Nửa Đời Thanh Tình

Chương 134




Vân Yên hình như đã nằm trên thảm cỏ yên tĩnh mơ một giấc mộng ngắn, một giấc mộng không bị ai làm phiền

Chỉ có mùi của ánh nắng, của ngựa và của cỏ xanh.

Có lẽ còn có cả mùi hương của người ấy, hương đàn hương thoang thoảng vương vấn, mang theo cả sự thanh tĩnh và gợi cảm lý tính riêng biệt. Mùi hương ấy có lẽ không phải chỉ ở chóp mũi, mà nó đã thấm sâu vào mỗi tế bào trong cơ thể và tâm trí nàng. Ngay cả trong giấc mơ, nó cũng vấn vít quanh chóp mũi không rời.

Không chỉ thế, bức tranh bầu trời màu xanh xa xa kia cũng thật đẹp.

Chàng, là ai?

Khi Vân Yên mở choàng mắt, thấy miếng ngọc bội vẫn yên lặng nằm trong lòng bàn tay. Nàng đưa miếng ngọc bội đến gần mắt mình, rồi lại đưa ra xa, nhìn chữ “Chân”, ngắm từng đường từng nét một hồi lâu, sau đó nàng đeo nó trở về cổ mình, để miếng ngọc vào trong áo yếm chạm lên làn da, mới cảm nhận được xúc giác chân thật lành lạnh mà nhẵn nhụi của ngọc Dương Chỉ. Vân Yên mở lòng bàn tay mình ra, chữ “Dận” dường như hiện lên rõ nét, giống như được khảm vào trong ấy.

Dẫu có thế nào, dù hợp hay tan, từ đầu đến cuối, nàng không hề oán hận.

Vân Yên chậm rãi ngồi dậy, ngước mắt về triền núi phía xa xa. Lúc mới đến nàng không hề nhận ra đây chính là triền núi mà bên dưới có một ngôi chùa... chùa Đại Giác, tuy rằng đã bị thiêu hủy một phần, nhưng cổng chùa quay mặt về hướng mặt trời mọc, nên vẫn có hương khói, làn hương mờ ảo lượn lờ vấn quanh.

Vân Yên ngoảnh đầu thấy Dạ Sư vẫn nhởn nha không nhanh không chậm gặm cỏ, hơi nghiêng đầu lại nhìn nàng, vẻ mặt rất đáng yêu. Không biết tại sao, kỳ lạ thay, nàng và ngựa của Dận Chân đều mới gặp lần đầu đã quen thân, như Truy Vân, như Dạ Sư. Là vì mùi hương trên cơ thể hay vì điều gì khác nữa?

Vân Yên nhếch môi cúi đầu nhìn bông hoa nhỏ bé đang nở rộ bên cạnh mình, bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ rất muốn cài bông hoa nhỏ này lên đầu Dạ Sư. Nhưng bông hoa ấy mang theo sức sống dồi dào kiên cường nghênh đón gió xuân và ánh nắng để mình trở nên xinh đẹp nhất, nghĩ một lúc lâu, nàng vẫn không nỡ nhẫn tâm hái nó đi. Vân Yên mỉm cười, ngoắc ngoắc ngón tay với Dạ Sư.

Dạ Sư thật sự bước đến gần, Vân Yên nhào tới ôm lấy cái đầu xù lông của nó, thân thiết hôn lên, rồi kéo dây cương chậm rãi đi về phía sườn núi.

Đón nàng là ánh sáng còn sót lại khi mặt trời lặn, Vân Yên đứng trước cánh cổng cổ xưa của chùa Đại Giác, ngẩng đầu ngửi mùi nhang đâu đây trong không khí.

Hai bên cổng chùa đều là những bức tường đổ vỡ. Sân trong chùa rất rộng, bên trong có một tiểu hòa thượng còn rất trẻ tuổi đang quét tước, khi ngẩng đầu thì thấy Vân Yên đứng trước cổng, trong tay dắt Dạ Sư. Vóc dáng xinh đẹp của Dạ Sư đã hấp dẫn ánh mắt của tiểu hòa thượng, Vân Yên thấy cậu nhìn cũng mỉm cười đáp lại.

Tiểu hòa thượng đặt cái chổi trong tay xuống, đi đến chắp hai tay hành lễ:

- A Di Đà Phật, ngựa của nữ thí chủ... thật đẹp!

