Nửa Đời Thanh Tình

Chương 132




Ngoài chuyến đi tới Thập Tam phủ sau tết, Vân Yên vẫn luôn ở trong hai nơi Vương phủ hoặc Viên Minh Viên mà không hề ra ngoài. Từ sau lần Dận Chân bị bắt, Vân Yên quỳ trong đêm lạnh chờ chàng được thả ra, từ khi thoát chết trong Bát phủ rồi được gả cho chàng, cuối cùng được thành một nhà, Dận Chân bắt đầu đi trên con đường thuận lợi bước về phía trước, tu thân dưỡng tính, nghênh đón thánh giá, đón Dận Tường về, được phong thân vương, thậm chí...

Dận Chân bế Vân Yên bước vào trong xe ngựa, thì thầm bên tai nàng rằng đi tới đoạn đường này, nàng chính nàng dâu có số vượng phu. Vân Yên cũng mỉm cười không nói gì, khóe môi hơi nhếch lên vùi đầu vào vạt áo trước ngực chàng. Nàng vẫn luôn như vậy, đôi lúc trở thành người không thích nói chuyện, khiến người khác khó đến gần.

Dận Chân dùng cằm khẽ cọ lên đỉnh đầu nàng, ôm chặt eo nàng, khép mắt lại nói đêm đó khi họ ngồi trong xe ngựa, mười ngón tay đan chặt vào nhau, rồi từng ngón tay tách ra, chàng đã hạ quyết tâm sẽ không có lần sau nữa.

Xe ngựa đi thẳng về hướng ngoại ô phía Tây, bên ngoài xe là những nhóm người tốp năm tụm ba, trong bầu không khí lững lờ trôi trong gió mang theo sự trong lành không có ở Vương phủ.

Trên đường đi qua những ngôi chùa to lớn được xây dựng dựa vào ngọn núi phía đông và quay mặt về phía tây, có thể nhìn thấy một vài ngôi chùa đã bị phá hoại. Dận Chân nói rằng đây là chùa Đại Giác, được xây dựng sớm nhất vào thời nhà Liêu, khi đó có tên là viện Thanh Lương, đáng tiếc rằng vào cuối triều Minh ngôi chùa này bị phá hoại, nếu như sau này có cơ hội chàng nhất định sẽ trùng tu mở rộng nó để làm nơi trai giới thanh tịnh. Vân Yên gật đầu nói vâng.

Rất nhanh đã ngoại ô Tây Sơn, Dận Chân bế Vân Yên xuống xe ngựa.

Trên người Vân Yên mặc chiếc áo thêu hoa màu xanh nhạt có viền màu tím, gió xuân tháng ba lướt qua những sợi tóc mềm mại trên gò má, khuôn mặt thanh tú chưa từng son phấn càng thêm dịu dàng bình thản, đôi mắt màu đen nhạt trong veo nhìn trời đất bao la non xanh nước biếc xung quanh, đôi đồng tử di chuyển như nước, giống như màu sắc ấm áp của trời đất đang tỏa sáng như mảnh noãn ngọc.

Dận Chân vẫn luôn nhìn nét mặt nàng không rời, nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của nàng. Thị vệ đứng bên đã dắt một con ngựa cao lớn màu đen thuần đến, con ngựa ấy móng lớn, dài bảy tấc, cái tai nhọn nhạy bén, xương to, ngực nở, ánh mắt sáng ngời có thần, thân hình vừa dài vừa cao lớn, cơ thể tráng kiện xinh đẹp, bờm ngựa dày mượt tự nhiên, vừa nhìn nàng đã biết đây là một con ngựa tốt hiếm thấy.

Vân Yên nhìn nó chằm chằm, nhẹ nhàng đưa tay ra sờ mặt nó, con ngựa hừ mũi một cái, giơ hai chân trước lên, nhìn rất có sức sống.

Dận Chân hỏi:

- Thích không?

Vân Yên chuyển tầm mắt mình sang chỗ khác, gật đầu:

- Đương nhiên thích rồi. Truy Vân dạo này vẫn khỏe chứ ạ?

