Nửa Đời Tội

Chương 1: Sa ngã (1)




------------------------------------

Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, đã ở trong Phục Ma động.

"Ngụy công tử, ngươi tỉnh rồi!"

Ngụy Vô Tiện mở to đôi mắt chết lặng nhìn về phía phát ra tiếng nói — là Tứ thúc. Hắn nhắm mắt lại, nói: "Tứ thúc, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Tứ thúc trầm mặc một trận, nói: "Ngụy công tử, ngươi ...... Vết thương của ngươi vẫn còn đang chảy máu, xử lý đàng hoàng một chút được không." Trong lời ngoài lời của ông đều là cẩn thận dè dặt, nhưng không sợ hãi, chỉ là sợ tổn thương đến người đã đứng bên bờ vực thẳm này.

"Đi ra ngoài đi, không cần lo cho ta." Hắn nói.

Sau một hồi im phăng phắc, Tứ thúc lẳng lặng đứng dậy đi ra ngoài. Trong động chỉ còn một mình hắn cùng với một ngọn nến sắp tàn, giống như khối thân thể tàn tạ này. Nửa ngày, hắn cực kỳ chậm chạp quay đầu về phía thềm đá mà mấy hôm trước hắn vẫn đang sử dụng. Ánh mắt trống rỗng, nhưng đúng là nhìn chỗ đó.

Có cái gì đẹp? Chỗ đó có mảnh vụn còn sót lại của chiếc chuông bạc hắn khắc cho Kim Lăng, có rất nhiều loại nguyên liệu được hắn thử nghiệm, còn có bản thảo ở khắp mọi nơi. Vài ngày trước buổi tiệc, hắn còn bị Ôn Tình xua ra khỏi động đi ăn cơm. Vì sao biến thành như vậy? Ngụy Vô Tiện nhớ ra rồi, hắn vốn là vui vui vẻ vẻ thay quần áo chuẩn bị đi dự tiệc đầy tháng của Kim Lăng. Nhưng, điều chờ đợi hắn, là vô số mũi tên bén nhọn nhắm ngay vào hắn, còn có sự vu khống của Kim Tử Huân.

Sau đó thì sao? Chuông bạc vỡ nát, tâm huyết bị hủy hoại. Kim Tử Hiên, chết trong tay Quỷ tướng quân do Di Lăng Lão tổ điều khiển. Lúc hắn đi trái tim đầy ắp sự vui vẻ, khi trở về mang theo ánh mắt tràn ngập mờ mịt. Ôn Tình Ôn Ninh đi nhận tội, cả người lẫn xác đều không thấy.

Hắn đã đến Đại hội tuyên thệ ở Bất Dạ Thiên, hắn đối đầu với hơn 3000 người. Sau đó thế nào? Sư tỷ tới, hắn rất hoảng sợ, hắn đi tìm nàng, sư tỷ kêu hắn dừng lại, hắn đã dừng. Nhưng những kẻ đó vẫn quơ đao múa kiếm. Cuối cùng thì sao? Người đã chết rồi, một kiếm xuyên qua cổ họng, vì bảo vệ hắn.

Đến đây, đầu Ngụy Vô Tiện bắt đầu đau âm ỉ, hắn chỉ nhớ rõ chuyện trước khi kết hợp Âm Hổ Phù, hình như đã thiếu mất một đoạn ký ức. Hồi lâu, hắn giơ tay che lên đôi mắt đã từng tươi đẹp phóng khoáng kia.

"Ha ........ Ha ha ha ha ......" Tiếng cười khe khẽ vang lên trong Phục Ma động, một giọt nước mắt lại theo gò má hắn rơi vào tóc mai, sau đó biến mất tăm. Giây phút đó, ngọn nến tắt ngúm. Hắn cắm năm ngón tay vào mái tóc, che đầu lại bắt đầu hét lên. Băng vải quấn trên người từ từ thấm ướt, nhiễm đỏ, làm nổi bật làn da tái nhợt đến mức không giống người sống.

