Nửa Đời Thanh Tình

Chương 140




Khi Vân Yên lấy lại được ý thức, nàng đã rơi vào hồ nước, làn nước lạnh lẽo tối đen xung quanh ập vào khoang mũi nàng, thân thuyền bị lập úp phía không xa bắt đầu từ từ chìm xuống, tạo nên tiếng gào thét như dòng nước xoáy chết chóc bao vây xung quanh, muốn kéo nàng xuống tận vực thẳm.

Suy nghĩ “phải sống, để tìm chàng” như tạo cho Vân Yên một sức mạnh lạ kỳ, nàng dùng toàn bộ sức lực còn sót lại giãy dụa muốn thoát khỏi vòng nước xoáy càng lúc càng lớn, cả tay và chân vùng vẫy ngoi lên, dựa vào trực giác bơi loạn đến hướng bờ gần nhất, nhưng nước trong khoang mũi khiến nàng hít thở vô cùng khó khăn, dòng nước xoáy sau lưng như bàn tay địa ngục kéo nàng trở về cõi chết, nàng không nhìn thấy những người xung quanh, tiếng kêu thốt ra cũng không thành tiếng.

Vân Yên cảm thấy mình nhanh chóng bị đuối sức, trái tim cũng trở nên lạnh băng, chỉ còn lại một cái tên. Đầu nàng dần tối đen lại...

Một đôi tay vững chãi như thép bơi đến mạnh mẽ nắm lấy eo nàng, kéo nàng lên, ôm chặt lấy nàng mặc dòng nước xoáy bơi lên mặt nước. Vân Yên nửa mê nửa tỉnh, bỗng nhiên cảm nhận được sự an toàn đến lạ kỳ như quay về vòng tay mẹ hồi bé.

Giây phút vượt qua làn nước được kéo lên bờ, bụng Vân Yên bị ấn xuống để nôn toàn bộ nước ra, từng ngụm khí lớn được đưa vào khoang miệng nàng, cuối cùng nàng cũng cảm thấy mình đã vượt qua bờ vực của cái chết.

Mặt đất bắt đầu có những cơn rung động biên độ nhỏ, nhưng mưa không còn to như lúc ban đầu. Người đàn ông vỗ mấy cái vào mặt Vân Yên, gọi to tên nàng. Nàng mở nửa mắt mơ mơ hồ hồ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mà mình hằng mong.

- Dận Chân!

Cảm xúc ùa đến mà không biết gọi nó là gì, khi tìm kiếm nhau trong giây phút sinh tử, hai người đều ướt đẫm nước ôm chặt lấy nhau nằm sấp trên mặt đất, tay nắm tay giữa vùng sông núi u ám.

- Cuối cùng thiếp cũng tìm được chàng rồi, sao chàng lại giấu thiếp đi, sao chàng không đưa thiếp đi cùng.

Vân Yên nằm trong lòng chàng mà khóc, ôm chặt lấy lưng chàng không chịu buông, chặt đến nỗi các khớp ngón tay mảnh mai trắng bệch như sắp gãy.

- Ta sai rồi, Vân Yên, ta trở về rồi, chúng ta có chết cũng phải bên nhau.

Trong sắc trời mờ mịt, Dận Chân cũng ôm nàng thật chặt, trên khuôn mặt không biết là nước mưa hay gì khác.

- Nói lung tung! Ai cần chàng chết, chàng còn có thiên hạ rộng lớn, chàng không được chết!

Gò má Vân Yên đẫm nước mắt, níu lấy vạt áo chàng nói không đầu không đuôi, những sợi tóc ướt sũng nhếch nhác dính lên khuôn mặt tái nhợt.

Dận Chân nâng đầu nàng lên, giữa trời đất mênh mông nhìn thật sâu vào đáy mắt nàng. Thế giới đang gào thét bỗng yên tĩnh lại, tiếng ồn ào chợt im bặt hoàn toàn không nghe thấy.