Vân Yên vuốt mặt Dạ Sư, mỉm cười gật đầu:

- Tiểu sư phụ quá khen rồi, xin hỏi nên gọi tiểu sư phụ thế nào? Tôi có thể vào quý chùa thắp hương không?

Dạ Sư hừ mũi một tiếng, nhưng đang phụ họa theo.

Tiểu hòa thượng nhìn Vân Yên, chắp tay trả lời:

- Tiểu tăng pháp danh Tính Âm, tên Già Lăng. Thí chủ đương nhiên có thể vào thắp hương, có điều từ sau khi chùa Đại Giác bị thiêu hủy, những người đến dâng hương thật sự rất ít.

Vân Yên nghe xong, nói:

- Hương khói không phải quý ở chỗ thịnh hay không, mà là ở lòng thành. Vậy tôi nên gọi sư phụ là Tính Âm hay Già Lăng?

Tiểu hòa thượng còn khá trẻ, nhưng đôi mắt lại tĩnh lặng giống như nước hồ mùa thu:

- Tùy nữ thí chủ gọi.

Vân Yên mỉm cười:

- Già Lăng sư phụ có thể dẫn tôi vào dâng hương không?

Hai người đang nói chuyện, phía sau bỗng vang lên một giọng nói hiền từ mang theo trách móc:

- Tính Âm, phạt con quét sân mà con lại lười biếng à?

Một hòa thượng lớn tuổi mặc áo cà sa với chòm râu hoa râm chậm rãi từ trong điện thờ đầu tiên bước ra, trùng hợp nhìn thấy Vân Yên và Tính Âm.

- Sư phụ, con đã quét xong sân rồi ạ. Tính Âm đang tiếp đón một vị nữ thí chủ muốn vào thắp hương, sư phụ thấy thế nào ạ?

Tiểu hòa thượng Tính Âm thông minh đối đáp, trong đôi mắt rõ ràng mang theo trí tuệ và lanh lợi.

Vân Yên nhanh chóng học theo Tính Âm chắp hai tay hành lễ:

- Chào đại sư.

Hòa thượng già nhìn Vân Yên rồi đáp lễ lại, ánh mắt đánh giá nàng một lúc lâu, cuối cùng điềm đạm gật đầu.

- Nữ thí chủ tướng mạo bất phàm, lão tăng tư chất kém cỏi không nhìn ra tướng số thí chủ, nhưng biết ngài và chùa Đại Giác có duyên. Chùa tuy đã bị phá hủy, nhưng nữ thí chủ đã đến cửa chùa, đương nhiên phải nghênh đón, có điều những nút thắt trong lòng nữ thí chủ, thứ cho bần tăng không cách gì chỉ ra, có lẽ chỉ dựa vào bản thân thí chủ mới hóa giải được.

Vân Yên sững sờ, rồi gật đầu, lễ phép hỏi pháp hiệu của hòa thượng già, sau đó chầm chậm theo họ vào bên trong.

Tính Âm cực kì thích Dạ Sư, như trẻ con luôn muốn làm quen với nó. Ngược lại Dạ Sư tỏ rõ sự kiêu ngạo của một con ngựa quý hiếm, hoàn toàn làm lơ. Tính Âm chủ động xin phép Giác Tâm đại sư giúp Vân Yên dắt ngựa đến chuồng ngựa bên cạnh, rồi đưa nàng đi dâng hương. Giác Tâm đại sư đồng ý, luôn thể hiện rõ sự yên tâm của mình với Tính Âm.

Chuồng ngựa không đủ rộng, bên trong còn có hai con ngựa gầy màu đen. Dạ Sư đứng ở phía trước, hai con ngựa kia dường như rất kính nể nó, tuy là những con ngựa xa lạ nhưng lại chịu nhún nhường. Vân Yên vuốt ve tai Dạ Sư, thì thầm vài câu sau đó mới đi theo Tính Âm thắp hương.

Đi đến lư hương trước điện thờ, Vân Yên bỗng nhớ ra tiền hương khói, nếu không có hương thì bái Phật thế nào? Đi theo Dận Chân nhiều năm, tập tục của nhà Phật nàng cũng biết sơ sơ một hai. Nhưng trên người không có một xu nào cả, chỉ có miếng ngọc bội của Dận Chân, không thể đưa cho người khác. Ánh mắt nàng do dự, chợt phát hiện ra viên ngọc trai nhỏ đính trên giày thêu mà nha hoàn trong biệt trang đưa cho nàng thay, trong lòng lóe lên, nàng liền cúi đầu gỡ viên ngọc trai bên giày trái ra.