"A a a a a a ------" Đau, đau quá, trái tim sắp vỡ tung, hận không thể cạo xuống toàn bộ máu thịt trên người, để đè xuống, nỗi khổ sở trong lòng.

Làm sao bây giờ?

Hắn nên làm gì bây giờ?

Ai có thể cứu hắn?

Không, mọi người hận hắn tận xương tuỷ, sao có thể có khả năng sẽ có người giúp hắn?

Thế gian không có ai thương hắn, đã không còn nữa rồi.

Hắn giãy giụa trong bóng tối, lăn lộn trên trên chiếc giường đá lạnh băng, chỉ cảm thấy bên tai đau buốt, những lời nói của bách quỷ như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim vốn chằng chịt vết thương thành một cái tổ ong.

"Hi hi —--- Ngụy Vô Tiện, từ bỏ thôi ~"

"Câm miệng! Câm miệng!!" Hắn gào thét, mắt đỏ ngầu, ngón tay gầy guộc vùi vào mái tóc.

"Ngươi hại chết nhiều người như vậy, ngươi chính là một tai họa!"

"Ta ....." Ngụy Vô Tiện không biết nên phản bác như thế nào, nó nói không đúng sao? Hình như không có gì không đúng.

"Những người thương yêu ngươi, toàn bộ đều chết hết rồi! Những kẻ hận ngươi, đang nghĩ cách để diệt trừ ngươi, Ngụy Vô Tiện, ngươi còn đang cố gắng cái gì?"

Hốc mắt hắn đỏ ngầu, nắm chặt tóc mình, thống khổ nhắm mắt lại.

"Ngụy Vô Tiện —--- Ngụy Vô Tiện —--- ngươi đáng chết mà!" Bọn chúng cười giả tạo nói. Từng gương mặt người chết kỳ lạ quái dị quanh quẩn trong đầu Ngụy Vô, hắn quát: "Cút! Đều cút ra cho ta!! Cút ra đi!!!"

Ta không có!! Ta không bao giờ muốn hại bọn họ!! Nhưng bọn họ đều muốn ta chết!! Ta ......

Đột nhiên, hắn ngã phịch một tiếng xuống đất, tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo như chiếc giường, nghe thấy ———

"Tiện ca ca!"

Một tiếng gọi trẻ con non nớt xua tan sương mù, Ngụy Vô Tiện được một đôi tay già nua ôm sát vào lòng, hắn ngơ ngác buông tay xuống, ngẩng đầu nhìn qua.

"...... A Uyển, bà bà?" Cái ôm này toả ra mùi vị riêng biệt của người già, không dễ ngửi lắm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy an tâm gấp bội, ôm Ngụy Vô Tiện thật chặt.

"Tiện ca ca khóc thương tâm quá đi, là mơ thấy ác mộng sao?" Trong nhận thức của trẻ con, người nằm khóc nhất định là mơ thấy chuyện sợ hãi mới có thể khóc thương tâm như thế. Trên mặt Ngụy Vô Tiện hãy còn đọng nước mắt, vành mắt sưng đỏ, ánh mắt trống rỗng chỉ khiến người ta nhìn một cái đã biết tinh thần của hắn lúc này yếu ớt thế nào.

Ôn bà bà vội vàng trừng mắt nhìn a Uyển một cái, ý bảo nó đừng nói nữa, a Uyển có chút tủi thân rụt rụt đầu về. Ôn bà bà vuốt ve sống lưng của Ngụy Vô Tiện, giống như đang thuận khí cho một đứa trẻ khóc dữ dội. Bà nói: "Ngụy công tử, còn có bà bà ở đây, còn có chúng ta ở đây, chúng ta cũng là người nhà của ngươi nha ..." Trái tim hắn có chút xúc động, đúng vậy, trên Loạn Tán Cương còn có mấy chục người cần hắn đó ......

Không!! Không!! Các ngươi đừng nhìn ta như vậy! Ta không bảo vệ được các ngươi! Ta không giữ các ngươi nổi! Ta ngay cả bản thân cũng lo không nổi!!

