Nửa Đời Tội

Chương 11: Tìm kiếm (2)




Từ khi Ngụy Vô Tiện vào cửa, cảm xúc trong mắt Lam Vong Cơ lập tức bắt đầu dao động không ổn định, đôi môi mỏng run rẩy, nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ bình thản nhìn y một cái, sau đó dời mắt đi.

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện tuy kỳ lạ, nhưng người trông có vẻ tỉnh táo, không tạo thành mối uy hiếp, cho nên Nhiếp Minh Quyết cũng không để ý tròng mắt của hắn vì sao màu đỏ, nói: "Tất nhiên là không sao. Nếu Ngụy công tử đã tới, xin mời ngồi." Vừa dứt lời, có hai môn sinh dọn một cái bàn lên, đặt bên cạnh Giang Thập Tam.

Hội nghị tiếp tục.

Ngụy Vô Tiện hơi gật đầu, nói: "Đa tạ Xích Phong Tôn." Dứt lời, hắn liền vào chỗ ngồi. Mọi người đều mang vẻ mặt phức tạp, Ngụy Vô Tiện đứng thứ tư trong bảng xếp hạng công tử thế gia, tất nhiên cũng có chút danh tiếng, tính tình hoạt bát đương nhiên được phần lớn người ta biết đến.

Những người hiểu biết hắn càng cảm thấy trong lòng phiền muộn, Ngụy Vô Tiện trong trí nhớ của bọn họ, rõ ràng là một chàng thiếu niên đẹp trai sáng sủa mang gương mặt tươi cười vô tâm vô phế, không bao giờ chịu đi đứng một cách đàng hoàng. Hiện giờ người này, ngoại trừ gương mặt kia, không còn một chút gì giống Ngụy Vô Tiện ban đầu, trong mắt là vẻ bình đạm xem nhẹ sống chết, không hoạt bát nữa, chỉ còn lại vẻ bình tĩnh.

Ngụy Vô Tiện sau khi ngồi xuống, Giang Trừng hơi nhích gần về phía sau, nhỏ giọng hỏi: "Ngụy Vô Tiện, mấy tháng nay ngươi đi đâu? Tại sao biến thành như vậy?" Các đệ tử Giang gia ở đằng sau thấy thế tất cả đều chồm tới.

Ngụy Vô Tiện mắt nhìn thẳng, nói: "Có hả? Cũng ...... không thay đổi gì mấy đúng không?" Khóe miệng Giang Trừng giựt một cái, nói: "Đôi mắt của ngươi tại sao biến thành màu đỏ?"

Nghe vậy, trong mắt Ngụy Vô Tiện ngược lại hiện lên một tia quái dị, nói: ".... Cái gì?" Lúc đầu hắn không soi thử gương mặt của mình, không biết mình hiện tại là như thế nào, bởi vậy cũng không biết hai mắt của mình biến thành màu đỏ từ lúc nào.

Giang Thập Tam đúng lúc này đột nhiên lên tiếng: "Đúng vậy, đôi mắt của đại sư huynh tại sao biến thành màu đỏ?"

Giang Trừng liếc cậu nhóc một cái, sau đó yên lặng gật gật đầu, nói: "Ừ, biến thành màu đỏ." Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, có chút ngây ngốc. Chẳng lẽ nhiễm từ ao nước máu kia? Không đúng, không thể nào! Hay là ...... do tu luyện âm đan? Ngược lại có thể là nguyên nhân này, ánh sáng trong mắt Ngụy Vô Tiện hơi nhạt xuống.

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện ở đối diện, mím môi, sau khi nhìn thấy hắn, những lo lắng suốt mấy ngày qua không những không giảm bớt, ngược lại còn cao hơn một bậc. Y có rất nhiều rất nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn, đặc biệt là sau khi nhìn thấy đôi mắt đỏ sậm kia của hắn. Muốn hỏi hắn dạo này thế nào, hỏi hắn đã chịu những khổ sở gì, hỏi hắn thân thể có khoẻ mạnh không ...... nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn hắn một cách mơ hồ từ xa ———— Hắn trông có vẻ rất tốt.

Ngón tay để dưới bàn của Lam Vong Cơ cuộn lại, lúc đó đã hứa hẹn sẽ để y luôn ở bên cạnh hắn, nhưng hắn lẻ loi một mình, biến mất ba tháng không tra được một tin tức nào. Chính mình ...... cũng không biết một tí gì. Nghĩ đến đây, mắt Lam Vong Cơ hơi tối xuống.

