Nửa Đời Thanh Tình

Chương 75




Lông mi Vân Yên khẽ run lên, nàng nhẹ nhàng chậm rãi nói:

- Tứ gia, bá tính trong thiên hạ cũng vui mừng ạ.

Âm cuối của nàng vô cùng nhẹ, ngập ngừng như có như không phiêu lãng trong đêm tối:

- Đêm đã khuya, để nô tài hầu hạ ngài nghỉ ngơi.

Dận Chân không nói gì, bỗng nhiên lấy cái mũ trên đầu nàng xuống.

Vân Yên giật mình hoảng sợ muốn xoay người, bím tóc đã bị Dận Chân đứng sau lưng tháo ra. Mái tóc dài được xõa ra, dưới ánh nến trong màn đêm vẽ thành một đường cong mềm mại, mái tóc dày rơi trên chiếc áo hầu nam màu đen tuyền.

- Khi cứu đê, trong lòng nàng đã nghĩ gì?

Dận Chân xoay người Vân Yên lại, hai tay giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của nàng. Giọng nói chàng giàu tình cảm mà sâu thẳm, nói chậm hơn lúc bình thường rất nhiều, đôi mắt tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nến.

Vân Yên chầm chậm cụp mắt, nét mặt vẫn khiêm nhường kính cẩn, nhẹ nhàng nói:

- Hồi bẩm Tứ gia, nô tài không kịp nghĩ gì cả.

Dận Chân hơi híp mắt lại nhìn lông mi nàng đang khép, dưới ánh nến tạo thành một cái bóng mỏng manh như cánh bướm. Đầu ngón tay thon dài của chàng nhẹ nhàng lùa vào mái tóc dài trên bả vai. Chậm rãi vuốt ve, khẽ khàng thở dài.

- Không còn điều gì khác muốn nói với ta sao?

Hơi thở Vân Yên chợt ngưng đọng, lông mi bỗng nhiên cứng đờ. Giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng lại có một sự nhu hòa khó ai có thể chống cự lại:

- Tứ gia, để nô tài hầu hạ ngài rửa chân.

* * * * *

Ngày hôm sau, Dận Chân Dận Tường cải trang dẫn theo Niên Canh Nghiêu, Vân Yên và Tiểu Xuyên Tử đến điểm phát cháo cứu tế nạn dân trong thành xem xét tình hình.

Trong thành đã dựng thêm rất nhiều điểm phát cháo cứu tế, những nồi cháo trắng nóng hổi vô cùng lớn, nạn dân xếp thành hàng bưng bát đến lấy cháo. Nhìn thấy khung cảnh này, sắc mặt Dận Chân và Dận Tường nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vân Yên đi phía sau, nhìn những nạn dân ngồi xổm ở góc tường húp bát cháo trắng nóng hổi, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

Ánh mắt Vân Yên chuyển đến những nạn dân đang xếp hàng, có một đứa bé gầy đét chen chúc ở cuối hàng, vóc dáng chỉ tầm bảy tám tuổi, trên khuôn mặt nhỏ bé dính đầy bụi bẩn, cầm một cái bát bị sứt, len lỏi trong đám người, nhưng không chen được lên phía trên.

Trong nháy mắt, Vân Yên bỗng nhớ tới tiểu Hoằng Huy, Hoằng Huy cũng lớn như thế này, nhưng đã một năm rồi chưa được gặp lại.

Mỗi đứa con trong thiên hạ đều giống nhau khi được cha mẹ sinh ra và nuôi dưỡng, nhưng lại không cùng số mệnh. Có lẽ, cũng bởi vì cha mẹ khác nhau mà thôi.

Vân Yên bất giác bước về phía trước, nhẹ nhàng nhặt chiếc lá khô trên vai cậu bé, ngồi xổm xuống trước mặt nó:

- Em trai, người nhà của em đâu?

Cậu bé gầy gò ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên thanh tú mặc quần áo vải thô trước mắt, chỉ lắc đầu.

Trong lòng Vân Yên đau xót, cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên, chỉ tay vào cái bát trên tay cậu bé:

- Để anh giúp em nhé?

Cậu bé gật đầu.

Vân Yên không hề chần chừ đưa tay ôm thằng bé, nó lại ngập ngừng lùi về phía sau, cơ thể nho nhỏ hơi co rúm lại:

- Em bẩn...

