Nửa Đời Thanh Tình

Chương 138




Vân Yên để mặc Dận Chân nắm lấy tay mình, lẳng lặng quạt cho chàng, mỏi tay thì nghỉ một lát, sau đó lại quạt tiếp. Thời gian thấm thoắt trôi, mặt trời đã lặn tự bao giờ, không khí càng lúc càng mát mẻ. Trong chạng vạng yên tĩnh, trong cơn mơ mơ màng màng, mí mắt nàng dần dần trĩu nặng.

Có câu nói chạng vạng là “thời khắc gặp ma”, nói vậy bởi đây là lúc con người yếu đuối nhất, linh hồn cũng lơ lửng, dễ bị tấn công nhất.

Vân Yên chợt cảm thấy đầu mình gục xuống, nàng cố gắng để tỉnh lại trong cơn buồn ngủ, giật mình vội vã mở choàng mắt ra, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Nàng nhìn xung quanh, phát hiện mình đang mặc chiếc áo phông màu trắng, một cánh tay còn chưa xỏ vào, giống như bị giật mình tỉnh giấc. Vân Yên vội vàng nhanh chóng mặc xong áo, kéo gấu áo xuống, theo thói quen mò đến chỗ quen thuộc dưới gối, lấy điện thoại ra ấn nút xem giờ, màn hình hiển thị đã bảy giờ rưỡi, nàng nhớ đêm qua phải tăng ca đến ba giờ sáng, hình như tắm rửa xong mới chỉ ngủ được ba tiếng, phải lẹ lẹ sửa soạn đi làm thôi, nếu đến muộn một phút thì bị trừ năm mươi tệ, nghĩ đến đây lòng nàng đau nhói.

Vân Yên tức tốc bò xuống giường như lửa sắp bén tới mông, mặc chiếc quần lót bằng vải bông màu trắng phổ biến hiện nay, một tay cầm điện thoại chạy tới mở chiếc tủ quần áo lớn kiểu đơn giản lục tìm quần dài. Nhưng dường như chỉ trong tích tắc, nàng bỗng buột miệng bật ra tiếng hét chói tai...

Một người đàn ông cao lớn đang cuộn tròn trong tủ quần áo! Kỳ dị hơn là trên người anh ta mặc bộ long bào màu vàng, phía sau còn có bím tóc đuôi sam!

- Sớm thế, ồn quá, Vân Yên...

Người đàn ông hơi cau mày nghiêng đầu chậm rãi mở đôi mắt đang nhập nhèm ra, giọng nói trầm thấp hơi khàn đầy gợi cảm giàu từ tính chuẩn giọng Bắc Kinh êm dịu ấm áp cất lên.

Vân Yên ngơ ngác nhìn chàng, cố gắng mở to hai mắt, mới kịp nhận ra chàng đang gọi tên mình. Nhưng từ khuôn mặt chàng nhìn sang, mắt nàng càng mở to hơn nữa...

- Dận Chân!

Vân Yên buột mồm gọi tên người đàn ông này, đứng im như trời trồng.

- Còn không đến đây đỡ chồng em đứng lên.

Người đàn ông hơi nhếch môi lên, động tác nhỏ này vô cùng quen thuộc với nàng, có nghĩa lúc này chàng đang hờn dỗi không biết làm thế nào.

Vân Yên rất tự nhiên đỡ Dận Chân dậy, vóc người chàng cao to, thật khó có thể tưởng tượng khi chàng cuộn mình trong cái tủ quần áo này. Vóc người Vân Yên rất nhỏ, làm giá đỡ cho chàng lại giống như chui tọt vào lòng chàng vậy, dùng hết sức bình sinh dìu chàng ra khỏi tủ quần áo. Ai ngờ tay chàng ôm lấy một cái, Vân Yên kêu a lên một tiếng lảo đảo suýt ngã, trong nháy mắt ngồi giữa hai chân Dận Chân trong không gian nhỏ hẹp.

- Đáng ghét.