Hắn kinh sợ bắt đầu giãy giụa, nhưng bà lão ôm hắn không biết lấy sức lực từ đâu ra, vậy mà cũng không để cho hắn thoát ra. Ôn bà bà nghẹn ngào nói: "Đừng sợ, con ơi, bà bà ở đây, đừng sợ ......"

Cảm xúc vốn đã suy sụp của Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt bộc phát ra, tiếng khóc của hắn từ nghẹn ngào yếu ớt nhỏ bé, biến thành tiếng khóc nức nở xé lòng, hắn dựa vào trong lòng bà lão khóc lóc nói: "Hu hu ... Làm sao bây giờ ....... bà bà.... Sư tỷ mất rồi, ta đã hại chết a tỷ của Giang Trừng ... Ta nên làm gì đây ......"

Ôn bà bà vỗ tấm lưng gầy của hắn, khóc nói: "Không sợ, bà bà ở đây, bà bà ở đây ......." Nên an ủi thế nào? Bà cũng không biết phải làm sao bây giờ, bà chỉ có thể hết lần này đến lần khác nói rằng ta ở đây, đừng sợ.

Ôn Uyển nhìn Tiện ca ca của mình khóc, cũng nhịn không được khóc to lên, vừa khóc vừa chạy tới ôm lấy Ngụy Vô Tiện, theo bản năng an ủi nói: "Tiện ca ca không khóc, Tiện ca ca ....... Hu hu oa ......"

Hôm đó, hắn cũng ôm nhau khóc mờ mịt như thế cùng với tỷ đệ Giang gia.

Cho đến khi Ngụy Vô Tiện ổn định lại, rời khỏi vòng tay Ôn bà bà, a Uyển cũng thút thít nhìn Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng kéo khóe miệng cười nói: "A Uyển, xin lỗi nha, dọa đến ngươi."

Ôn Uyển thút thít nói: "Không sao, chỉ cần Tiện ca ca không buồn, a Uyển cũng không buồn!"

Hắn cong cong mặt mày, quay đầu nói với Ôn bà bà: "Xin lỗi, bà bà, ta không sao."

Ôn bà bà lắc đầu, nắm tay hắn nói: "Miệng vết thương của ngươi bị nứt ra rồi, để bà bà giúp ngươi xử lý miệng vết thương được không?"

Ngụy Vô Tiện do dự một chút, gật gật đầu, Ôn bà bà liền đỡ hắn dậy ngồi trở lại trên giường đá, buông hắn ra đi lấy băng gạc và thuốc, lúc đi còn không quên dặn dò A Uyển: "A Uyển, Tiện ca ca bị thương, ngươi ở cùng Tiện ca ca một lát, phải ngoan ngoãn có được không?"

A Uyển lòng thòng nước mũi, trả lời một cách giòn giã: "Dạ!" Không hề so đo một chút nào cái nhìn trước đó của Ngụy Vô Tiện đã dọa đến nó.

Ôn bà bà sau khi rời khỏi đây, Ôn Uyển nhỏ giọng nói với Ngụy Vô Tiện: "Tiện ca ca đừng sợ, trong mơ đều là ngược lại!"

"...... Ừ, a Uyển nói đúng, Tiện ca ca biết rồi." Khóe môi Ngụy Vô Tiện nhếch lên một nụ cười nhạt chua chát, trong mắt lại ngập nước mắt.

Vốn nghĩ đứa nhỏ dễ lừa, cười một cái an ủi là qua được, không ngờ Ôn Uyển ngược lại giơ tay sờ lên mắt Ngụy Vô Tiện, lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống của hắn, hoảng sợ nói: "Tiện ca ca đừng cười như vậy, a Uyển buồn lắm đó!"