- Vậy nàng phải tha thứ cho ta, làm người vợ cùng nắm tay ta đi hết một đời. Ta đã làm sai rất nhiều, giấu nàng rất nhiều, nhưng nàng chưa bao giờ nói. Ta vẫn luôn tưởng rằng bảo vệ chu toàn chính là cho nàng điều tốt đẹp nhất, nhưng lại luôn khiến nàng khóc.

Chàng hít một hơi thật sâu.

- Ta không biết nên giải thích với nàng thế nào, nhưng chỉ cần nàng tin ta, ngay cả linh hồn Ái Tân Giác La Dận Chân ta cũng đều là của nàng, sống chết không đổi! Sau này dù bất cứ khi nào ở đâu, giữa chúng ta sẽ không có bí mật gì, sống chết vẫn luôn bên nhau, được không?

Vân Yên nhìn Dận Chân, giống như cả thế giới chỉ còn lại mình chàng. Nước mắt rơi xuống như đê vỡ, hòa lẫn với nước mưa, được bàn tay rộng lớn của chàng lau đi, nàng lắc đầu rồi lại lắc đầu mà không nói lời nào.

Lơ đãng nhìn một màu mờ mịt xung quanh, ai đã bò được lên bờ, ai còn đang cứu ai, trận thiên tai này như là bằng chứng cho sống chết có nhau của hai người, phá tan khoảng cách về tinh thần, một niềm tin to lớn hơn bắt đầu sống lại.

Chỉ một từ “Được” nhưng đã dùng hết sức lực cả đời Vân Yên, nàng ôm cổ chàng, để môi kề môi, gò má thấm đẫm nước mắt.

Ào ào... rầm rầm... ào ào...

Dận Chân nheo mắt ngẩng đầu nhìn ngọn núi không xa, mặt đất rung chuyển cũng là lúc đất đá lăn xuống, mưa gió bắt đầu điên cuồng, trong lòng nhanh chóng biết không ổn! Nơi này đã không còn an toàn.

Vân Yên cũng cảm thấy có đá lăn xuống chân mình, lập tức ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi ấy, hình ảnh sạt lở núi đã từng thấy trong ti vi xẹt qua đầu nàng, Dận Chân nhanh chóng bế nàng lên, chạy về phía trước. Nhưng cánh tay chàng có gì đó là lạ, hình như đã bị thương.

Không kịp nữa rồi, nơi này nằm ở ngoại ô Tây Sơn, trừ phòng ốc có phong cảnh vây quanh, phía sau chính điện chỉ có một ngọn núi tên Thọ Sơn do đá cứng thiên nhiên tạo thành.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Dận Chân chợt nhớ tới khi xây dựng chàng đã từng nhìn thấy một cái động đá tự nhiên núp dưới cây hòe lớn ở góc phía tây nam núi Thọ Sơn, nơi ấy không dễ bị sập, hiện giờ phải đánh cuộc một lần, chàng quyết đoán bế Vân Yên chạy như bay về phía góc núi Thọ Sơn theo trí nhớ.

Động đất tuy đã yếu dần, nhưng đất đá trên các ngọn núi xung quanh lăn xuống càng lúc càng nhanh, mưa to gió lớn như báo trước núi có thể bị sạt lở bất cứ lúc nào. Khi Dận Chân ôm Vân Yên vào động đá, còn chưa kịp thở ra hơi, tiếng ầm ầm như sấm rền vang lên, vô số sỏi đá bùn đất đập xuống, ngay cả cái cây lớn cũng bị quật đổ chắn ngang cửa động, cát bụi rơi xuống, sau đó dần dần ngừng lại.

Tim hai người đều cùng kề sát nhau run lên bần bật, hơi thở gấp gáp. Trong bóng tối, đến cả năm đầu ngón tay cũng không nhìn thấy, chỉ còn lại tiếng mưa quật gió rít, dư chấn yếu ớt ở bên ngoài hang động.

Vân Yên ôm Dận Chân thật chặt, bàn tay tìm kiếm cánh tay chàng, giọng nói run rẩy:

- Chàng bị thương sao? Vừa nãy bị đập vào đúng không?