Dận Chân nghe xong, đưa tay nâng cằm nàng lên:

- Truy Vân dĩ nhiên rất khỏe, con ngựa này là ta tặng nàng, tìm nó mất mấy ngày liền, năm ngoái sau khi chúng ta thành thân ta mới bắt đầu đi tìm, rồi huấn luyện nó mất nửa năm. Nàng đặt cho nó một cái tên đi.

Vân Yên ngẩn người, cánh môi vô thức hơi mím lại, mày hơi cau lại nhìn con ngựa cao lớn trước mặt.

- Thiếp không cưỡi nổi.

Dận Chân nhướn mày:

- Tên là “Thiếp không cưỡi nổi” ư?

Vân Yên nghe chàng đùa giỡn liền lúng túng, giơ tay đẩy chàng một cái.

Dận Chân cười cười kéo tay nàng đi đến trước con ngựa:

- Có tướng công nàng đây, nàng không cưỡi được sao?

Dận Chân vuốt lưng con ngựa, nó lại lắc lắc bộ bờm dày mượt của mình, nhìn vô cùng đáng yêu. Chàng lại vuốt ve cái tai của nó rồi chỉ cho Vân Yên xem, hình như nó không có kháng nghị gì, hơi nghiêng đầu lại, Vân Yên kinh ngạc nhìn vào. Bên tai trái con ngựa có một cái bớt, giống như một đóa hoa ngọc lan.

Dận Chân nói:

- Thật ra đây không phải là bớt, mà là sừng, một cái sừng

Rồi chàng chải lại bờm cho nó, cúi người chỉ vào một cái vết rất không bắt mắt trên bụng con ngựa cho Vân Yên nhìn.

- Trên bụng ngựa còn có bốn cái cái xoáy, thật ra không phải là xoáy, mà là vảy.

Vân Yên nói:

- Trên đầu có sừng, dưới bụng có vảy?

Đôi mắt đen tuyền sáng ngời của Dận Chân mang theo nét cười, thuận tiện vỗ tay một cái thật kêu:

- Vợ ta quả nhiên thông minh, không sai, đây là long mã, tương truyền Triệu Vân thời Tam Quốc có một con long mã màu trắng tên là “Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử”, cũng chính nó nhiều lần tham gia trận Trường Bản. (1)

Vân Yên nhìn con long mã màu đen trước mắt, nhỏ nhẹ lặp lại:

- Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử... có lẽ là cái tên xứng nhất với con long mã màu đen này.

Dận Chân nở nụ cười, véo nhẹ mũi nàng.

- Nó là ngựa của nàng, nàng thích đặt tên nó là chó hay mèo cũng được.

Vân Yên suy nghĩ rồi lại lắc đầu:

- Đưa cho thiếp thì lãng phí quá, chàng giữ lại cưỡi đi.

Dận Chân nghe xong thì hơi cau mày lại.

- Chúng ta là vợ chồng, cái gì mà của nàng của ta, sau này không được nói thế nữa, hửm?

Vân Yên cắn môi nói nhỏ:

- Ý thiếp là thiếp ít khi ra ngoài, mà con ngựa này lại tốt như vậy, để chàng cưỡi nó mới phát huy được hết thực lực của mình. Nếu như Truy Vân già rồi, thì có thể để thiếp cưỡi, thiếp thích nó...

Dận Chân nghe nàng nói xong, sắc mặt mới dễ chịu hơn, một tay luồn qua eo nàng ôm nàng lên lưng ngựa:

- Tất cả đều là của nàng, kể cả ta.

Khi Dận Chân xoay người lên ngựa, chàng kề sát vào tai Vân Yên nói một câu như vậy, đùi kẹp vào bụng con ngựa, con ngựa chạy chậm từng bước.

Vân Yên dựa vào ngực Dận Chân nghe chàng nói, nhưng không đáp lại.

Ngồi trên lưng con Dạ Sư, nàng cảm thấy cao hơn rất nhiều so với Truy Vân, mang theo cả phong thái uy nghiêm khi đối diện với trời đất. Thật ra Truy Vân đã là một con ngựa rất quý, nhưng Dạ Sư lại là vật báu khó có trong hàng ngàn con ngựa bình thường, có lẽ bởi vì nó thuộc họ rồng.