Ngụy Vô Tiện nghe vậy, nghe lời buông khóe miệng xuống, thật sự không cười nữa. A Uyển nói đúng, trong mơ đều là ngược lại — Trong giấc mơ của hắn, là Liên Hoa Ổ đã từng vô cùng náo nhiệt, là Tuỳ Tiện bay lượn trên không trung, là vui vẻ cà khịa lẫn nhau cùng với Giang Trừng, là canh sườn hầm củ sen nóng hổi thơm phức trong tay sư tỷ, là Ngu phu nhân đen mặt răn dạy, là Giang thúc thúc ôn hoà thăm hỏi ..... Nhưng giấc mơ cuối cùng chỉ là giấc mơ, không thể là sự thật. Trong hiện thực, Liên Hoa Ổ xây dựng lại, Giang Trừng cuốn vào cuộc tranh đoạt của bách gia, Kim Tử Hiên bị một chưởng đánh thủng ngực, Giang Yếm Ly bị một kiếm xuyên qua cổ họng, bách gia thảo phạt, bách quỷ khóc than. Cuối cùng còn lại, là một Ngụy Vô Tiện thất hồn lạc phách, là một Giang Trừng tràn ngập thù hận với hắn. Khóe mắt hắn không thể kềm nén nước mắt chảy xuống.

Ôn Uyển biết lúc này Ngụy Vô Tiện không dễ chịu, lại nghĩ tới bà bà vừa rồi nói Tiện ca ca bị thương, liền nói: "Tiện ca ca có phải rất đau hay không? A Uyển giúp Tiện ca ca thổi thổi được không?"

Suy nghĩ của trẻ con luôn đơn thuần như thế.

Ngụy Vô Tiện nói: "Tiện ca ca không đau, a Uyển đừng lo lắng."

Ôn Uyển rất nghiêm túc nói: "Tiện ca ca chảy cả máu rồi kìa! Khẳng định là rất đau, Tiện ca ca đang nói dối, bà bà nói trẻ con nói dối sẽ bị phạt nha!"

Nhưng lời hắn nói là lời thật, lại không ai tin. Ngược lại lúc nói dối, toàn bộ ai nấy đều tin.

Ngụy Vô Tiện nói: "A Uyển à ......" Ôn Uyển nghi hoặc mở to đôi mắt tròn lấp loáng ánh nước nhìn hắn, lóe sáng, ngây thơ vô tội. Hắn thở dài một hơi, dịu dàng nói: "Phải nghe lời," hắn thấp giọng lặp lại: "Phải nghe lời."

Ôn Uyển tuy rằng không hiểu ý của hắn, nhưng nhận biết được hai chữ nghe lời, vì thế gật đầu thật mạnh, nói: "A Uyển rất nghe lời!" Nói xong nó còn muốn nói gì đó, vừa vặn lúc này, Ôn bà bà cầm băng gạc đi vào, nói: "A Uyển, ra ngoài chơi trước, bà bà phải thay băng cho Tiện ca ca." Ôn Uyển chần chờ nhìn Ngụy Vô Tiện, hắn mỉm cười gật đầu, Ôn Uyển mới chạy ra ngoài.

Sau khi xác nhận Ôn Uyển đã đi khỏi, Ôn bà bà đỡ Ngụy Vô Tiện ngồi vững, tháo băng bạc trên người Ngụy Vô Tiện, nhìn từng vết máu đầy trên thân hình gầy gò khác thường của hắn, trong mắt bà ngân ngấn nước, một bên giúp hắn thay thuốc, một bên đau lòng nói: "Ngụy công tử, không bằng ngươi cứ tìm một nơi nào đó trốn đi, đừng lo cho đám người chúng ta nữa."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Bà bà nói gì thế, ta cho dù chết đi, cũng phải dùng toàn bộ sức lực để che chở các ngươi, vừa rồi không phải bà bà nói chúng ta là người một nhà sao? Làm gì có đạo lý người nhà vứt bỏ không quan tâm người nhà chứ?" Nói thật, một già một trẻ nhát gan này thế mà dám đi vào lúc hắn đang nổi điên, trái tim tuyệt vọng ban đầu của Ngụy Vô Tiện lại bùng lên một chút lửa, ít nhất ....... trước hết phải làm xong mọi việc, rồi hắn sẽ đi chết.

Bà bà quấn băng gạc cho hắn, thở dài: "Ngụy công tử, nụ cười chân thật này của ngươi làm trái tim bà lão ta đau đớn, nếu không phải chúng ta liên lụy ngươi ......"