Vân Yên khựng lại, nhẹ nhàng lấy khăn tay lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, mỉm cười:

- Không sao.

Vân Yên lại ôm lấy cậu bé, xếp vào hàng nạn dân đang chờ lấy cháo, chậm rãi tiến về phía trước.

- Ta tới đây.

Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói có phần quen thuộc trầm khàn.

Vân Yên quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Niên Canh Nghiêu. "Niên đại nhân."

- Này nhóc, chú bế cháu nhé? Để anh trai này nghỉ một lát.

Niên Canh Nghiêu nhìn cậu bé trong lòng Vân Yên.

Thằng bé quay đầu lại, đôi mắt như con nai nhỏ nhìn Vân Yên, hình như không muốn, nhưng lại ngoan ngoãn gật đầu.

Thân hình cao lớn của Niên Canh Nghiêu bế cậu bé từ trong lòng Vân Yên, đứng trong đám người thoải mái hơn rất nhiều.

Dận Chân, Dận Tường và Tiểu Xuyên Tử đứng chờ cách đó không xa, đôi mắt đen như mực của Dận Chân bình tĩnh dõi theo họ, ánh mắt dán chặt trên khuôn mặt bình thản của Vân Yên.

Khi trở về biệt uyển trời vẫn chưa tối hẳn, Dận Chân nhận được ý chỉ triệu hồi của Khang Hi.

Đoàn người lại sắp xếp hành lý, chuẩn bị quay về.

Ngày hôm sau, Niên Canh Nghiêu đến tiễn đường. Đi đến ngoài thành, cuối cùng cũng phải chia tay.

Vân Yên chợt nhớ tới một việc, ánh mắt chuyển tới khuôn mặt của Niên Canh Nghiêu —— trước đó một ngày, hắn đưa cậu bé này đi, nói sẽ tìm người nhà cho nó.

Ánh mắt của Niên Canh Nghiêu cũng đáp trả, dường như biết nàng đang suy nghĩ gì, ôm quyền ý nói nàng cứ yên tâm. Hắn nhảy xuống ngựa, quỳ một gối xuống, cung tiễn.

Vân Yên yên lòng, thúc ngựa đi theo Dận Chân, đoàn người xuất phát.

Quãng đường quay trở lại đi rất nhanh. Bởi vì đang cải trang, nên không thể để lộ thân phận. Đến những nơi vừa khôi phục lại lúc trước đã đi qua, điều kiện vẫn còn gian khổ, nhưng Dận Chân Dận Tường vẫn không quên quan sát tình hình cứu tế cho nạn dân ven đường.

Vì đi đường tắt nên thời gian về kinh thành được rút ngắn, bọn họ thường đi những con đường nhỏ gập ghềnh khúc khuỷu. Chuyến đi lần này đã giúp Vân Yên cưỡi ngựa dần thành thạo hơn, nhưng xương cốt mỗi ngày đều mỏi nhừ như muốn rời ra thành từng khúc, chỉ là nàng cắn răng chịu đựng không hề hé một tiếng.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Dận Tường rất cao siêu, bình thường trên những con đường gập ghềnh sẽ để ý Vân Yên và con ngựa nhỏ, Vân Yên đều cung kính tạ ơn.

Dận Chân nói rất ít, dường như có tâm sự, Bát Bối Lặc Dận Tự và Cửu A Ca Dận Đường trong kinh hình như đang rục rịch hành động.

Có một ngày phi ngựa cho tới khi màn đêm buông xuống, đi đến một một thị trấn nhỏ xa xôi nhưng đi qua nhà trọ từ lúc nào không biết. Đã không thể ra khỏi thành, lại không có khách điếm để nghỉ tạm. Một đoàn sáu người đành xuống ngựa gõ cửa một tiểu viện nhỏ vẫn còn sáng đèn ven đường, tiểu viện nhỏ rất cũ nát, một ông già tóc hoa râm cầm ngọn đèn dầu đến mở cửa.

Vân Yên và Tiểu Xuyên Tử tiến lên lễ phép nói:

- Ông ơi, chúng cháu là thương nhân qua đường, nhưng lại không có nơi qua đêm, ông có thể cho chúng cháu ở nhờ một đêm không ạ?