Nàng nhìn núi cao cỏ xanh mênh mông trước mắt, ngọn gió mát dịu thổi qua gò má nàng, người ngồi phía sau kẹp chặt chân vào bụng con ngựa. Đã rất lâu rồi hai người chưa đi dạo như vậy, tất cả trôi qua đều giống như một cuộc sống yên bình, mấy con ngựa của thị vệ đi phía sau Dạ Sư đều cách nó rất xa.

Quãng đường này cứ say sưa mà chạy như thế, Vân Yên dựa trong lòng Dận Chân cũng thả lỏng hơn.

Trên con đường ruộng rộng rãi, tay trái Dận Chân thả lỏng dây cương để Dạ Sư tự chạy, con ngựa được thả cương vô cùng thích thú. Tay phải chàng rất tự nhiên ôm lấy bờ eo mảnh khảnh của Vân Yên, để nó nằm trọn trong vòng tay mình.

- Nàng đặt tên cho nó là Sư Nhi hửm?

Hơi thở Dận Chân phả vào vành tai Vân Yên, răng môi như vô ý ngậm lấy thùy tai nàng.

Vân Yên giật mình rụt cổ lại, lỗ tai trở nên tê rần. Đã nhiều ngày chưa thân mật, nàng theo phản xạ kháng cự lại hành động mang theo ý trêu đùa rõ ràng của Dận Chân, không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà chàng lại làm như thế.

- Chàng làm gì thế... người khác thấy đấy.

Một tay Dận Chân ôm trọn bờ eo gầy của nàng, mạnh mẽ kéo cơ thể nhỏ bé ấy lên chân mình, để nàng cảm nhận chàng rõ ràng hơn, môi cũng hôn dọc theo cổ nàng xuống.

- Gọi ta là gì...

Cả người Vân Yên run lên mềm oặt muốn thoát khỏi lồng ngực chàng, nói trong tiếng thở gấp gáp:

- Dận Chân... chàng đừng làm rộn.

Tay Dận Chân hơi trượt xuống bên dưới, cánh tay mon men đến gần như muốn thân mật nắm lấy hai nụ hoa mềm mại trước ngực nàng, Vân Yên sợ run vội vàng đẩy cánh tay chàng ra.

- Nếu còn đẩy nữa thì hai ta đều bị ngã đấy.

Chàng còn tốt bụng mở miệng nhắc nhở.

Vân Yên cắn môi, dây thần kinh căng như dây đàn, trên người đã rịn một lớp mồ hôi mỏng. Trước đây khi chưa lấy chàng nàng cũng chỉ có một lần cưỡi ngựa đầy hồi hộp, không ngờ sau khi lấy chàng rồi còn căng thẳng hơn.

Cũng may, Dận Chân nói sắp đến biệt trang suối nước nóng rồi, không đến một lát sẽ tới, hai người thân mật một lúc lâu mới từ từ thả lỏng.

Cổng lớn biệt trang nằm ở chỗ khá khuất, cánh cổng cũng không có gì xa hoa, nhưng nhìn rất cổ xưa. Trước cổng có một con ngựa trắng rất đẹp được hạ nhân dắt vào, chủ nhân của nó vuốt phẳng ống tay áo hình móng ngựa, lúc xoay người thì Dận Chân tới, người đó hơi ngước đầu lên nhìn hai người trên lưng con Dạ Sư đang đến gần.

Dận Chân nói bên tai nàng:

- Đầu gối Lão Thập Tam không tốt, mà vừa hay biệt trang suối nước nóng ta vừa xây xong này lại có lợi trong việc chữa trị bệnh sưng khớp gối của cậu ấy nên hôm nay đúng lúc cùng tới luôn.

Vân Yên nghe thấy những lời này, bỗng nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm gật đầu nói vâng, trên đường bị chàng áp chặt nên người đã hơi mềm oặt.

Dạ Sư hình như cũng biết Dận Tường, tự động giảm tốc độ rồi dừng lại, mũi hừ một tiếng thật to. Dận Tường đứng bên dưới con ngựa, còn nắm lấy dây cương, sờ đầu nó, nhìn rất thân thiết. Anh ngước đầu mỉm cười:

- Tứ ca... Tứ tẩu.