Lời còn chưa dứt, Ngụy Vô Tiện đã cắn chặt răng nói: "Bà bà đừng nói nữa! Là ta tự nguyện, không trách được các ngươi."

Động tác của Ôn bà bà cứng lại, quả thực đau lòng đến tận cùng ——— Một đứa nhỏ tốt như vậy, tại làm sao ..... bà ứa nước mắt, quấn băng bạc cho Ngụy Vô Tiện xong liền nói: "Công tử đói bụng không? Bà bà hâm cho ngươi một chén canh uống nhé."

Ngụy Vô Tiện nói: "Không cần, ta không đói bụng, bà bà đi nghỉ ngơi đi, ta ...... còn có việc phải làm." Bụng trống rỗng, rất khó chịu, nhưng hắn cũng ăn không vô.

Ôn bà bà vội vàng ngăn cản nói: "Vết thương lớn của ngươi chưa lành, đây ......"

Ngụy Vô Tiện cắt ngang bà bà, bình tĩnh hỏi: "Bà bà, ngài cảm thấy những người đó sẽ chờ đến khi vết thương của ta lành hay sao?"

Hắn ho một tiếng, nói tiếp: "Đã bị thương thế này, thêm một chút, bớt một chút, có khác biệt gì?"

Ôn bà bà sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra, một lần nữa thở dài, lui ra ngoài, mặc cho Ngụy Vô Tiện giày vò chính mình. Mà Ngụy Vô Tiện sau khi bà bà rời khỏi đây, không màng thân thể đau đớn, rạch cổ tay, bắt đầu vẽ bùa trên vách động.

Mọi người Ôn gia ở bên ngoài động thấy bà ra tới. Lập tức tiến đến vây quanh bà, Tứ thúc hỏi: "Ngụy công tử thế nào?"

Bà dùng cổ tay áo lau lau nước mắt, nói: "Ngụy công tử làm sao bằng lòng nghe thuyết phục chứ. Một đứa nhỏ thích cười bao nhiêu, cứ thế bị huỷ hoại ......"

Các nam nhân đều mắt đỏ hoe, nữ tử càng không ít người rơi lệ.

Ngụy Vô Tiện biết cuộc thảo phạt của bách gia sớm muộn gì cũng phải tới, bọn họ làm sao có thể không biết, lúc này, cho dù bọn họ thương hắn đến đâu, cũng không dám ngăn cản hắn á.

Bầu trời rất tối, một tia chớp xẹt qua, từng tia mát lạnh li ti rơi xuống mặt mọi người, tiếp đó, biến thành những hạt mưa to cỡ hạt đậu đập vào trên mặt, nhưng bọn họ không đi, cứ ở trong mưa lặng im, đứng thật lâu.

Cho đến khi Ôn Uyển chạy ra, bọn họ mới hốt ha hốt hoảng quay về trong nhà.

Tiếng mưa rơi này, giống như một trận gào khóc, phát tiết thay cho người trong động, la hét thay cho hắn.

Hắn không muốn quan tâm nữa.

***

Ba tháng sau.

Chung quanh là đám đông hỗn loạn, bách gia vung vẩy cờ xí gia huy.

Vô số tà ám và Ngụy Vô Tiện đồng loạt nhìn chằm chằm những người này ——— Chửi bới, thù hận, hăng máu. Tiên môn bách gia, những người chính nghĩa, ha.

Những thi thể của dòng họ Ôn gia còn sót lại bị chất đống lên nhau, giống một ngọn núi, bọn họ đang khoe khoang một cách kiêu căng ngạo mạn ——— Nhìn đi, sự kiên trì của ngươi, không đáng một đồng.

"Ngụy Vô Tiện!! Ngươi hại chết Kim tiểu phu nhân, trên tay ngươi vô số mạng người, tội của ngươi đáng chết vạn lần!!"

"Ngụy Vô Tiện! Ngươi giết phụ thân của ta, ta muốn ngươi đền mạng!!"

"Ngụy tặc, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!!"

"Ngụy Vô Tiện!!"

Những gương mặt từng quen thuộc, hoặc là tiếc hận, hoặc là lạnh nhạt, hoặc là hận thấu xương.