Dận Chân và Dận Tường cũng xuống ngựa, đứng trước cửa chào hỏi thân thiện.

Sau khi vào viện, Vân Yên đi lên dìu ông già, giúp ông cầm ngọn đèn. Trong viện chỉ còn hai căn phòng trống, đều đã lâu không có người ở. Vừa lạnh lẽo lại vừa tối thui. Ông già vội vàng nói:

- Thiệt thòi cho các vị khách quý rồi, để lão già này đi lấy thêm ít nến.

Dận Chân và Dận Tường liên tục nói lời cảm ơn.

Vân Yên và Tiểu Xuyên Tử cầm nến, rồi đưa bạc cho ông lão, nhưng ông lại từ chối, Vân Yên đành nói cảm ơn không ngừng.

Quay trở về thắp nến lên, chiếu sáng căn phòng trống trải tồi tàn.

Có sáu người, chia làm hai phòng.

Dận Chân và Dận Tường cùng một phòng, Vân Yên lấy nước ở trong sân, cầm khăn, bắt đầu dọn dẹp phòng.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ, Vân Yên lau chùi, cả chiếc giường nhỏ phòng bên cạnh cũng lau sạch sẽ, sau đó lấy ga giường sạch sẽ trong bọc hành lý ra trải lên, mới để cho Dận Chân và Dận Tường ngồi xuống. Rồi lấy lương khô và bình nước trong bọc hành lý cho hai người, còn mình thì đi thu dọn chỗ khác, căn phòng nhỏ tồi tàn dần dần được quét dọn sạch sẽ ngăn nắp.

Sau một ngày, ai ai cũng sức cùng lực kiệt, Dận Chân uống hai ngụm nước, sắc mặt mỏi mệt lần tràng hạt trong tay, nhắm mắt dưỡng thần.

Dận Tường ăn một cái bánh bao, đi lên nhỏ giọng nói với Vân Yên:

- Không vội, ăn một chút rồi đi nghỉ ngơi đi.

Vân Yên hơi cúi đầu, mím môi rồi gật đầu:

- Tạ ơn Thập Tam gia, nô tỳ còn một chút nữa là xong rồi.

Bận rộn xong, Vân Yên quay về đóng cửa. Dận Tường đưa cho nàng một cái bánh bao và túi nước. Vân Yên chỉ thấy cậu ta ăn một cái bánh bao, nghĩ rằng số lương khô còn lại có lẽ không đủ. Vì vậy chỉ lấy gần nửa cái, trả lại hơn phân nửa cho Dận Tường. Dận Tường cũng không từ chối, ăn nửa cái bánh bao Vân Yên đưa cho.

Dận Chân mở mắt ra, Vân Yên lấy một cái bánh bao khác đưa cho chàng. Chàng không nói gì, nhìn Vân Yên, rồi nhận lấy.

Sau khi ăn xong, Vân Yên đi lên cởi áo cho Dận Chân. Dận Tường ngồi bên cạnh nhìn.

Vân Yên giúp Dận Chân cởi hết áo ngoài và giày, đang định đứng lên, thì phát hiện Dận Tường vẫn đang ngồi bên cạnh, mới nhận ra Tiểu Xuyên Tử không có trong phòng.

Dận Tường cười quay đầu nói,

- Tứ ca, đệ có thể sai bảo Vân Yên không?

Dận Chân lần tràng hạt trong tay, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta một cái, không nói gì cả.

Vân Yên lại ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cởi giày cho Dận Tường. Dận Tường rất phối hợp, thật ra phần lớn là tự mình làm, trên mặt vẫn treo nụ cười.

Vân Yên cung kính tháo cúc áo cho cậu ta, cởi áo ngoài. Đây cũng là lần đầu tiên Vân Yên thay quần áo cho người khác ngoại trừ Dận Chân.

Cởi xong áo ngoài, hai người dựa vào vách tường, ngồi song song trên chiếc giường nhỏ, chiếm hết diện tích trên giường. Vân Yên biết Dận Chân khi ngủ không thích ánh sáng, nên thổi tắt ngọn nến. Lần mò trong đêm lấy tấm vải trong bọc hành lý trải xuống đất, cuộn mình nằm bên cạnh chiếc giường, hơi ngả người xuống, cả người đau mỏi, chầm chậm nhẹ nhàng thở ra một hơi.