Hô hấp Vân Yên ngừng lại, đây cũng là lần đầu tiên nàng được Dận Tường gọi như vậy, nên không quen lắm.

Dận Chân nhếch mày cười nói lão Thập Tam đã đến trước rồi, sau đó quay người xuống ngựa, rồi cẩn thận bế Vân Yên xuống, ba người cùng đứng nói chuyện.

- Trong sử nói Ngọc Sư Tử có linh tính có một không hai, hôm nay nhìn thấy đệ đã tin rồi. Đệ đã nuôi dưỡng nó lâu như vậy mà đến cả cái lưng nó chẳng cho đệ động vào, đến tay Tứ tẩu thì lại ngoan ngoãn như thế.

Dận Tường vừa vuốt ve bộ bờm ngựa dày mượt trên cái cổ vừa mỉm cười nói, rồi buông tay xuống để Tiểu Thuận Tử bên cạnh sai hạ nhân dắt vào.

Dận Chân nhếch môi cười, kéo Vân Yên và Dận Tường cùng vào bên trong.

- Tối nay không ăn bánh chẻo nên không dùng đến “giấm” đâu. Con Đạp Ảnh của đệ cũng đâu kém gì Truy Vân và Dạ Sư.

Biệt trang suối nước nóng nhìn vô cùng bình thường, nhưng cảnh vật xung quanh kề non cận nước cực kì thanh tĩnh, hạ nhân cũng được huấn luyện kĩ càng, mỗi người đều biết vâng lời, cung kính biết điều. Bước qua cửa thùy hoa, ba người đi theo hành lang gấp khúc trang nhã, khu vực sương phòng và khu vực tắm rửa được phân ra riêng biệt, ở giữa là một cái đình viện cổ điển. Nguồn suối nước nóng lộ thiên, mỗi cái hồ nhỏ được xây dựng rất tao nhã cổ xưa, các gian dùng vách ngăn chạm hoa để ngăn cách, có gian có mái che có gian không, mùa khác nhau dùng gian khác nhau, trở thành một khu vực độc lập.

Nếu lúc này ăn cơm trưa thì hơi sớm, trên đường cưỡi ngựa lại dính cát bụi, nên mọi người sắp xếp đi ngâm suối nước nóng trước, lúc ra cũng vừa đến giờ ăn cơm. Hiện giờ đang là mùa xuân, thời tiết không nóng không lạnh, cũng là thời điểm thích hợp nhất đã ngâm suối nước nóng lộ thiên, mấy người được hạ nhân dẫn đến hồ nước nóng ngoài trời không có mái che để ngâm mình.

Vân Yên và Dận Chân Dận Tường đương nhiên ở hai hồ khác nhau, Dận Tường vào trước, Dận Chân đưa Vân Yên vào cái hồ bên cạnh, ở đó đã có thị nữ nha hoàn chuẩn bị quần áo và chờ hầu sẵn. Thấy hai người vào, họ vội vàng cùng quỳ xuống hành lễ:

- Thỉnh an Tứ gia, thỉnh an phu nhân. Tứ gia cát tường, phu nhân cát tường.

Dận Chân xua tay nói đứng lên đi, rồi kiểm tra ngóc ngách, vật dụng bên hồ tắm, thậm chí là quần áo, sau đó mới kéo Vân Yên đến:

- Ta và lão Thập Tam ở ngay bên cạnh, ở đây đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, bọn họ sẽ hầu hạ nàng, ở cửa cũng có thị vệ. Nếu có chuyện gì thì gọi ta, ta có thể nghe thấy.

Vân Yên gật đầu, Dận Chân nhìn nàng nhưng không nỡ rời đi, chần chờ vài giây, cho đến khi nàng ngẩng đầu lên nhìn, chàng nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi nàng rồi với buông tay xoay người ra ngoài. Thị nữ nha hoàn đều đồng thanh cung kính tiễn chàng đi. Vân Yên vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn cánh cửa khép lại, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Vân Yên cảm thấy cả người mình đều không còn chút sức lực nào, lúc trên lưng ngựa mồ hôi cũng rịn ra một lớp mỏng, thật sự cảm thấy tiếng róc rách của suối nước nóng nghe rất mê hoặc. Thị nữ dẫn nàng vào sau tấm bình phong để thay quần áo, có một nha hoàn đi vào giúp, nàng ôn hòa nói:

- Không cần đâu, để tôi tự làm.