Dận Chân vuốt ve gò má nàng, vỗ về:

- Không phải, bị thương lúc ở tây bắc, vết thương nhỏ thôi đã được băng bó rồi.

Nhưng khi Vân Yên chạm vào cánh tay, chàng vẫn khẽ rên lên.

Vân Yên sờ thấy thứ gì đó dấp dính trên ấy, không biết là nước hay là máu, trong phút chốc tiếng khóc bật ra, nàng vội vã che miệng lại, nhưng trong tim đau đớn vô cùng.

- Nước thấm vào thế này liệu có bị viêm không?

Dận Chân nghe thấy tiếng nức nở đứt quãng của Vân Yên, cảm thấy đau hơn khi bị dao cứa vào, chỉ có thể gạt nước mắt cho nàng, đặt một nụ hôn lên trán nàng:

- Không sao đâu, thật đấy, đừng khóc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn dụi lung tung vào vạt áo Dận Chân, tìm kiếm chàng, nghẹn ngào nói:

- Được, vậy thiếp không khóc nữa.

Bàn tay rộng lớn của Dận Chân dịu dàng vỗ nhẹ lưng nàng, môi chạm lên trán thấp giọng dỗ dành.

- Đừng sợ, trận động đất mạnh nhất đã qua rồi, sạt lở và dư chấn đã yếu đi nhiều, động đá này rất cứng, chờ lát nữa, ta thử đẩy cái cây chắn trước cửa động ra một chút, các thân binh sẽ tìm thấy chúng ta thôi.

Vân Yên bỗng nhiên bật khóc, tuy biết chàng không thể nhìn thấy, nhưng giống như mùi hương trong bóng đêm từ từ tỏa ra khiến tâm hồn rung động.

Trong động đá tan hoang tối đen, giọng nói nàng vô cùng dịu dàng nhưng bình tĩnh:

- Thiếp không sợ, chỉ cần ở bên chàng, thiếp không sợ gì hết.

Dận Chân dường như có thể xuyên qua bóng tối nhin thấy nụ cười nơi khóe môi nàng, chàng đặt một nụ hôn lên ấn đường Vân Yên, rồi hôn sâu xuống, cả người đều mơ hồ run rẩy.

- May mà... ta không đến muộn.

Vân Yên vùi đầu sâu vào vạt áo ướt đẫm của chàng.

- Sao chàng lại ngốc thế, không mang theo thân binh mà một mình chạy đến đây, lại còn bị thương nữa.

Dận Chân dùng cằm cọ lên đỉnh đầu nàng:

- Bọn họ đi phía sau, không theo kịp ta. Ta nhận được tin báo gấp, nói rằng vùng Trực Lệ có thể sẽ xảy ra động đất, lại nhớ đến nàng vẫn cô đơn chờ ở trên đảo, nên sắp xếp nhân lực xong là ta về ngay trong đêm, không ngờ còn chưa đến cổng mà đã có động đất...

Vân Yên chợt nhớ tới điều gì đó, từ trong lồng ngực chàng ngẩng đầu lên, gấp gáp hỏi:

- Vậy tây bắc thế nào rồi? Cả trong phủ nữa?

Dận Chân nâng mặt nàng lên, nói:

- Đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, trong phủ không có núi cũng không có đảo. Còn có Cao Vô Dung và Phó Nại sơ tán mọi người đến nơi cao hơn để tránh nạn. Chỉ có nàng, chỉ có ta, chúng ta sống chết cũng phải cùng nhau.

Vân Yên đột nhiên sáp đến gần hôn chàng, mưa gió bên ngoài động vẫn chưa ngừng. Trong hang động tối om, hai người dùng đôi môi nghiêm túc cảm nhận đối phương, gò má kề sát nhau để chia sẻ sự ấm áp và hơi thở chân thực, mang theo sự run rẩy sau khi thoát khỏi cõi chết.

