtquan trọng. Tôi không thích Giang Trừng và Ngu Tử Diên, nhưng cũng không đến mứcbôi đen một cách ngu xuẩn, cho nên, không có khả năng rời khỏi Giang gia, đừnglàm tôi khó xử được không?