Trên đầu nàng là bầu trời trong xanh, trong hơi thở cũng tràn ngập không khí trong lành, nơi này là một vùng núi nửa kín ẩn mình, còn có cả tiếng suối chảy rì rầm, quả thật là nơi thú vị chốn nhân gian. Phải nói rằng, người hoàng gia rất biết cách hưởng thụ, còn Dận Chân càng là người rất có tình thú.

Vân Yên vừa cởi quần áo sau tấm bình phong, vừa hơi ngửa đầu lên. Khi cởi hết quần áo bên trong ra, nàng vẫn do dự không cởi áo yếm và quần lót, nàng không thích lộ vết sẹo trước ngực mình trước mặt người lạ, huống hồ trên người nàng còn mấy vết sẹo nữa, dù nhiều năm qua đã nhạt hơn rất nhiều, thế nhưng nó vẫn hiện hình rõ trong lòng nàng.

Nàng cố gắng lấy lại tâm trạng tắm rửa bước vào nhà tắm công cộng, cởi bím tóc đuôi ngựa đằng sau. Mấy thị nữ đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực đúng tiêu chuẩn, ngay cả hít thở cũng dè dặt. Nàng bỗng nhớ đến mình trước đây, thế giới này dù là thời đại nào, để kiếm ăn thật sự không dễ dàng. Nếu không phải là Dận Chân, nếu không thoát khỏi vận mệnh những năm này, thì sớm hay muộn nàng cũng tan biến như mây khói, có lẽ sẽ ra khỏi phủ, sống những ngày “mặt trời mọc ra đồng, mặt trời lặn về nghỉ”.

Vân Yên vừa nghĩ vừa bước đến hồ tắm, các thị nữ đi theo rất quy củ đặt áo sa mỏng và quần áo mới lên chiếc bàn dài bên cạnh, rồi kéo tấm rèm mỏng trong suốt ở hai bên xuống, còn bọn họ thì đứng ở bên ngoài.

Hồ nhỏ được sửa lại nhìn rất tinh xảo mang theo phong cách cổ xưa, suối nước nóng chảy róc rách, trên mặt nước phủ một lớp sương trắng xóa. Vân Yên dè dặt thò một ngón chân nhỏ nhắn vào nước để thử nhiệt độ rồi rụt về, nước không quá nóng, rất dễ chịu.

Bỗng có tiếng cười đàn ông quen thuộc từ cách vách truyền đến, khiến Vân Yên giật mình, suýt nữa thì trượt chân vào hồ. Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào vách ngăn chạm hoa trước mắt, mới nhớ ra bên đó là Dận Chân Dận Tường, bởi vì hồ ở ngoài trời, nên cách âm ở đây không được tốt lắm, có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh khá lớn, cũng vì ở đây chỉ có chủ nhân dùng nên mới dám làm thế.

Cảm xúc lúc này của nàng rất kỳ lạ, cũng may vách ngăn chạm hoa kín đáo, hơn nữa còn rất cao, đủ để khiến nàng cảm thấy mình có một không gian độc lập. Vân Yên bình tĩnh lại, bắt đầu cởi áo yếm, quần lót phía dưới, để quần lót áo yếm lên cái bàn dài bên cạnh, hơi ôm hai cánh tay mình đi xuống bậc cầu thang, để cả người chìm trong hồ nước nóng đang bốc khói nghi ngút.

Ban đầu khi vào hồ nàng cảm thấy nóng bỏng, nhưng kiên nhẫn vài giây thì cảm thấy dễ chịu hơn, lỗ chân lông trên người đều được nở ra, cơn gió thanh mát thổi qua, nàng hơi ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh trong núi, vừa mát mẻ lại vừa ấm áp.