Tính Âm thấy nàng dừng lại cũng ngồi xổm xuống nhìn nàng, Vân Yên cầm viên ngọc trai nhỏ lên đặt vào tay cậu ta.

- Khi ra ngoài vội vàng không mang theo gì cả, cái này đưa Giác Lăng tiểu sư phụ coi như tiền đèn nhang.

Ánh mắt Tính Âm tĩnh lặng như nước mùa thu, cậu ta nhìn viên ngọc trai mà cười:

- Vậy thì thiệt cho nữ thí chủ quá.

Vân Yên nhìn chàng trai tuổi đời mới chỉ mười mấy, nhưng thần thái tuệ căn bất phàm, lời nói ra cũng chín chắn hơn so với các tiểu tăng bình thường. Vậy thì cứ cho là vậy đi, nàng cũng mỉm cười.

- Trong sách Phật có nói, khi bị thua thiệt mà không so đo, đó mới là trái tim bình dị. Ai biết rằng, sau này đây chẳng phải là lợi dụng ư?

Đôi mắt thanh tú của Tính Âm sáng lên, lanh lẹ đáp lại:

- Câu trước của tỷ tỷ rất hay, nhưng câu sau lại không hay chút nào.

Vân Yên nghe cậu ta gọi mình là “tỷ tỷ”, liền hiểu tại sao Giác Tâm sư phụ phạt tiểu hòa thượng này quét sân lại vẫn hiền từ đến vậy. Đây là đứa bé có tuệ căn không hề tầm thường nhưng khó dứt trần duyên, thoạt nhìn cậu ta rất giống với Hoằng Huy.

Tính Âm hỏi danh tính Vân Yên, lúc này khoảng cách giữa hai người dường như được kéo lại gần hơn, họ cùng đứng dậy đi vào trong điện thờ, trên đường đi hòa thượng lác đác, khách dâng hương chẳng có mấy ai. Dưới khung nền mặt trời lặn, ngôi chùa càng thêm tĩnh mịch.

Vừa đi Tĩnh Âm vừa giới thiệu cho Vân Yên bố cục trong chùa, điện thờ thứ nhất là điện thờ Thiên Vương, bởi vì bên trong có phật Di Lặc, cho nên các tiểu hòa thượng thường gọi là điện thờ Di Lặc. Nằm chính giữa điện thờ Thiên Vương chính là bức tượng Phật Di Lặc, ở hai bên điện thờ là tượng Tứ Đại Thiên Vương. Lâu năm không được tu sửa cộng với chiến loạn cuối đời nhà Minh nên đã bị thiêu hủy một nửa.

Đi qua điện thờ Thiên Vương là Đại Hùng Bảo Điện. Trong Đại Hùng Bảo Điện thờ Tam Thế Phật (1), cũng đã bị phá hủy một nửa. Tính Âm dẫn Vân Yên đến điện thờ Phật Vô Lượng Thọ ở phía bắc Đại Hùng Bảo Điện, điện thờ này vẫn còn khá nguyên vẹn, chỉ có điều trống rỗng và cũ kĩ. Trong điện thờ tượng Phật A Di Đà đang ngồi khoanh chân, bên trái và bên phải là tượng Quan Thế Âm Bồ Tát và Đại Thế Chí Bồ Tát đang đứng. Tính Âm nói với Vân Yên, Phật Vô Lượng Thọ, Quan Âm Bồ Tát và Đại Thế Lượng Bồ Tát được gọi là Tây Phương Tam Thánh.

Hai bên điện thờ Phật Vô Lượng Thọ đều có một tấm bia, tấm phía nam được dựng vào năm Thành Hóa thời Minh, bên trên khắc “Ngự chế trùng tu Đại Giác Tự bia” (Bia chùa Đại Giác được trùng tu), tấm phía bắc được dựng vào thời Hoằng Trị Minh Hiếu Tông, bên trên khắc “Đại Minh sắc dụ”, ghi lại lịch sử chùa Đại Giác được trùng tu vào triều Minh năm Thành Hóa thứ bốn mươi để thờ phụng Chu Thái Hậu, còn được gọi là bia Đại Minh sắc dụ. Đáng tiếc thay, sau khi Trung Hoa phồn thịnh của triều Minh qua đi, chiến loạn một lần nữa đã phá hủy phần lớn chùa Đại Giác, để lại sự nuối tiếc cho người đời sau.