Dận Chân cảm thấy người nàng đang run lên, liền bế nàng từ mặt đất lạnh lẽo lên, để nàng ngồi vắt ngang qua người mình, sờ vạt áo thấm hơi lạnh ấy, lắng tai nghe dư chấn bên ngoài cửa động.

- Lạnh sao?

Vân Yên gật đầu rồi lại lắc đầu, sức cùng lực kiệt nằm sấp trong lòng Dận Chân, nước mắt trên khuôn mặt đã khô, nàng hơi run lên.

Dận Chân nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, trước tiên cởi áo mình ra để sang bên cạnh, sau đó giúp nàng cởi cúc áo dưới cổ.

- Nếu cứ tiếp tục thế này thì không ổn, cởi quần áo ướt ra trước đã, nàng đang bị lạnh. Chờ toàn bộ dư chấn qua đi, có lẽ phải mất một lúc nữa đội thân binh mới tìm thấy chúng ta.

Trong bóng tối Dận Chân tìm kiếm rồi cởi áo của Vân Yên theo thói quen, ngay cả dây yếm buộc sau cổ cũng kéo xuống, đặt toàn bộ sang một bên, sau đó chàng ôm cả cơ thể trần trụi mềm mại của Vân Yên vào lồng ngực mình.

Da thịt kề cận khiến hai người đều khẽ rên lên, trái tim đập thình thịch dán sát vào nhau. Nhiệt độ cơ thể của Dận Chân cao hơn Vân Yên, da kề da sưởi ấm cho nàng, bàn tay to lớn không ngừng giúp nàng chà xát cánh tay và bả vai, để nàng không cảm thấy lạnh nữa.

- Lát nữa sẽ nóng lên thôi, nếu mệt thì ngủ một lát đi.

Trong hang động lạnh lẽo đơn sơ, người đàn ông này, cũng chính là chồng nàng đã truyền cho nàng hơi ấm và cảm giác an toàn không gì sánh bằng. Bàn tay nhỏ bé của Vân Yên ôm bờ lưng vững chãi ấy, nàng cũng muốn mang đến cho chàng hơi ấm nhỏ nhoi, chứ không phải chỉ nhận đi mà không trao lại, nàng học theo chà xát bờ lưng Dận Chân, cảm thấy cơ thể chàng nhanh chóng nóng lên.

- Vân Yên...

Dận Chân muốn nói nhưng lại ngập ngừng, rầu rĩ đưa tay kéo bàn tay mảnh mai sau lưng mình xuống.

- Không lạnh nữa sao?

Vân Yên ngẩng đầu, hai nụ hoa mềm mại đang dựng thẳng vô tình sượt qua, đè lên ngực chàng.

Dận Chân kìm nén hừ khẽ một tiếng trầm thấp.

- Đừng cử động nữa... ta sẽ có cảm giác đấy.

Gương mặt Vân Yên trong nháy mắt đỏ bừng, cắn môi chậm rãi nói:

- Chàng... không phải đã đi thâu đêm sao, sao vẫn còn...

Dận Chân siết eo nàng chặt hơn, thở dài:

- Nàng nên hỏi “nó” ấy.

Vân Yên đang nghĩ “nó” là ai, nhưng khi chạm tới một vật cứng rắn nóng rẫy đang giương cung thì hiểu rõ, “nó” này chính là cái gì.

- Ừm... rất khó chịu phải không?

Vân Yên cảm thấy “nó” đang ngẩng cao đầu và đập mạnh mẽ, nên hơi cà lăm.

Dận Chân cúi đầu hôn lên môi nàng, thì thầm:

- Không sao, nàng mệt thì ngủ một lát đi.

Giọng thì thầm hơi khàn của chàng trong hang động trống trải nhỏ hẹp nghe vô cùng quyến rũ, vô cùng chiều chuộng, vô cùng gợi cảm.

Tất cả đều xảy ra như vậy.

Nàng yêu người đàn ông này, yêu như chính mình đã từng trải qua. Trong giây phút sinh tử, nàng mới phát hiện hóa ra chàng đã trở thành người thân máu thịt không thể chia lìa.

Trên thảm cỏ buổi chiều hôm ấy, trước Bồ Tát trong chùa Đại Giác, có lẽ trong tiềm thức nàng đã sớm hiểu tương lai họ sẽ đi về đâu, nhưng cởi chuông phải tìm người buộc chuông, những lời chàng nói trong khung cảnh u ám ấy bỗng nhiên hoàn toàn đẩy cánh cửa khép hờ của trái tim hai người ra.

Ba tháng chưa được tiếp xúc da thịt, hai bên đều sử dụng toàn bộ sức lực còn sót lại trong cơ thể.

Trong hang động tăm tối Vân Yên nhắm mắt lại, lần đầu tiên chủ động mở rộng cơ thể mình cố gắng từng chút một bao dung chàng, cho đến toàn bộ. Thanh kiếm sắc bén cắm vào da thịt đau đớn, sâu đến tận cùng chưa từng có, đủ đầy và an tâm không gì sánh bằng.

Nàng dùng nơi mềm mại nhất của mình để ôm trọn lấy chàng, giữ chặt chàng, để chàng muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Lần đầu tiên Vân Yên có cảm nhận rõ ràng như vậy khi ân ái, nàng nắm bắt toàn bộ cơ thể người đàn ông, ngay cả linh hồn chàng cũng in đậm tên nàng, không thể phai mờ. Bất cứ điểm nào trên người nàng cũng đủ để làm chàng điên cuồng, toát ra sức quyến rũ vô ngần mà không ai biết.

Có lẽ từ mưa to gió giật không đủ để hình dung, mỗi một lần đều giống như sâu tới tận tim. Cho dù cả thế giới bị hủy diệt, cũng không thể nào chia lìa được họ.

Cho đến khi thế giới bên ngoài sóng yên biển lặng, trời đã mờ sáng, cơ thể hai người không còn lạnh nữa. Vân Yên ôm chặt lấy cổ Dận Chân, ngủ thiếp trong vòng tay chàng, khóe môi còn hơi nhếch lên mang theo nụ cười yên tĩnh.

Khi thân binh tìm được cửa động, Dận Chân ra lệnh nhẹ nhàng rời cây thành một lỗ hổng để Tiểu Thuận Tử mang áo choàng vào trước, y nằm bò trước cửa động nhét quần áo vào. Dận Chân vừa ôm vai Vân Yên vẫn còn đang mơ mơ màng màng, vừa cúi người khoác áo choàng vào cho nàng.

Vân Yên đưa tay dụi mắt, mông lung nhìn khuôn mặt chàng, lẩm bẩm:

- Tướng công... trời sáng rồi ư?

Dận Chân nhìn dáng vẻ ấy của nàng, yêu thương không cách nào kể xiết. Chàng đưa tay kéo áo choàng trùm kín cơ thể nhỏ bé yêu kiều ấy.

- Muốn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi, có tướng công ở đây rồi.

Vân Yên vẫn còn rất buồn ngủ, đờ đẫn gật đầu, rồi lại rúc vào lòng chàng cọ cọ, tiếp tục đi vào giấc mơ, còn phát ra tiếng hừ hừ như con mèo nhỏ, lướt nhẹ qua lồng ngực chàng.

Sau đó, Dận Chân và đám thân binh cẩn thận dời thân cây lớn và đất đá như thế nào, bế nàng lên xe ngựa như thế nào, về Tứ Nghi Đường như thế nào, tắm rửa lên giường như thế nào, Vân Yên không hề hay biết.

Cho đến khi nàng ngủ no giấc tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm gần một khuôn mặt tuấn tú quyến rũ, mang theo nụ cười nhẹ nhàng tỏa sáng, gợi cảm vô cùng.

Màn trướng và chăn đệm màu đỏ xung quanh càng làm nổi bật thêm khuôn mặt anh tuấn khiến phái nữ tim đập chân run.