Nửa Đời Thương, Một Đời Nhớ

Chương 36: Cả chai cả nắp đều đẹp




Sau khi cuộc trò chuyện ở bar kết thúc, mọi người ai về nhà nấy chỉ có Phó Chính Ngụy là ở khách sạn vì nhà của anh ở Thượng Hải nên không thể về trong đêm được.

Sau khi lái xe vào cổng,Vương Lục Nhất để xe vào trong gara và đi vào nhà chính. Vì đã là 12 giờ đêm nên mọi người hầu như đã đi ngủ hết. Lúc anh chuẩn bị bước lên lầu thì có một tiếng gọi lảnh lót ở phía sau:

- Anh họ, anh đi đâu mà về muộn vậy?

Vương Thư Yến từ trong bóng tối bật đèn lên. Khuôn mặt có chút ngái ngủ do mới tỉnh giấc. Vì đang là cuối tuần nên cô em gái này về nhà ông bà nội chơi và bây giờ lại bắt gặp được cảnh anh họ không biết đi hẹn hò lén lút ở đâu mà giờ mới về.

- Sao? Không sợ mọi người vì âm lượng của em mà tỉnh giấc à?

Nghe Lục Nhất nói xuống, Thư Yến cũng mới ý thức được giọng của mình có hơi to một chút. Cô nói nhỏ lại, còn giả bộ che miệng để ám chỉ việc mình đang nói thầm với anh:

- Anh họ, đừng nói là anh đi chơi với con gái nhà người ta đến giờ mới về đó!

Vương Lục Nhất từ tốn bước từng bậc thềm bỏ lại cô em gái ở phía sau:

- Em nghĩ con gái nhà ai cũng được đi chơi về muộn như em à?

Vương Thư Yến lẽo đẽo chạy theo sau tra hỏi:

- Vậy là anh thừa nhận có bạn gái rồi?

Lục Nhất bất lực xoa thái dương vì có đưa em gái nhiều chuyện như vậy. Bình thường thấy nó cũng nói nhiều nhưng toàn là tìm đến ông bà để mè nheo còn bây giờ thì đối tượng của nó đã chuyển sang người anh Lục Nhất này rồi.

- Hay em tính không cho anh có người yêu?

- Làm gì có, em chỉ không biết người nào xui xẻo vớ phải anh thôi, người gì đâu ngoài cái mã ra chẳng có cái gì nên hồn.

- Vậy cái nên hồn của em là như thế nào? Mà dù có là cái mã đi chăng nửa thì người ta cũng không chê anh mày như vậy.

Nhiều khi Lục Nhất cũng hoài nghi nhân sinh rằng không biết Vương Thư Yến có thực sự là em gái của mình nữa hay không vì suốt ngày chẳng bao giờ công nhận người anh này mà chỉ toàn công kích như tạo thêm niềm vui cho cuộc đời vậy. Đi đến cửa phòng của Lục Nhất, cô năn nỉ anh cho vào để “thám thính” thêm chút tình hình về người chị dâu tương lai này. Sau ba giây thương lượng thì Lục Nhất cũng cho cô vào theo.

Vào đến phòng, anh nằm dài lên giường cầm điện thoại lên xem. Còn Thư Yến thì lại ghế sô pha đối diện như một đứa trẻ con chờ được cho bánh:

- Vậy là tối này anh đi chơi với người yêu thật hả?

Lục Nhất không cưỡng lại được mà liếc cô bằng nửa con mắt khinh bỉ rồi đáp lại:

- Anh nói rồi, không phải bố mẹ nào cũng can đảm cho con gái đi chơi đến hơn 12 giờ đêm đâu.

Thư Yến nghe xong thì có chút ngứa ngáy trong lòng vì lâu lâu cô sẽ được bố mẹ cho về muộn vì tính của họ cũng không quá khắt khe, chỉ là vẫn phải biết giữ an toàn cho bản thân. Với lại mỗi lần đi chơi về muộn thì đều có vệ sĩ theo sau nhưng không xuất hiện trực tiếp để đảm bảo không gian cho mọi người.

- Thế anh nói em nghe xem tối nay anh đi đâu vậy? Có tụ tập với nhóm trai đẹp không?

Có lẽ trong mắt của Thư Yến, giá trị lợi dụng của Lục Nhất chỉ dừng ở chỗ là cầu nối giữa cô đến với nhóm trai đẹp của anh. Người ta nói chẳng sai, mê giai đầu thai chưa chắc đã hết. Mà như Thư Yến này thì chắc nguyện không đầu thai để được thỏa mãn niềm đam mê của đại đa số này.

- Ừ, cả chai cả nắp đều đẹp.

Câu trả lời ngứa đòn của Lục Nhất khiến Thư Yến không nhịn được mà nheo mày, nhưng rồi như chợt nhận ra điều gì đó, cô bật dậy lại chỗ anh:

- Vậy có anh Chính Ngụy đi cùng không?

Biết được cô em họ của mình mê mệt người bạn này nên anh cũng không ngại trêu trọc thêm:

- Có hay không thì dù sao cũng đâu có em ở đó mà chứng kiến.

- Không được, anh phải cho em biết. À phải rồi, nhân lúc em còn ở đây thì anh mời anh ấy về đây chơi đi.

Độ mê mệt đã khiến cho cô hào hứng đến nỗi quên hết trời đất. Dù mới gặp Phó Chính Ngụy có một lần nhưng mà lại trúng tiếng sét ái tình. Chẳng biết anh ta có nhớ Thư Yến là ai hay không còn Thư Yến thì luôn nuôi cho mình một tình yêu đầu đời như vậy.

Bỏ ngoài tai những lời mà Vương Lục Nhất nói về sự đào hoa, lăng nhăng, thay bạn gái như thay áo của Phó Chính Ngụy, Vương Thư Yến vẫn một lòng một dạ với tình yêu đơn phương của mình. Cô còn nói với Vương Lục Nhất là sẽ cảm hoá được người đàn ông đó và làm cho anh ta yêu mình.

Thật tình Lục Nhất cũng không thể nào ngăn cản nổi Thư Yến. Hai người cả mấy năm trời không gặp, mà Phó Chính Ngụy đào hoa như thế, bao nhiêu bóng hồng bây quanh thì liệu rằng anh có nhớ người em họ của Vương thiếu này là ai hay không.