Vân Yên đẩy vạt áo thêu rồng vàng năm móng trước ngực chàng ra, tức tối ngẩng đầu nhìn người đàn ông, tay kia vẫn còn cầm điện thoại.

- Ừm...

Người đàn ông với đôi mắt còn đang mơ màng đáp lại một tiếng ngắn gọn, bàn tay lớn ôm trọn lấy bờ eo mảnh khảnh của nàng, ngón tay cái hơi vuốt ve làn da lộ ra giữa áo phông và quần lót.

- Đừng làm rộn... em còn phải đi làm...

Vân Yên bỗng nhiên cảm nhận được sự đụng chạm nhẹ nhàng của chàng, sau lưng rùng mình một cái, cơ thể nhạy cảm co rúm lại, muốn né tránh, nhưng chàng ôm càng lúc càng chặt.

- Đêm qua ba giờ em mới về, hôm nay xin phép nghỉ đi!

Người đàn ông ngang ngạnh ra lệnh, nhưng trong giọng nói mang theo yêu thương và khí chất vương giả.

- Nhưng...

Vân Yên vừa mới lên tiếng kháng nghị lại, còn chưa nói hết câu thì môi chàng đã ập xuống, hôn say đắm.

Trong khoang miệng là hương đàn hương thoang thoảng quen thuộc, còn có cả long diên hương nhàn nhạt. Lưỡi chàng vừa linh hoạt lại vừa mạnh mẽ, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng, từng cơn tê dại và run rẩy đánh úp đến. Khi nhanh khi chậm, khi cuồng bạo khi dịu dàng. Cách hôn nồng nàn và quen thuộc vẫn như vậy, dường như ngay trên đầu lưỡi của nhau cũng có thể khiến đối phương hoa mắt chóng mặt, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao.

Bàn tay rộng lớn của người đàn ông từ từ đẩy vạt dưới phía sau của chiếc áo phông lên, men theo sống lưng mịn màng trắng trẻo của nàng đi xuống dưới, dùng cách thức vuốt ve của đàn ông đối với phụ nữ, nhẹ nhàng luồn tay vào bắp đùi mẫn cảm của nàng, trong nháy mắt Vân Yên không kiềm chế được từ trong miệng chàng bật ra tiếng rên khe khẽ, bờ mông mềm mại bỗng nhiên co rúm lại, gần như hoàn toàn ngồi giữa hai chân chàng.

Dận Chân thấp giọng bật cười, không biết gợi cảm đến cỡ nào.

- Không hề thay đổi chút xíu gì cả, chỗ này vẫn nhạy cảm như thế, đụng một cái là đã rên rồi.

Đôi mắt đang nửa khép của Vân Yên đã ngấn nước mắt, nàng mơ màng vô tội ngẩng đầu thở gấp nhìn chàng, đôi môi nhỏ xinh hơi hé ra, không biết đang nhìn gì.

- Thật quyến rũ!

Sóng tình trong không gian nhỏ hẹp chỉ cần một cú chạm nhẹ là bùng nổ, bàn tay to lớn của người đàn ông đẩy chiếc quần lót của Vân Yên xuống, một cánh tay ôm trọn vân vê bờ mông mềm mại của nàng, cánh tay còn lại cởi vạt áo bào thêu hình rồng của mình.

- Đừng... em... phải đi làm...

Vân Yên kịp phản ứng lại, hai gò má đỏ bừng, khóc nức nở đẩy lồng ngực chàng ra muốn đứng lên.

- Nghe lời tướng công, gọi điện xin nghỉ đi.

Tay chàng đã không kiềm chế được bắt đầu động tác, ánh mắt nhìn về chiếc điện thoại đang nằm trên tay Vân Yên, như vừa dọa dẫm vừa mê hoặc.

- Không... xin anh...

Vân Yên cắn môi khẽ rên lên một tiếng yêu kiều, ngón tay nắm chặt lấy vạt áo trước ngực chàng, trong cổ họng không kiềm chế được bật ra tiếng nức nở nhỏ xíu.

- Ngoan, gọi điện thoại nào, không được đi nữa, lát nữa về nhà với anh.