Tính Âm giúp Vân Yên châm hương, Vân Yên quỳ lên bồ đoàn trước điện thờ, yên lặng chắp tay bái lạy, rồi mới cắm hương vào lư hương trước điện.

Vân Yên quỳ trên bồ đoàn, nghiêng đầu hờ hững nói với Tính Âm:

- Già Lăng, có thể để tôi một mình trong này một lát không?

Tính Âm lúc này cực kỳ thông minh, cậu gật đầu nhỏ giọng nói:

- Giờ này ở đây đều không có người, tôi đến tăng phòng phía bắc xem sư phụ có dặn dò gì hay không, thí chủ nếu có việc gì thì cứ đi theo con đường cũ gọi tôi.

Một mình Vân Yên quỳ trong điện thờ rộng lớn, trên đỉnh đầu là mấy pho tượng Phật lớn sơn vàng tôn kính, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một triều Minh phồn thịnh, nàng lại nhớ đến Phật Hoan Hỉ trong Tứ Nghi Đường, hung ác uy nghiêm thương xót người trong thế gian.

Nơi này cũng giống như thế, ngay cả trái tim cũng an tĩnh trở lại. Hơn mười năm qua, có lẽ đây là buổi chiều đầu tiên hoàn toàn thuộc về nàng. Trong Phật điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, hương nhang vấn vít quanh chóp mũi khiến nàng cảm thấy an lòng đến kỳ lạ.

Kiếp này nửa đời lưu lạc trong quá khứ, nửa đời ở nhà Thanh đến cho cùng là sống trong phồn hoa đô thị, hay cách xa chốn thế tục?

Vân Yên không biết mình đã quỳ bao lâu, dường như đã giác ngộ được gì đó, nhưng lại mơ mơ hồ hồ như đi trong sương mù. Nàng mở mắt nhìn khuôn mặt từ bi xinh đẹp của Quan Âm Bồ Tát, trầm mặc rất lâu.

Cho đến khi Tính Âm chạy vào điện thờ, đẩy cửa ra nói:

- Cổng chùa đóng rồi, tôi quên mất chuyện này. Nếu không thí chủ ở tạm trong sương phòng nhỏ phía bắc một đêm, hay là tôi tìm đường lén đưa thí chủ ra ngoài nhé?

Vân Yên sững sờ hỏi:

- Đã đóng cổng rồi ư? Sao lại thế?

Tính Âm trả lời vào trọng điểm:

- Sương phòng cho khách rất thô sơ, nhưng cũng rất an toàn. Mặt trời xuống núi rồi, một mình thí chủ thân con gái dắt ngựa ra khỏi chùa rất nguy hiểm.

Vân Yên đỡ đôi chân đã tê rần đứng dậy, ngẫm nghĩ rồi nói:

- Vậy chúng ta đi xem xem rồi quyết định sau, nếu có thể đi tôi sẽ cố gắng đi, nếu không đành làm phiền sư phụ vậy. Sư phụ thấy được không?

Tính Âm nói:

- Được.

Hai người cùng đi đến phía bắc, mặt trời không biết đã xuống núi tự lúc nào, không nhìn rõ khung cảnh như ban ngày. Sương phòng cho khách quả thật rất đơn sơ được dựng gần phòng dành cho hòa thượng, cũng có một đại nương đến trai tịnh ở một gian trong đó, cách vách là một gian phòng nhỏ còn trống, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Tính Âm và đại nương nói vài câu, nhìn hai người rất thân thiết. Vân Yên cũng chào hỏi đại nương, cảm thấy môi trường xung quanh khá an toàn.

Tính Âm ngẫm nghĩ rồi nói:

- Thí chủ tỷ tỷ, chỗ tôi vẫn còn một cái chăn đơn mới chưa sử dụng, tôi mang đến cho thí chủ, mai đưa thí chủ ra ngoài được không?

Vân Yên nhìn sắc trời, trầm mặc một lúc, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.

Tính Âm liền ra ngoài lấy đồ, Vân Yên vào phòng trải đệm, đại nương và Vân Yên nói với nhau câu được câu chăng, đại nương hỏi nàng nhìn cách ăn mặc không giống cô nương nhà nghèo, sao lại một mình lên núi trai tịnh, trong nhà không có người thân sao?

Người thân ư?

Vân Yên ngẩn người, một lúc lâu sau mới gật đầu, hờ hững nói:

- Tướng công cháu bận rộn công sự, nên không đi cùng được.

Đại nương hơi ngạc nhiên nói:

- Trách ta lớn tuổi hồ đồ, mắt kém tai ù, vừa rồi không nhìn ra tiểu cô nương đã có hôn phối.

Vân Yên cười cười, khi hai người đang nói chuyện, thì Tính Âm quay lại, trong tay cầm một chiếc chăn đơn vải thô màu xanh đơn giản nhưng vẫn còn mới. Vân Yên nhận lấy nói cảm ơn, đang định vào trải chăn, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Đại nương sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Trong sân đèn đuốc bỗng sáng rực như ban ngày, nhìn vô cùng đáng sợ.

Trong tay Vân Yên cầm chăn đơn, nghe thấy tiếng bước chân và tiếng giũ ống tay áo chỉnh tề ngoài cửa, bờ môi tái nhợt. Một tiếng “rầm” vang lên cửa bị đẩy ra.

Người ấy vóc dáng cao lớn, mặc bộ thường phục màu xanh thẫm từ tốn bước vào mảnh sân nhỏ, khuôn mặt không giận mà uy lạnh lẽo giống như tảng băng, ánh mắt vừa chạm tới tiểu hòa thượng trẻ tuổi tuấn tú đứng cách Vân Yên không xa liền trở nên sắc bén như một con dao, trong đôi mắt như hố băng chứa đựng cơn cuồng nộ quen thuộc.

- Ta không biết bây giờ tăng nhân chùa Đại Giác các ngươi lại dám bước vào phòng của nữ thí chủ cơ đấy.

Môi mỏng chàng khẽ mở ra, nhẹ nhàng và trầm thấp thốt ra câu đấy.

Giác Tâm sư phụ đứng bên cạnh sắc mặt trắng không còn một giọt máu, nhìn Tính Âm mà không thể bác lại, chỉ đành nói:

- Thật có lỗi... thật có lỗi...

Tính Âm nhìn người đến, cũng sửng sốt đứng nguyên tại chỗ.

- Lôi xuống, ta muốn xem xem, tăng nhân ở đây và tăng nhân ở chỗ khác có gì khác nhau.

Giọng chàng trầm thấp và khàn khàn mang theo cả sự ngang ngược, như một con thú khát máu khiến người khác không rét mà run.

Khi chàng nói những lời này, đôi mắt lạnh lùng vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Yên, một giây cũng không rời.

Nỗi sợ hãi quen thuộc một lần nữa bùng nổ trong đáy lòng Vân Yên, toàn bộ đều chiếm cứ lấy cơ thể nàng, cảnh tượng quen thuộc của đêm ấy bỗng nhiên xuất hiện trước mắt nàng, chàng cầm kiếm tới, trên người Tiểu Thích Tử đầm đìa máu. Nàng không dám tưởng tượng nữa!

Khi thị vệ đến kéo Thích Âm xuống, Vân Yên bỗng nhiên giống như bị kim châm đứng dậy xông lên ngăn cản, nhưng bóng hình chàng nhanh như chớp mạnh mẽ ôm ngang lấy eo nàng rồi vác vào trong.

Vân Yên không thể tin được hoảng sợ kêu lên, vừa cố gắng ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng Tính Âm bị thị vệ kéo đi, vừa liều mạng đấm mạnh vào bả vai cứng như bàn thạch của chàng, gào khóc:

- Cậu ta chỉ là một tiểu hòa thượng! Cậu ta không phải là đàn ông, chỉ là một tiểu hòa thượng giống Hoằng Huy mà thôi! Anh điên rồi sao! Rốt cuộc anh muốn làm gì!

(1) Tam Thế Phật: là Phật ba thời quá khứ, hiện tại và tương lai. Phật quá khứ là Phật Ca Diếp, Phật hiện tại là Phật Thích Ca Mâu Ni, Phật tương lai là Phật Di Lặc.

*Nói một chút về xưng hô: Về xưng hô của Vân Yên với mọi người, mình vẫn để theo hiện đại, vì dù sao Vân Yên cũng là người từ hiện đại đến, chính bản thân Vân Yên còn không quên được điều đó, hơn nữa trong tiếng Trung cũng chỉ có “wo” với “ni”, mình thích dịch thế nào thì dịch thế ấy thôi