Đúng lúc lúc này, đề tài chuyển mũi dùi sang Ngụy Vô Tiện. Kim Quang Thiện hỏi hắn: "Không biết ba tháng qua Ngụy công tử đã đi đâu? Tại sao trở về lại biến thành bộ dạng như vậy?" Không biết rốt cuộc là muốn ám chỉ điều gì, các tu sĩ trong đại sảnh ngừng nói chuyện với nhau, xôn xao xoay đầu nhìn sang đây.

Lam Vong Cơ nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, chỉ thấy hắn hơi hơi mỉm cười, nói: "Một địa phương nhỏ thôi, không đáng nhắc đến. Về phần bộ dạng của ta ...... ta cũng không biết." Sắc mặt Kim Quang Thiện trầm xuống ——— Bản thân mình thay đổi mà cũng không biết? Ngụy Vô Tiện thế này chứng tỏ là không muốn nói với ông ta.

Nhưng vẻ âm trầm trên mặt ông ta chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy, ngược lại cười ha hả nói: "Vậy thật đúng là kỳ lạ, theo sách sử ghi lại, chỉ có người bị tẩu hỏa nhập ma mới có thể hiện ra huyết đồng (con ngươi màu đỏ), không biết Ngụy công tử đây là xảy ra chuyện gì?" Lời này vừa nói ra, chung quanh càng thêm yên tĩnh xuống. Người bị tẩu hỏa nhập ma lục thân không nhận, bắt được ai giết người đó, cực kỳ nguy hiểm.

Lam Vong Cơ nghe vậy trong lòng căng thẳng, cũng nôn nóng muốn biết đáp án. Sau một hồi trầm mặc, Ngụy Vô Tiện mở miệng nhẹ giọng nói: "Oán khí nhập thể, đây là hậu quả."

Một câu nhẹ bẫng, ngay lập tức khiến các tu sĩ trong đại sảnh bùng nổ, âm thanh nghi ngờ trầm bổng liên tục, vẻ mặt không thể tin nổi. Nếu đã bị oán khí nhập thể, người này còn có thể sống đến bây giờ sao? Lam Khải Nhân cau mày, ánh mắt nặng nề nhìn Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện chỉ khẽ cười một tiếng, nói: "Tại hạ vận khí tốt, không chỉ sống sót, mà còn tạo ra được một thuật pháp." Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy trái tim đập lỡ một nhịp, ánh mắt nhìn sang hắn càng thêm buồn rầu, như thể muốn xuyên qua đôi mắt của Ngụy Vô Tiện để nhìn ra chút gì đó. Cảm xúc của y rõ ràng như vậy, Ngụy Vô Tiện làm sao có thể không nhìn ra, chỉ là vẫn luôn trốn tránh mà thôi.

Nghe được lời này, đôi mắt vẩn đục của Diêu tông chủ sáng lên, hỏi: "Không biết Ngụy công tử tạo ra được thuật pháp gì?" Lông mày Giang Trừng giật một cái.

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện chuyển sang gã ta, nói: "Quỷ đạo." Quỷ đạo? Là cái thứ gì? Diêu tông chủ thầm nghĩ trong lòng, trên mặt thân thiện cười nói: "Vậy không biết Ngụy công tử làm thế nào sáng tạo ra?"

Ngụy Vô Tiện nhướng mày, trong mắt đã phủ lên một tầng lạnh lẽo, chỉ là khóe miệng vẫn hơi cong lên như cũ. Hắn làm như không chút để ý cầm lấy chiếc ly trên bàn, nhàn nhạt nói: "Cái này ta không tiện thông báo." Nụ cười trên mặt Diêu tông chủ cứng đờ.

Nếu oán khí nhập thể, như vậy ba tháng vừa qua Ngụy Vô Tiện tất nhiên sống không tốt, thuật pháp này chắc chắn là cực kỳ gian khổ nguy hiểm mới sáng tạo ra được, câu hỏi này của Diêu tông chủ thật sự không phù hợp, lúc này Lam Hi Thần lên tiếng: "Nếu đã là thuật pháp do Ngụy công tử tự mình nghĩ ra, không thể thông báo cũng là hợp tình hợp lý." Giờ thì hay rồi, Diêu tông chủ giận mà không thể xả, chỉ đành vung ống tay áo, ngồi nghiêm túc lại ngậm miệng không nói nữa.

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Đa tạ Trạch Vu Quân thông cảm." Lam Hi Thần mỉm cười gật gật đầu với hắn, ý bảo không sao. Chỉ có một đám đệ tử ở phía sau Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn, đối với bọn chúng, sự biến hoá của đại sư huynh không thể nào tiếp thu được.

***

Sau khi hội nghị kết thúc.

Một đám đệ tử Giang gia vây quanh Ngụy Vô Tiện, đua nhau hỏi han tình hình của hắn ba tháng qua, Ngụy Vô Tiện cười trả lời từng người một, không có tí gì không thoả đáng. Nhưng càng như vậy, ngược lại càng khiến cho bọn chúng cảm thấy không đúng. Giang Thập Tam nhỏ giọng hỏi: "Đại sư huynh, có phải huynh không vui không?" Những người còn lại cũng đồng loạt nhìn Ngụy Vô Tiện chằm chằm.

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, bật cười nói: "Không có, ngươi nhìn ra ở chỗ nào vậy?"

Giang Trừng khinh thường liếc hắn một cái, nói: "Cười giả tạo như vậy, không muốn nhìn ra cũng khó." Vừa dứt lời, vẻ mặt y lại nghiêm trọng lên, nói: "Đúng rồi, vết thương trên người ngươi thế nào?"

Ngụy Vô Tiện nhàn nhạt nói: "Khỏi lâu rồi."

Lúc này các sư đệ của bọn hắn trưng vẻ mặt thận trọng nhìn Ngụy Vô Tiện trợn mắt nói dối, Ngụy Vô Tiện nhìn bọn chúng một cái, bất đắc dĩ cười nói: "Nhìn ta như vậy làm gì?" Giang Trừng nãy giờ im lặng, giờ mới nói: "Khoác lác, ngươi cứ tiếp tục khoác lác đi."

Ngụy Vô Tiện nhướng mày, nói: "Thế nào, không tin à?" Nghe vậy, bọn họ đều gật gật đầu, trên từng gương mặt rõ ràng là vẻ không tin tưởng. Ngụy Vô Tiện muốn nói lại thôi, muốn đe dọa nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, muốn qua quýt cho xong thì lại thấy vẻ mặt không tin tưởng của bọn họ, cuối cùng chỉ có thể cười vang: "Thật sự khỏi rồi, lừa các ngươi làm gì?"

Giang Trừng cười lạnh một tiếng, trong mắt đều là "Ngươi gạt chúng ta còn ít hay sao?" Ngụy Vô Tiện chỉ có thể giả bộ không thấy, chột dạ nhìn sang nơi khác.

"........." Nhưng sắc mặt huynh thật sự rất nhợt nhạt ...... Bọn họ thầm nói trong lòng. Nhưng xét thấy tâm tình của đại sư huynh nhà mình thoạt nhìn thật sự kém, nên không dây dưa thêm nữa.

"Ngụy Anh." Ngay khi Ngụy Vô Tiện đang định tìm cớ để trốn tránh, thì cách đó không xa truyền đến tiếng Lam Vong Cơ gọi hắn. Ngụy Vô Tiện im lặng một lát, nói với Giang Trừng: "Ta đi nói với Lam Trạm mấy câu, các ngươi đi trước đi." Những lời này sao nghe quen quen vậy? Giang Trừng hồ nghi nhìn hắn không chớp mắt, buột miệng hỏi: "Ngươi và Lam Vong Cơ từ khi nào có quan hệ tốt như vậy?"

Ngụy Vô Tiện: "...... Trong khoảng thời gian dưỡng thương kia." Thấy Ngụy Vô Tiện thoải mái tự nhiên nói với mình, Giang Trừng trái lại ngẩn người, nửa ngày vẫn không phản ứng. Đến khi phục hồi tinh thần lại, Ngụy Vô Tiện đã đi đến chỗ Lam Vong Cơ, chỉ chừa lại một bóng lưng cho y. Khóe miệng của Giang Trừng và các sư đệ ở phía sau điên cuồng run rẩy, luôn cảm thấy không đúng ở đâu đó, nhưng nếu muốn nói không đúng ở chỗ nào, thì bọn họ lại không thể nói được.

Có người nhìn thấy sắc mặt đen như đáy nồi của Giang Trừng, nhỏ giọng nói: "Nhị sư huynh, chúng ta ...... thật sự phải đi trước hả?"

Hồi lâu sau, Giang Trừng đưa lưng về phía bọn chúng, trầm giọng nói: "Ở đây chờ hắn." Mọi người sôi nổi gật đầu, Giang Trừng xoay người liếc nhìn bọn chúng một cái, đột nhiên mắng: "Tất cả đứng đàng hoàng!" Mọi người giật bắn người, lập tức đứng đàng hoàng.

Ngụy Vô Tiện cười vẫy vẫy tay với Lam Vong Cơ, gọi: "Lam Trạm." Tay áo rộng tuột xuống đến khuỷu tay theo động tác của hắn, lộ ra một đoạn cánh tay trắng trẻo và mảnh khảnh khác thường, ánh mắt của Lam Vong Cơ ngừng lại trên đó trong một tích tắc, sau đó càng thêm kiên định muốn mang hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Thấy ánh mắt Lam Vong Cơ sâu thẳm nhìn mình không nói lời nào, đáy lòng Ngụy Vô Tiện nặng nề, có chút mất tự nhiên, trong lòng suy đoán tiếp theo y sẽ nói cái gì. Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ sậm của hắn, đôi môi khẽ nhúc nhích, Ngụy Vô Tiện cũng hít vào một hơi, chỉ nghe y gọi: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện rũ mi mắt xuống, che khuất cảm xúc bất an, "Ừ" một tiếng, Lam Vong Cơ nói: "Cùng ta về Cô Tô." Ngụy Vô Tiện nhướn mắt nhìn y, khuôn mặt càng trở nên tái nhợt hơn. Hắn ra vẻ thoải mái cười một tiếng, nói: "Đi đến đó làm gì?"

Lam Vong Cơ cắn chặt răng, nói: "Ta ......" Lời chưa nói ra khỏi miệng, đã bị hắn cắt ngang: "Lam Trạm." Giọng hắn khàn khàn nhưng ngoan ngoãn, gọi khiến cho đáy lòng Lam Vong Cơ rung động, hô hấp có chút rối loạn, trên gương mặt bạch ngọc hiện ra một chút bàng hoàng.

Hai người nhìn nhau không nói gì, Ngụy Vô Tiện im lặng một lát, nói: "Giang gia cần ta." Sắc mặt Lam Vong Cơ trầm xuống, hắn lại nhẹ nhàng mỉm cười, nói tiếp: "Đợi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, ta sẽ theo ngươi trở về, đến lúc đó ngươi muốn làm gì ta cũng được. Yên tâm, trước lúc đó, ta ...... sẽ không có việc gì."

Ánh mắt Lam Vong Cơ chuyển động, nói: "....... Được."

"Vong Cơ." Hai người đồng loạt nhìn lại, là Lam Hi Thần đứng từ xa nhìn sang bên này, Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, hắn chớp chớp mắt, vẻ mặt mang ý cười ngả ngớn, trông rất là phong lưu. Lam Vong Cơ bỗng nhiên quay đầu đi, vành tai hơi nóng lên, bước đi mà không dám quay đầu lại.

Ngụy Vô Tiện "phụt" cười một tiếng, đứng nguyên tại đó, nhìn theo bóng dáng đang ngự kiếm kia, cho đến bọn họ biến mất khỏi tầm nhìn của mình. Sau đó xoay người, khóe môi hơi cong lên hạ xuống trở lại, một chút ý cười như có như không trên mặt biến mất gần như hoàn toàn.

Giang Trừng dẫn một đám đệ tử Giang gia đứng thẳng sống lưng và đều tăm tắp ở đó, ngóng về phía trước xem Ngụy Vô Tiện có xuất hiện hay không, vẻ mặt nghiêm túc, thoạt nhìn khá giống một đám ...... chính nhân quân tử. Ngụy Vô Tiện đến gần, thấy bọn họ vẫn ở chỗ này, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, nói: "Không phải kêu các ngươi đi trước sao?"

Giang Trừng cười nhạo nói: "Mệt rồi, nghỉ ngơi một lát, vừa vặn kịp lúc ngươi trở lại, chẳng nhẽ ngươi cảm thấy chúng ta đang đợi ngươi đấy hả?"

Ngụy Vô Tiện khóe miệng giựt giựt, nói: "Ồ, vậy bây giờ đi chưa?"

Giang Trừng hơi gật đầu, nói cả đám phía sau: "Ngự kiếm, đi."

Vừa dứt lời, một loạt tiếng rút kiếm "roẹt roẹt" vang lên, đệ tử Giang gia đều nhảy lên bội kiếm của mình, Giang Trừng cũng không ngoại lệ, chỉ riêng Ngụy Vô Tiện chậm chạp không có động tác. Giang Trừng thoáng nhìn hắn, nói: "Còn không nhanh lên?"

Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, sau đó bật cười, nói: "Biết rồi." Hắn lấy Tùy Tiện trong túi Càn Khôn ra, bấm quyết, nhảy lên, ngự kiếm bay lên. Giang Thập Tam trêu chọc nói: "Đại sư huynh càng ngày càng đẹp trai ha?"

Những người còn lại ba hoa chích choè hùa theo tán dương một trận, Ngụy Vô Tiện hưởng thụ nói: "Chính thế." Một loạt tiếng la ó trầm bổng, sắc mặt Giang Trừng lại đen thui, nói: "Đi!" Dứt lời, y lo tự mình ngự kiếm lao về phía trước, rất có tư thế vứt bỏ không thèm quan tâm bọn họ.

Đám sư đệ lại ầm ĩ lên: "Đừng mà Nhị sư huynh!" Ngay sau đó ai nấy đều chơi bạt mạng lao theo Giang Trừng, hoàn toàn không màng gì đến đội hình. Ngụy Vô Tiện trầm ngâm một trận, tiếp đó không nhanh không chậm theo phía sau bọn họ.

Người đi đường ở thị trấn ngẩng đầu nhìn lên không trung, sẽ có thể thấy từng bóng người bay nhanh.

***

Đêm đã khuya.

Ngụy Vô Tiện trong tòa tiểu đình kia, rót từng ngụm rượu to, bên cạnh đã có sáu bảy vò rượu không. Rượu hoa sen không mạnh bằng Thiên Tử Tiếu, uống không đủ sướng, nhưng vào họng cay xè, dư vị lại dịu ngọt, ngược lại có một phong vị khác. Hắn chỉ mặc chiếc áo mỏng, ôm vò rượu, dựa vào cột nhà, một chân gập lại, một chân thả dưới ghế, hơi đong đưa, trông có vẻ rất say.

"A Anh." Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn lại ———— Là Giang Phong Miên. Giang Phong Miên một thân áo tím, hiếm thấy không vấn tóc, mái tóc đen xoã trên vai, càng tôn lên vẻ ôn hoà nhã nhặn của ông. Ngay khoảnh khắc Ngụy Vô Tiện nhìn thấy ông, thứ loé lên trước mắt lại là hai thi thể loang lổ vết máu, cả người hắn rung lên, nhưng vẫn vội vàng ngồi ngay ngắn lại, nói: "Giang thúc thúc."

Giang Phong Miên ngồi xuống, nhìn nam tử tuấn mỹ xuất trần trước mắt, cười ôn hòa, nói: "A Anh đã trưởng thành rồi." Ngụy Vô Tiện không biết nên đáp lại thế nào, đành phải hỏi: "Giang thúc thúc tại sao tới đây?"

Giang Phong Miên cười nói: "Tam nương tử ngủ rồi, ta ở trong phòng cảm thấy ngột ngạt, nên ra đây thư giãn một chút." Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, nói: "Thúc và Ngu phu nhân ....."

Giang Phong Miên nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng, nói: "Đã giải toả hiểu lầm, chúng ta hiện giờ rất tốt."

Ngụy Vô Tiện cong khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Vậy tốt quá." Gió ban đêm rất lạnh, nhưng hai người cũng không cảm thấy lạnh. Giang Phong Miên nhìn thoáng qua mấy vò rượu không trên mặt đất, nói: "Đang uống rượu à?"

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, cười nói: "Đã lâu không uống, rất thèm."

Giang Phong Miên sửng sốt, sau đó cười lắc lắc đầu, nói: "Đáng tiếc hiện tại ta có thương tích trong người, bằng không ngược lại có thể cùng ngươi uống một ly."

Ngụy Vô Tiện cười cười, không nói gì. Giang Phong Miên nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm, nói: "A Anh, ngươi cũng lớn rồi, chuyện của ngươi Giang thúc thúc không hỏi nhiều. Nhưng ...... nếu thật sự có tâm sự, vạn lần đừng cậy mạnh."

Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, ban đêm, đôi mắt có chút đỏ sậm của hắn được chiếu rọi càng rõ ràng hơn. Tiếp đó Giang Phong Miên lại thấp giọng nói: "Giang thúc thúc chăm sóc các ngươi luôn có chỗ không thoả đáng, chuyện trước đây ...... ta cũng trăm triệu lần không ngờ tới." Tuy ông không nói rõ, nhưng hai người đều hiểu, ông chính là đang nói đến chuyện Ngụy Vô Tiện tự sát lúc trước.

Nhìn vẻ mặt áy náy của Giang Phong Miên, Ngụy Vô Tiện vội vàng xua tay, nói: "Giang thúc thúc, chuyện đó không trách thúc, chỉ là ta ......" Giang Phong Miên bỗng nhiên thở dài một hơi, Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, ta cái gì? Làm sao nói ra?

Giang Phong Miên nói: "Không muốn nói, thì không cần miễn cưỡng, hiện giờ ngươi không có việc gì là tốt rồi." Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười, nói: "Cảm ơn Giang thúc thúc."

Giang Phong Miên nhìn hắn, một lần nữa thở dài, đứng dậy nói: "Ta đi đây, ngươi cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút." Ngụy Vô Tiện cũng đứng dậy, "Dạ" một tiếng, nói: "Tạm biệt Giang thúc thúc." Giang Phong Miên mỉm cười gật gật đầu, rồi xoay người đi ra khỏi tiểu đình, đi trên con đường lúc tới đây.

Ngụy Vô Tiện đứng một lát, lại nằm dựa nghiêng, cầm vò rượu lên uống tiếp. Cũng không biết qua bao lâu, những vò rượu không bên chân hắn lại nhiều thêm mấy vò ———— Đã uống hết rồi.

Có lẽ bởi vì có tâm sự, hắn hiện giờ đã hơi say, gương mặt vốn tái nhợt ửng đỏ lên, ánh mắt mơ màng nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời. Thật lâu, thật lâu, hắn đột nhiên vươn một tay về phía vầng trăng sáng kia, đầu ngón tay yếu ớt rũ xuống, thoạt nhìn dáng vẻ như yếu đuối, bỗng nhiên tăng thêm cho hắn vài phần cảm giác mong manh dễ vỡ.

Năm ngón tay của hắn khép lại, chùm tia sáng của mặt trăng kia như thể bị hắn túm vào trong tay, nhưng hắn vừa mở tay ra, trong lòng bàn tay lại chẳng có gì cả. Hắn chớp chớp mắt, cái tay kia bỗng nhiên rũ xuống, đập vào tay vịn, trên cánh tay truyền đến một cơn đau âm ỉ. Hắn ngẩn người hồi lâu, bỗng nhiên cười tự giễu, giơ tay lên che hai mắt của mình.

Tiếng côn trùng kêu vang, lá sen xanh mướt trên mặt sông có vài giọt nước, phản chiếu ánh trăng sáng, mặt hồ lấp lánh sóng nước, phản chiếu bầu trời đầy sao. Phong cảnh mặt nước bầu trời nối liền, rõ ràng là một cảnh đẹp, nhưng không biết vì sao lại mang theo vài phần thê lương.

Gieo gió gặt bão thôi.

---------

Lời tác giả:

Trong truyện này Ngụy Vô Tiện có một thứ bộc lộ rõ ràng chính là, ngươi cho rằng hắn đang cười, nhưng ngươi chỉ cần nghiêm túc nhìn vào đôi mắt hắn sẽ phát hiện trong đó hoàn toàn không có bất kỳ ý cười nào. Đám tiểu sư đệ chính là nhận ra điều này, mới có thể biết tâm tình của hắn không tốt. Trên thực tế hắn thật sự không phải tâm tình không tốt, ngược lại là rất điềm tĩnh.

Ngụy Vô Tiện trong truyện này không dễ bực tức như trong nguyên tác, hơn nữa dù sao cũng đã đấu với tiên môn bách gia rất nhiều lần, hiểu rõ mình càng tỏ ra phẫn nộ càng dễ dàng khiến cho bọn họ đạt được mục đích, sau đó ở cùng Lam Vong Cơ thời gian lâu, cũng có thể xem hiểu một ít suy nghĩ của y, nên không có tình tiết tranh cãi ầm ĩ.

Giang thúc thúc vì sao không hỏi thêm Ngụy Vô Tiện về chuyện đó, đương nhiên là đã có người nói cho ông nghe một vài việc, trò chuyện một chút với chính chủ là tốt rồi, hỏi quá nhiều ngược lại không tốt.