Nửa Đời Thanh Tình

Chương 130




Vân Yên là sinh viên khối khoa học tự nhiên tốt nghiệp từ một trường đại học hạng ba, đối với lịch sử nàng chỉ biết đại khái cơ bản, cũng không có ý định nghiên cứu sâu.

Khi nghe Tiểu Thuận Tử nói Khang Hi chỉ dụ sắc phong Tứ Bối Lặc Dận Chân là Hòa Thạc “Ung” Thân Vương, trong đầu nàng đột nhiên giật mình co thắt lại, bỗng cảm thấy vô cùng mông lung.

Ngày ấy sau lễ sắc phong chính thức, phủ Ung Thân Vương khách khứa đông đúc, xe ngựa như nêm. Vương phủ vừa mới được mở rộng nhìn vô cùng khí thế, muôn vàn khoan thai. Đôi vợ chồng Hòa Thạc Ung Thân Vương Dận Chân và Đích phúc tấn Na Lạp thị đến tiền sảnh mở tiệc đãi khách, nhận được vô số lời chúc mừng từ mọi nơi, số lượng người ở các phòng các viện tăng nhiều hơn so với trước đây, quà tặng phong phú, vui sướng hân hoan.

Tứ Nghi Đường so với ngày xưa được mở rộng thêm, ngập trong mắt đều là gỗ lim và tử đàn, đấu củng, xà nhà, cột nhà... không nơi nào không xa hoa; bình phong, cửa hoa, tranh tường, đá chạm khắp nơi đều giống như tác phẩm nghệ thuật, thanh cao tao nhã. Trước đây tuy Dận Chân coi trọng cái đẹp, nhưng trong Tứ Nghi Đường chưa bao giờ tráng lệ đến vậy. Có lẽ một thời gian không ở đây, bây giờ nhìn cách bài trí theo thân phận Hòa Thạc Thân Vương, nàng cảm thấy nó mang theo hơi thở cao quý không gì sánh bằng.

Vì Dận Chân vốn không thích có quá nhiều nô tài, chỉ muốn tri kỷ bên cạnh mình, nên nô tài và thị vệ được sắp xếp trong Tứ Nghi Đường không được mấy người, hiện giờ quy mô phủ Thân Vương tăng, cho nên số lượng nô tài, thân binh, thị vệ cũng tăng theo, nhìn còn trang trọng hơn cả Viên Minh Viên. Nhưng phần lớn họ thường ở căn phòng phụ trong góc sân chờ hầu hạ. Có thể vào trong phòng vẫn chỉ có Tiểu Thuận Tử, Tiểu Ngụy Tử và thị vệ mà thôi. Khi Dận Chân được phong vương, thân phận cấp bậc của Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy Tử cũng không còn giống xưa, mọi người trong phủ đều kính trọng gọi họ một tiếng Tô công công, Trương công công. Chỉ có chủ nhân Ung Thân Vương của vương phủ này vẫn gọi họ bằng tên mụ. Từ sau khi trở về phủ, Dận Chân bắt đầu bận rộn trở lại, đi sớm về trễ, khi chàng quay lại, rửa mặt súc miệng xong nằm xuống bên cạnh Vân Yên, đêm cũng đã quá nửa.

Tiếng pháo nổ và tiếng ồn ào vui mừng từ bên ngoài cửa sổ vọng vào, một mình Vân Yên ngồi trong Tứ Nghi Đường xa hoa tĩnh mịch, lặng lẽ ngây người bên chiếc bàn đủ mọi món ăn rượu ngon. Ngón tay nàng hơi lạnh, trắng bệch nắm chặt vào nhau đặt trên đầu gối. Sau khi Tiểu Thuận Tử đi, nàng vẫn ngồi trong này, cố gắng bắt lấy một vài suy nghĩ trong đầu.

Thời Khang Càn hưng thịnh của triều Thanh đương nhiên nàng đã từng được nghe thấy trong môn lịch sử thời cấp ba, Khang Hi và Càn Long đều là những vị hoàng đế rất nổi tiếng. Còn chữ “Ung” này, nàng dường như không có chút ấn tượng nào, chữ này rất hiếm gặp, cũng không hề phổ biến.

Hình như, dường như, có lẽ, trong môn lịch sử cấp ba ấy có một câu vô cùng hời hợt: “Tiếp nối triều Ung Chính”.

Vân Yên cắn môi, ngẩn người. Ung Chính, đúng rồi, Ung Chính. Hoàng đế giữa hai triều Khang Hi và Càn Long chính là Ung Chính.

Thái tử Dận Nhưng vẫn còn đang sống, chiếm vị trí không nhỏ trong trái tim Khang Hi. Hai tuổi được sắc phong Thái tử, tuy bị phế nhưng được lập lại. Vậy Ung Chính là vị nào? Là Thái tử Dận Nhưng? Hay là vị A Ca nào?

Đáy lòng có một âm thanh cực kỳ bé nói với nàng rằng, nếu Thái tử Dận Nhưng đăng cơ sẽ gọi là Ung Chính sao? Nếu các a ca khác đăng cơ cũng sẽ gọi là Ung Chính sao? Họ sao có thể dùng phong hiệu của Hòa Thạc Thân Vương Dận Chân để làm niên hiệu cho mình được?

Vân Yên vẫn luôn biết trái tim Dận Chân nằm ở muôn dân thiên hạ, cũng luôn ủng hộ mọi hành động mạnh mẽ của chàng chỉ vì lê dân bách tính. Từ sau khi chàng và Dận Tường bị bắt, nàng nhận ra dường như chàng đã thay đổi rất nhiều, tất cả hành động của chàng càng giống như đang tập trung bố trí một ván cờ, không chỉ là bảo vệ chính mình, mà lực công kích khiến người khác không thể xâm phạm đang ngày càng lớn dần. Biết chàng có dã tâm là một chuyện, nhưng nàng chưa từng thật sự suy nghĩ rốt cuộc chàng có muốn ngồi vào cái ngai vàng đó hay không.

Từ “Ung Chính” này, giống như chìa khóa mở chiếc hộp Pandora, bỗng nhiên đánh thức ý thức một người hiện đại như nàng tỉnh dậy. Trong lòng có một giọng nói nhắc nhở nàng hết lần này đến lần khác, trượng phu của nàng là Dận Chân, là Hòa Thạc Ung Thân Vương, và sau này chính là Ung Chính hoàng đế.

Tâm trạng Vân Yên lúc này là gì? Vui mừng? Hình như không phải. Nếu như Dận Chân là hoàng đế Ung Chính, vậy chàng sẽ đưa nàng vào một nơi chưa từng đến, không biết tên, nơi hoàng cung cao cao lạnh giá, là nơi trong Tử Cấm Thành hậu cung ba ngàn giai nhân.

Vân Yên bất chợt phát hiện, trong tiềm thức, bản thân nàng đang tìm kiếm tất cả những thông tin liên quan đến cái tên “Ung Chính” trong đầu, nàng không thể nào ngăn cản được những suy nghĩ này.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, sống lưng đã rịn một lớp mồ hôi mỏng. Nàng xót xa nhận ra, khi nàng còn rất nhỏ, trên ti vi chiếu một bộ phim Hồng Kông, hình như nói về tình yêu giữa một vị hoàng đế tên Ung Chính và ái phi trẻ tuổi của ông ta, tên bộ phim truyền hình đó rất dài, nàng không nhớ rõ, nhưng trong đó có hai chữ “Ung Chính”. Vân Yên cũng không nhớ vị ái phi đó họ gì tên gì, cái tên ấy hình như không thường thấy.

Nàng vơ vét tất cả những ký ức không thuộc về thời đại này trong mọi ngóc ngách trong đầu, mới bình tĩnh trở lại. Hình như trong lịch sử Ung Chính quả thật có một quý phi được sủng ái nhất, sinh được rất nhiều con cái, sống chết cùng mộ, tôn quý đến mức trở thành truyền kỳ.

Điều này có nghĩa là gì?

Trái tim đã rơi vào hố băng nghìn năm, máu thịt nứt toác lẫn lộn vào nhau.

Giá có thể một đêm trắng đầu, để chúng ta vĩnh viễn không chia xa.

Hoàng hôn dần buông xuống, sắc trời từ từ tối đi, tiếng náo nhiệt vui mừng thấp thoáng bên ngoài cửa sổ vẫn theo gió bay đến, hàng mi Vân Yên cụp xuống tạo thành một cái bóng cong cong trên gò má, nét mặt nàng rất mờ nhạt, nhưng bi ai nặng nề.

Rất lâu sau, nàng ngẩng đầu lên, thả lỏng các ngón tay đang ôm chặt đầu gối, cầm bình rượu bằng ngọc trắng trên bàn lên, nhẹ nhàng rót rượu Dương Cao vào trong ly rượu. Nàng bưng ly rượu lên rồi lại ngập ngừng, như không biết phải chúc mừng với ai, sau cùng ngửa cổ lên uống cạn.

Ly rượu ngon nóng hổi đã hoàn toàn xua đi hơi lạnh đang lan tỏa trong khoang bụng, rượu mừng phong vương ngọt ngào và nóng rực đến kỳ lạ, giúp nàng quên đi ưu sầu, Một mình Vân Yên lặng lẽ ăn cơm, mỗi đĩa thức ăn cầu kỳ nàng đều gắp một đũa theo thứ tự, thỉnh thoảng khát nước nàng đều tự rót tự uống, trong tiềm thức muốn xua đi hơi lạnh ở chân tay xương cốt. Bất giác, bình rượu chỉ còn lại nửa, gò má nàng cũng đỏ bừng, ánh nến trong đôi mắt đong đưa qua lại.

Đêm dần sâu, yên tĩnh và vắng vẻ. Tiệc ở tiền sảnh đã sớm tan, nhưng cửa Tứ Nghi Đường vẫn tĩnh lặng chưa ai mở ra.

Bình thường Vân Yên không hay uống say, rượu vào miệng càng ngọt nàng càng uống nhiều hơn, không ngờ rượu Dương Cao tác dụng chậm, xông lên đầu khiến nàng choáng váng. Trước mắt nàng dần dần nhòe đi, bỗng nhiên cảm thấy vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, cố gắng đứng dậy muốn vào trong phòng nằm nghỉ, nhưng lại ngã sõng soài xuống đất, may mắn trên đất trải một tấm thảm, nhưng vì ngã mạnh nên vẫn phát ra một tiếng “rầm” rất vang. Vân Yên cảm thấy chân tay trên dưới đều đau rần, đầu cũng nặng trình trịch, không sao ngẩng lên được, vô thức nằm sấp trên mặt đất rơi vào màn đêm tối đen.

Như chỉ trong một cái chớp mắt, lại như đã qua cả một đời. Nàng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mình đã nằm dưới đất bao lâu, đến khi có người vội vã bế nàng từ dưới đất lên, gọi tên nàng, Vân Yên mới mơ mơ màng màng hơi mở mắt ra, hai gò má vẫn còn ửng đỏ do say rượu. Nàng ngây ngô nở nụ cười, dễ thương y hệt một đứa bé.

Dận Chân mặc trang phục Thân vương màu xanh, bốn góc thêu bốn con rồng màu vàng, trên người vẫn còn mang theo mùi rượu, khi đẩy cửa vào phòng bỗng nhìn thấy Vân Yên đang nằm bất động trên mặt đất, khiến chàng sợ hết hồn, trên gò má lạnh lẽo đều có những vết nẻ. Chàng lo lắng bế nàng lên kiểm tra, phát hiện trên người nàng nồng nặc mùi rượu Dương Cao, hai gò má đỏ ửng, lúc này mới biết hóa ra nàng uống rượu say, có lẽ là bị ngã. Khi đang kiểm tra xem trên người nàng có vết thương nào không, nàng chợt mở mắt, nét mặt đó trong phút chốc khiến trái tim Dận Chân thắt chặt, đôi mắt phủ sương đã thẫm lại.

- Sao uống nhiều vậy? Ngã có đau chỗ nào không?

Dận Chân ôm cả người Vân Yên vào lòng mình, hai người đều ngồi trên thảm, chàng chậm rãi đưa tay lên vuốt ve gò má và mép tóc của nàng, giọng nói dịu dàng mang theo lo lắng.

Vân Yên say rượu, dường như không hiểu lời chàng nói, ngây ngốc nhìn con rồng trên vai áo chàng, hơi hé cái miệng nhỏ ra, rồi lại cười, sau khi say rượu miệng lưỡi nàng ậm ờ phát âm không rõ.

- Hình như thiếp quên không nói, chúc mừng vương gia.

Sắc mặt Dận Chân hơi thay đổi.

Có một câu cũng quen thuộc như thế, đánh trúng nỗi niềm khó quên đã nhiều năm trong đáy lòng chàng... đó là một buổi tối năm thứ bốn mươi sáu, nàng thay chàng vuốt phẳng vết nhăn cuối cùng trên vai áo bộ hỉ phục, cũng từng mỉm cười nói với chàng: “Chúc mừng Tứ gia.”

- Trách tướng công về muộn sao, mấy ngày nay ta bận việc không chăm sóc cho nàng được.

Dận Chân cẩn thận đỡ gáy nàng, giọng nói nhỏ khàn.

Vân Yên nghiêng đầu gác lên bả vai chàng, dường như đã rất say, cũng nghe không hiểu chàng nói gì, chỉ mỉm cười.

Lần đầu tiên Dận Chân nhận ra hóa ra sau khi say nàng lại thích cười đến vậy, hồn nhiên ngọt ngào y hệt một cô nhóc, không hiểu sao lại khiến chàng đau lòng, càng lúc càng mãnh liệt.

Vân Yên chợt cảm thấy trên má mình có giọt nước rơi xuống, ngây ngốc đưa tay lên chạm vào.

- Mưa... rồi ư?

Tim Dận Chân nhói đau, Vân Yên vẫn mỉm cười như thế, nước mắt nóng hổi bỗng nhiên rơi xuống gò má tự lúc nào không biết.

- Vân Yên, nói cho tướng công nàng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chàng nắm chặt bả vai Vân Yên, một bàn tay giúp nàng lau nước mắt, giọng đã hoàn toàn khản đặc, không che giấu nổi sự đau thương.

Vân Yên được chàng lay tỉnh nhưng vẫn còn mơ màng, suy nghĩ mông lung, ánh mắt vẫn chưa tỉnh táo lại, nhưng trái tim lại dần buồn phiền, mày cau lại muốn đẩy chàng ra, ậm ờ nói:

- Thả tôi ra, anh không phải là tướng công tôi.

Dận Chân nghe xong, gương mặt tối sầm lại, cánh tay ôm nàng càng chặt hơn, kiên nhẫn dỗ dành:

- Nàng say rồi, tướng công nàng đây, nàng nhìn kĩ cho ta.

Vân Yên cố gắng mở to mắt ra, vẫn thấy bóng người trước mắt mình mơ hồ:

- Tướng công tôi là Dận Chân, anh có phải không?

Dận Chân lập tức trả lời:

- Dù là thân phận gì, hôm qua là Bối Lặc, hôm nay là Ung Vương, ngày mai có lẽ chỉ là một đứa đầy tớ bình thường, nhưng ta vĩnh viễn là Dận Chân, là tướng công nàng.

Chàng nắm ngón tay nàng, đưa nó lên khuôn mặt mình để nàng cảm nhận.

Vân Yên theo động tác của Dận Chân sờ lên đường nét trên khuôn mặt chàng, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.

Dận Chân thấy vậy, tim gan đều nóng như lửa đốt giống như bị đẩy vào nước sôi, càng lúc càng lo lắng hơn.

- Vân Yên, nói cho tướng công biết, nàng khó chịu ở đâu, có gì muốn nói nói với ta hết đi. Chúng ta khi thành thân đã từng giao hẹn, vĩnh viễn luôn bên nhau hiểu nhau, tuyệt không thay đổi.

Vân Yên tựa như cuối cùng cũng nghe hiểu câu này, một lúc lâu sau mới hồi hồn lại, hơi lờ đờ lầm bầm nói lại:

- Tuyệt không thay đổi?

Dận Chân hôn lên giọt nước mắt của nàng:

- Đúng vậy.

Vân Yên lắc đầu ngây ngô cười, nụ cười hòa lẫn nước mắt, sắc đỏ trên khuôn mặt đẹp đến dị thường, nàng trong cơn say mơ màng níu chặt lấy vạt áo trước ngực chàng, ôm cổ chàng, nghẹn ngào nói đứt quãng:

- Dận Chân, nếu như có một ngày, thiếp nói là nếu như, chàng thực sự yêu một cô gái xinh đẹp tôn quý, người ấy có thể cùng chàng nắm tay đi hết một đời... vậy thiếp xin chàng một ân điển... để thiếp đi, được không? Trên người thiếp cũng không có thứ gì cho chàng được... thiếp chỉ mang theo số tiền mình tích cóp được trước khi lấy chàng. Chân trời góc biển, bất cứ nơi nào thiếp sẽ luôn lặng lẽ chúc cho thiên hạ của chàng phồn thịnh hưng vượng, chúc chàng mãi mãi hạnh phúc... đây là ân điển lớn nhất mà chàng cho thiếp, trả lời thiếp đi, được không?

Vân Yên nói đứt quãng, nước mắt rơi xuống trong vô thức, suy nghĩ trong men say càng hỗn loạn hơn, nàng mở to hai mắt, cố gắng nhìn rõ Dận Chân hơn, nhưng lại không thể, vội vã giống con thú nhỏ đi đến bước đường cùng, mong chờ một câu trả lời chắc chắn, như muốn bám chặt vào ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng.

Theo từng câu nàng nói ra, trong đôi mắt thâm sâu đen tuyền của Dận Chân đều chứa sự kinh hãi không thể tin nổi, nhất là khi mỗi câu mỗi từ đều đâm sâu vào chàng, khiến chàng đau đớn. Chàng cố gắng bình tĩnh lại, cố gắng làm giọng nói dịu dàng nhưng không che dấu được sự tức giận:

- Nàng say rồi, đừng nói linh tinh nữa, tướng công đưa nàng đến phòng tắm để kiểm tra vết thương trên người, được không?

Vân Yên níu chặt vạt áo chàng, lắc đầu, nàng nói không rõ ràng, nhưng vẫn cảm nhận được cơn đau ùn ùn kéo đến, nàng say mà vẫn cố chấp:

- Không, thiếp nói là nếu như, chàng đồng ý với thiếp được không? Dận Chân...

Dận Chân vừa nâng tay giúp nàng lau nước mắt, vừa cau mày muốn bế nàng lên, khàn khàn nói:

- Không có nếu như! Nàng nghe ai nói gì rồi? Dạo này hậu viện có thêm nhiều người, nhưng bọn họ chẳng là gì cả.

Chàng bế ngang eo nàng lên bước vào trong phòng, cảm thấy cơ thể mảnh mai của nàng giống như một chiếc lông phiêu đãng, chỉ cần giữ không chặt là có thể bay đi bất cứ lúc nào. Chàng chậm rãi hít vào một hơi, cúi đầu nhìn nàng chăm chú:

- Nàng là người vợ mà Ái Tân Giác La Dận Chân ta thề với trời đất lấy về, thì vĩnh viễn là người của ta. Có lẽ sau này trong vương phủ có thêm nhiều phụ nữ hơn nữa, nhưng đều không phải là nàng. Nàng phải luôn nhớ lời thề khi chúng ta thành thân, chúng ta sống chết có nhau, không bao giờ được buông tay nhau. Trái tim ta chỉ có một quả, đã hoàn toàn đặt vào tay nàng. Nàng muốn mạng của ta sao?

Nước mắt Vân Yên lại tuôn trào như mưa, men rượu và mơ hồ vắng vẻ trong ánh mắt nàng giống như giấc mộng không bao giờ tỉnh lại, Dận Chân cũng không chắc chắn rốt cuộc nàng có nghe hiểu hay không, chàng bế nàng vào phòng, đặt nàng lên chiếc chăn gấm trên chiếc giường rộng lớn, hôn nàng một cái thật mạnh, sau đó đứng dậy đến phòng tắm, kéo chuông dặn Tiểu Ngụy Tử chuẩn bị nước nóng.

Dận Chân quay người lại đi ra, nhẹ nhàng vén tấm màn mỏng lên, thấy Vân Yên hơi co người lại vẫn giữ nguyên tư thế nằm ngửa mặt, vệt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng vẫn chưa khô, nhưng nàng đã ngủ thiếp đi.

Sắc mặt chàng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, chàng chậm rãi ngồi xuống mép giường, yên lặng nhắm mắt, dường như đang nhớ lại những lời nói giống thật mà giả ấy, lại như đang suy nghĩ điều gì. Chàng mở choàng mắt ra, thấy khuôn mặt say ngủ của nàng, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, nước mắt đã khô nhưng ngón tay cái đeo nhẫn ngọc vẫn không dừng lại, cho đến khi gian phòng tắm có tiếng chuông khẽ khàng vang lên, chàng mới hồi hồn, bắt đầu cởi cúc áo trên cổ nàng ra.

Vân Yên đến bây giờ vẫn mê man bất tỉnh, ngay cả ai tắm rửa cho mình cũng hoàn toàn không biết. Đến ngày hôm sau khi tỉnh lại từ trong giấc mộng, nàng giơ tay lên đỡ trán, cảm thấy đầu hơi đau, phía dưới cổ trần trụi khiến nàng giật mình, vén chăn lên thì phát hiện cả người mình đều trong tình trạng khỏa thân, nhưng lại không hề có cảm giác nhớp nháp. Chỗ bên cạnh trống rỗng, trong màn chỉ còn lại mình nàng, nhìn sắc trời hình như đã là buổi chiều.

Hôm qua một mình nàng ăn cơm chờ cửa, không hiểu sao lại uống nhiều rượu Dương Cao đến vậy, muốn quay về phòng thì lại ngã sõng soài trên đất, sau đó đã xảy ra chuyện gì? Trong đầu giống như một cái bánh mì bị người khác cắn mấy miếng, làm thế nào cũng không nhớ hết được, là trong mơ hay đã xảy ra thật nàng đều mơ hồ lẫn lộn.

Sau đó, Dận Chân vẫn về chứ? Hình như chàng đã nói vài câu với nàng, nàng hình như cũng nói gì đó. Nàng sau khi say rượu trở nên thế nào? Là ai đã tắm rửa giúp nàng? Sống lưng Vân Yên lạnh run, gò má nóng bừng, thật là quá mất mặt. Từ lúc họ thành thân cho đến nay, trừ chuyện giường chiếu khó từ chối, ngay cả khi thay quần áo Vân Yên cũng không muốn hoàn toàn trần trụi trước mắt chàng.

Vân Yên hơi đỡ trán, nằm trên chiếc gối mềm mại nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể mình, cảm thấy khuỷu tay và đầu gối đang lâm râm đau, nàng vén chăn ra nhìn, quả nhiên vết bầm tím xanh đã được bôi thuốc, nàng chầm chậm thả chăn xuống, ánh mắt phiêu du qua song cửa sổ, rồi lại trầm lặng.