Cách vách thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện, vô tình sẽ nghe thấy họ đang nói gì đó, Vân Yên cũng dần quen với những âm thanh này, cả thể xác lẫn tinh thần đều được thả lỏng, tập trung vừa ngâm mình trong nước, vừa cảm nhận sự ấm áp và yên tĩnh. Nàng dựa người vào vách hồ ấm âm ấm nhưng hơi lạnh, mực nước vừa chạm tới ngực, cả người đều cảm thấy rất mệt, chân tay cũng không còn chút sức lực nào, nàng nhìn bầu trời xanh thẳm, thanh tẩy toàn bộ suy nghĩ trong đầu mình, nhưng cũng chỉ được mấy giây.

Bỗng một tiếng động vang lên khiến nàng hoảng hốt, một bàn tay lớn vén tấm màn mỏng lên.

Sau lưng giật mình một cái, nàng theo phản xạ lập tức dùng hai tay che ngực mình trong nước, đến cả hít thở cũng ngừng lại.

Trên nửa thân trên cường tráng để trần của Dận Chân vẫn còn những giọt nước tí tách rơi xuống, bên dưới chỉ mặc một cái quần màu vàng, cứ như vậy mà vén rèm bước vào. Thân hình cao lớn của chàng chiếm hết tầm nhìn của người khác, đôi mắt đen như mực sáng ngời có thần. Toàn bộ thị nữ đứng sau tấm màn không biết đã đi đâu hết.

Vân Yên thấy người đến là Dận Chân, mới cắn môi kiềm lại nỗi hoảng sợ vừa rồi, nhưng tim vẫn đập bình bịch. Cả người nàng vô thức chìm trong nước, giọng nói kìm nén đến bé nhất, chậm rãi nói:

- Chàng... sao lại qua đây?

Dận Chân cười như không nhìn Vân Yên, nhưng không trả lời lại, bỗng nhiên bước xuống cầu thang vào thẳng hồ nước, nước nóng làm chiếc quần màu vàng của chàng ướt sũng, càng xuống càng sâu, cho đến khi không nhìn thấy nửa người dưới. Vân Yên giật mình bởi hành động bạo dạn ấy, mở to mắt theo bản năng muốn lùi lại phía sau, nhưng phía sau đã là góc hồ rồi, bộ ngực rộng lớn trong nháy mắt áp sát tới, chàng nói bằng giọng trầm khàn được đè thấp:

- Ta đến đây tắm cùng vợ mình thì có gì không đúng?

Vân Yên hoảng sợ muốn đẩy ngực chàng ra, đè thấp giọng xin chàng đừng làm loạn, lòng bàn tay chạm lên làn da và bộ ngực trần trụi mạnh mẽ ấy, nghe thấy cả tiếng chàng hít thở. Một bàn tay to lớn đã bắt đầu hoạt động trong nước, trượt đến hai viên ngọc mềm mại trước ngực, một lát sau dưới sự xoa nắn, vật trong tay đã nóng bừng.

- Đừng... Dận Chân... Ưm... Chàng đang làm gì... A... Dận Tường đang... ở cách vách!

Sắc mặt Vân Yên trắng đỏ đan xen, hành động đột ngột của Dận Chân khiến nàng suýt nữa hét to lên, hoảng loạn giãy dụa đẩy chàng ra. Nàng không thể kêu lên, Dận Tường vẫn ở phòng bên cạnh có thể nghe thấy, hoàn toàn tố cáo hai người đang hoan ái, nếu vậy bảo nàng phải sống tiếp thế nào.

Dận Chân ừm một tiếng, hoàn toàn không để ý. Ngón tay linh hoạt mạnh mẽ vẫn trêu chọc nụ hoa đỏ thắm mềm mại dựng thẳng, vừa đau vừa ngứa mà Vân Yên vẫn phải kìm nén tiếng kêu, biến thành tiếng nức nở thút thít giống như tiếng mèo kêu trong khoang mũi, trêu người như chọc vào lửa, môi đã bị chàng chiếm đoạt toàn bộ.

Tầm mắt hai người đều đặt trên mặt nước, bàn tay rộng lớn vân vê bầu ngực vuốt ve bờ eo, vô cùng kích tình. Mấy ngày nay Vân Yên luôn trốn tránh sự đụng chạm của Dận Chân, giờ chàng nôn nóng đến mức mắt đỏ rực.