Lời chàng vừa dứt, bàn tay rắn rỏi lại bóp mạnh mông nàng một cái, vật đàn ông đã dán lên ấy, nóng đến nỗi Vân Yên vừa tránh né vừa kêu lên.

- Em gọi... anh đừng...

Vân Yên sợ hãi chống đôi chân mềm oặt lên, cố gắng mở miệng cầu xin chàng, chỉ lo lại bị chàng ấn xuống.

- Ừm.

Chàng khẽ hừm một tiếng từ cổ họng, ngầm đồng ý liếc nhìn tay nàng, thân dưới dán sát vào nàng tạm thời không làm gì cả, sượt qua như có như không, ngón tay trượt xuống nhéo nhẹ lên bầu ngực căng tròn trước ngực nàng.

Vân Yên cắn môi thở hổn hển, ngón tay run rẩy ấn tìm số công ty trong danh bạ điện thoại.

- Alo... chào tổng giám đốc ạ... ưm... là... xin lỗi... tôi không khỏe... cho nên muốn... ưm...

Vân Yên bỗng nhiên thở gấp một tiếng, thân dưới người đàn ông đột nhiên cọ mạnh một cái khiến cả người nàng run rẩy.

- Không sao... ưm... xin lỗi tổng giám đốc... gặp lại sau.

Vân Yên vừa dứt lời, tay đang định ấn tắt điện thoại, vật đàn ông nóng bỏng bên dưới trong nháy mắt mạnh mẽ đi vào.

Hai người không kiềm chế được đồng thời cùng bật ra tiếng ngâm nhẹ và tiếng thở dài, điện thoại đã rơi khỏi tủ quần áo, lạch cạch hai tiếng trơ trọi nằm trên mặt đất, ngắt kết nối.

Tiếng kêu đau, tiếng rên rỉ, tiếng khóc thút thít quyến rũ giống như con mèo nhỏ khiến chàng mê mẩn, tiếng hừ khẽ trầm thấp gợi cảm của đàn ông khiến người khác phải phát cuồng.

Tất cả giao hòa lại thành một, càng ngày càng khăng khít hơn, mê mỏi không ngừng nghỉ.

Khi mưa tạnh mây tan, trong tủ quần áo bừa bộn, Vân Yên như chú mèo con mới sinh nhắm mắt co tròn nằm trong lòng chàng, hai gò má đẫm nước mắt, cả người đầy mồ hôi.

Chàng khàn khàn nói nhỏ với nàng:

- Ra ngoài càn quấy mấy tháng rồi, khiến chồng em phát điên rồi. Lần này về nhà em đừng mong xuống giường.

Vân Yên nghe xong rên rỉ một tiếng, đầu vùi vào trong vạt áo chàng sâu hơn.

- Chân tê rần... chồng à... bế em... ra ngoài.

Dận Chân nghe nàng nũng nịu gọi hai chữ “chồng à”, trái tim không hiểu sao mềm hẳn đi, nhưng phản ứng mãnh liệt đương nhiên vẫn còn...

Vân Yên nhiển hiên ngay lập tức cảm nhận được, nàng xấu hổ kêu một tiếng a, đẩy lồng ngực chàng ra, ôm lấy cổ chàng nói:

- Chồng ôm em... ra ngoài đi...

Đối diện với tiếng líu ríu nũng nịu của nàng, chàng không thể không thỏa hiệp. Chậm rãi ôm chặt lấy nàng, bàn tay vịn vách tủ đứng dậy, khom người bế nàng ra ngoài, trực tiếp đặt nàng lên chiếc giường vẫn còn bừa bộn ở trong phòng.

Sau đó Dận Chân cởi long bào để lộ ra bộ ngực cường tráng, chắc chắn lát nữa không về nổi nhà rồi, da thịt kề cận, cuối cùng Vân Yên cũng thiếp đi.

Sau một giấc ngủ nặng nề, khi nàng chật vật lắm mới mở được mắt ra, không biết mình đang ở đâu, bên cạnh đã không còn ai.

Hình như nàng đã có một giấc mơ, trong mơ ngoài mơ, hoa không phải là hoa, giống một có thứ gì đó mà nàng không nhớ ra.

Bên ngoài mành cửa sổ mộc mạc, thành phố sắp bước vào cuộc sống về đêm, tòa nhà cao tầng phía xa xa trong ráng chiều đỏ rực đã lên đèn, rực rỡ chói mắt.

Nàng ngẩn người trong yên tĩnh, cảm thấy trong đầu mình thiếu điều gì đó, nhưng lại giống như nhiều thêm thứ gì đó, không nói rõ được.

- Tỉnh rồi à?

Trên ngoài phòng khách vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc, là giọng Bắc Kinh lười biếng ấm áp. Vân Yên nghe xong thì giật mình, đầu choáng mắt hoa cảm thấy không tin nổi.

Căn hộ một phòng khách một phòng ngủ vừa nhỏ bé lại vừa đơn giản, nhưng bài trí trong phòng giản dị ấm áp mang theo hương vị con gái.

Vân Yên quấn chiếc chăn mỏng quanh người loạng choạng đi đến cửa phòng, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang ngồi trước máy tính để bàn ở phòng khách. Tấm lưng rắn rỏi bên trên để trần, bên dưới mặc chiếc quần trong màu vàng sáng. Trong tay chàng cầm con chuột, mắt nhìn vào danh sách bạn bè trên QQ của nàng.

- Anh đang làm gì vậy?

Chàng nghe thấy câu hỏi đầy ngạc nhiên ấy thì hơi nghiêng đầu, nhếch khóe môi mỉm cười, vỗ vỗ đùi, vẫy tay:

- Ngoan, đến đây nào.

Vân Yên ngơ ngác ôm chăn lết đôi chân mềm nhũn đến, bị chàng kéo vào ngồi lên đùi mình, cả người nằm trọn trong lòng chàng.

- Đương nhiên vi phu đang kiểm tra xem gần đây em ở bên ngoài có ngoan ngoãn không.

Tay chàng thành thạo nhanh chóng bấm chuột kéo danh sách xuống, không có vẻ gì là mù công nghệ.

- Anh nói linh tinh gì đấy, em làm gì có thời gian.

Vân Yên quở trách chàng một câu.

- Anh đấy, thích nói nhảm như vậy, một ngày 24 giờ đều chat QQ phải không?

Lời vừa dứt, ánh mắt Vân Yên liền chạm mới màn hình máy tính, nàng cuống quýt cầm lấy con chuột, chàng đang muốn xóa tất cả bạn bè trong QQ của nàng!

- Anh làm cái gì thế?

Chàng cau mày lại, nói rất hùng hổ:

- Giới tính nam dám kết bạn với em, trẫm cho hắn tuyệt tử tuyệt tôn.

Vân Yên nghe chàng nói mà mở to hai mắt tức không thở ra hơi, còn chưa nhìn rõ chàng thì trước mắt đã tối sầm lại, đầu gục xuống bất tỉnh nhân sự.

Không biết đã qua bao lâu, cũng có lẽ chỉ trong tích tắc.

Khi Vân Yên chợt tỉnh lại, nhận ra trên người mình chỉ mặc quần áo trong nằm trên giường, được Dận Chân ôm vào lòng.

Hơi thở chàng đều đều mà chân thật, sắc mặt vẫn còn hơi mệt mỏi, khóe môi hơi nhếch lên như trẻ con.

Tỉnh lại từ trong giấc mơ, hay say ngủ ở trong giấc mơ? Bây giờ là mơ hay là thật? Nàng véo ngón tay, đau quá.

Kí ức lướt nhanh qua như cơn gió, giống như một cuốn phim nhựa, thỉnh thoảng có vài thước phim nhảy vào đầu nàng. Nơi ấy là cảnh trong mơ, cũng là ở hiện thực.

Khuôn mặt nàng thoáng cái đỏ bừng, vội vàng khẽ đẩy người chàng ra để ngồi dậy.

Dận Chân hơi mở hàng mi dày ra, lẩm bẩm:

- Vân Yên... đói...