Ví như —— Giang Trừng cầm kiếm không chút lưu tình đâm về phía hắn, linh lực quanh thân kiếm cực kỳ dồi dào. Ngụy Vô Tiện trốn cũng không trốn, thản nhiên chịu một kiếm của y. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, một nụ cười hiện lên gương mặt trắng nhợt gầy gò đến mức không ra hình dạng. Tẩu thi bên cạnh đã bắt đầu không thể kiểm soát được nữa, hắn giơ Trần Tình, đưa lên môi thổi, mùi máu tươi lọt vào lỗ sáo, tiếng sáo không chút liên quan đến âm thanh đã từng như của người trời, trở nên khào khào lọt gió —— Vô dụng, hắn lại rũ tay xuống. Chỉ trong chớp mắt, vô số hung thi phát ra tiếng gào rú hưng phấn, trong mắt đều ánh lên màu xanh, tấn công về hướng Ngụy Vô Tiện - người phát hiệu lệnh này.

Giang Trừng dưới ánh mắt mang theo sự áy náy, hối hận, thê lương của hắn, đang dùng hết sức lực đẩy các hung thi bao quanh ra. Khoảnh khắc cuối cùng bị bao phủ, thứ hắn nhìn thấy chính là khuôn mặt vặn vẹo, kinh ngạc của Giang Trừng, còn có Lam Hi Thần ở phía sau y.

"Đây, đây là trăm quỷ phản phệ?!"

Ha ha ha ha, gieo gió gặt bão quá tốt rồi, quá tốt rồi!!"

Sớm một chút nghe lời tiểu cũ kỹ, theo y trở về thì tốt rồi. Ngụy Vô Tiện nghĩ như vậy.

Hắn rút Tùy Tiện ở bên hông ra, làm động tác chỉa kiếm về phía trước, yếu ớt vung lên một cái, nội tâm Giang Trừng đột nhiên chấn động.

Khối thân thể bị tẩu thi gặm cắn, xé nát hắn từng chút từng chút một, trong cơn đau đớn bị cấu xé hắn muốn kêu to thảm thiết, nhưng hắn căn bản không có sức lực, chỉ là chuyện trong một chớp mắt. Hung thi tản ra, chỉ còn lại một cây sáo đen và một thanh kiếm lẳng lặng nằm ở đó, Loạn Tán Cương không còn sự trấn áp nữa, oán khí tàn sát bừa bãi.

Gập ghềnh cả đời, chỉ là 21 năm ngắn ngủi. Lúc hấp hối giãy giụa, liều chết giữ mạng, như thể một trò đùa, sức mạnh của trẻ con rốt cuột không thắng nổi sự trách phạt của người lớn.

Đám tu sĩ bùng nổ một trận hò hét vui mừng —————

"Di Lăng Lão Tổ đã chết!!"

"Ta có công! Ta vừa mới bắn một mũi tên về phía hắn!!"

"Trăm quỷ phản phệ, đáng đời!!"

Tiếng hoan hô qua đi, khí thế liên minh của đám người vừa mới hợp sức bao vây tiêu diệt Ngụy Vô Tiện này trở nên nhạt hẳn, chen lấn nhau ùa vào Phục Ma động cướp lấy những bản thảo, những pháp khí chế tạo mà hắn để lại khi còn sống. Giang Trừng và Liễm Phương Tôn tranh nhau Trần Tình, chỉ có Lam Hi Thần đứng nguyên tại chỗ, buồn bã miên man nhìn về hướng Cô Tô.

Hắn chậm rãi mở miệng nói: "Từ đây, thế gian không còn Di Lăng Lão Tổ nữa." Vong Cơ, đệ vẫn ổn chứ?

Tất cả mọi người không chú ý tới, trong một hốc cây, có đứa bé nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, nhưng bụm chặt miệng, không cho mình khóc thành tiếng, nó thầm nói trong lòng: Ta không khóc, Tiện ca ca nói phải ngoan ngoãn, chờ hắn tới tìm ta, ta không khóc, ta không khóc ......