Dận Chân thô bạo dùng cơ thể mình đè lên người nàng, tay trái bám vào cần cổ nàng đang ngửa về sau, ép nàng vào vách hồ, cướp đoạt môi lưỡi nàng, bàn tay còn lại trượt xuống vùng bụng trắng mịn mềm mại, cảm xúc lạ lẫm làm Vân Yên giật mình kéo tay chàng ra, sợ hãi muốn khép đùi lại, hoảng hốt như sắp khóc.

- Đừng... Dận Chân... Chàng mau bỏ tay ra... sẽ nghe thấy... đừng làm loạn... xin chàng.

Dận Chân không cho phép nàng kháng cự, đưa bàn tay vào giữa cặp đùi trắng nõn, chỉ mở miệng nói hai từ bằng giọng đục khàn:

- Sẽ không.

Vân Yên cắn môi suýt nữa bật thành tiếng, kiềm chế chống cự lại động tác của chàng, cổ giọng không kìm nén nổi tiếng nức nở, cảm thấy ngón tay chàng đang di chuyển trong người mình, cơ thể nhạy cảm run bắn lên, trên người không biết là nước hay mồ hôi, nàng cố gắng dùng sức lực còn sót lại:

- A... Không... Có thể nghe... Ưm... Dừng lại đi... Dận Chân!

Đôi mắt Dận Chân đã tối thẫm lại, trong mắt đều tràn ngập bóng hình mềm mại yêu kiều của nàng, ngay cả tiếng rên chống cự cũng quyến rũ chết người.Chàng kề sát đến môi nàng, híp mắt suỵt một tiếng, gợi cảm đến mức nghẹt thở. Đôi mắt bị che phủ bởi hơi nước tràn đầy tình cảm mãnh liệt, ngón tay đang điên cuồng di chuyển bên trong.

Vân Yên không thể nén nổi nữa, vẫn bật ra tiếng thở gấp gáp kích tình! Rồi ngay lập tức cắn chặt môi vào chỉ còn lại tiếng rên rỉ đứt quãng, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra, chảy xuống gò má và cần cổ được lưỡi Dận Chân liếm sạch. Cơn kích tình lạ lẫm tấn công cả người nàng, khiến cơ thể như đang co giật, nàng không thể tin nổi nhìn khuôn mặt Dận Chân, trên người vẫn sót lại dấu vết khi chống cự lại, có lẽ nỗi sợ bị người khác nghe thấy làm dây thần kinh mất kiểm soát siết chặt lại trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, nàng gần như tuyệt vọng đẩy lồng ngực cường tráng của chàng ra, nhưng vẫn không ngăn được ngón tay chàng di chuyển mãnh liệt trong nước.

- Dận Chân!

Sóng tình đã mất khống chế, bầu không khí bị đè nén, kích tình dữ dội, tất cả sao đều quá nhanh, nhưng lại giống như động tác quay chậm hành hạ dây thần kinh, phản ứng của cơ thể cũng trở nên nhạy cảm, càng không có cách nào để đẩy chàng ra. Vân Yên đã không còn sức lực nào rất nhanh được động tác của chàng đưa lên đỉnh, mỗi giác quan trên cơ thể đều bùng nổ ầm ầm, tiếng khóc bật khỏi miệng, khóc thút thít trong lồng ngực chàng, từ đầu tới cuối nàng đều không kiềm chế được run rẩy, dòng nước mắt từ gò má rơi tí tách xuống hồ nước, đôi mắt khép hờ như sắp hôn mê, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ: Chắc chắn bị người khác nghe thấy rồi.

Dận Chân từ vách hồ bế cơ thể yếu ớt mềm mại của nàng lên, cuối cùng nói một câu hoàn chỉnh bên tai nàng bằng giọng nói khàn đục mang theo ý cười quyến rũ chết người:

- Lão Thập Tam sẽ không nghe thấy đâu, trong phủ cậu ta tạm thời có việc nên đã đi trước rồi.

(1) Trận Trường Bản: là trận đánh diễn ra vào năm 208 thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc, giữa hai thế lực Lưu Bị và Tào Tháo. Trận đánh này cũng được đề cập trong tiểu thuyết “Tam Quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung.