Nửa Đời Thanh Tình

Chương 127




Dận Tường và Dận Chân đều không ngờ Bát Bối Lặc Dận Tự bỗng nhiên đến phủ, khi bọn họ rời khỏi Di Tâm Trai đến tiền sảnh, chưa đến một lúc thì nghe thông báo Bát Bối Lặc Dận Tự đưa đích phúc tấn Quách Lạc La thị đến cửa.

Tâm trạng Dận Chân chùng xuống, thấp giọng gọi Tiểu Thuận Tử ngay lập tức đến cửa trước đón Vân Yên và Hoan Sênh, bắt buộc phải đưa Vân Yên lên xe ngựa, phái thêm mấy thị vệ nữa đưa về.

Tam A Ca Dận Chỉ, Ngũ A Ca Dận Hựu sắp được tấn phong Thân Vương cũng tới, mấy vị hoàng tử ngồi trong tiền sảnh uống trà, câu được câu chăng tán gẫu với nhau, cũng coi như chuyện trò vui vẻ.

Sau chuyện lần trước, Dận Chân và Dận Tự cực kì ít chạm mặt nhau, chỉ có hai lần, ngoài mặt hai người đều vẫn như bình thường, khi nói chuyện không có gì bất thường. Sau khi Dận Tường đứng dậy, hai người đều liếc nhau nhiều hơn.

Dận Tường đứng dậy đi từ tiền sảnh ra liền nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Hoan Sênh. Cậu ta chỉ hơi nghiêng đầu nhìn về phía vị trí trong sảnh, rồi lập tức quay người lại nói:

- Tiểu Xuyên Tử ở lại tiền sảnh trông chừng, Hoan Sênh đưa ta đi.

Hoan Sênh cũng ngẩn người một lúc, buột miệng nói:

- Tứ... Vâng ạ!

Hoan Sênh chống đỡ đôi chân đã mềm oặt, chạy như bay, Dận Tường đi sau nàng ấy, bước chân cũng nhanh hơn bình thường, cậu không quan tâm nơi đầu gối đang đau rần.

Chỗ đó cách tiền sảnh rất gần, có điều phải đi qua cổng một vườn hoa, lúc này lại thành ra rất xa. Khi Hoan Sênh vừa chạy vừa chỉ vào cửa vườn hoa, Dận Tường đã xông lên.

Mái tóc dài của Vân Yên xõa tung bị một nha hoàn nắm chặt, đập vào mắt là vết sưng đỏ xen trắng trên gò má bình tĩnh, hiện rõ cả năm dấu ngón tay, còn có cả vết xước do móng tay xượt qua, bàn tay của nha hoàn đó vẫn đang tới tấp rơi xuống khuôn mặt nàng.

Quách Lạc La thị cao quý thướt tha đứng bên cạnh nhìn, ẩn chứa trên nét mặt là sự hả hê vui sướng.

Bọn họ còn chưa kịp ngẩng đầu xem là chuyện gì, một bóng hình đã nhanh như chớp lao đến...

Tay nha hoàn Lục Nhân đang hạ xuống bị Dận Tường bắt được, cô ta kêu a lên một tiếng, nhưng khi kêu được một nửa thì nhìn thấy mặt Dận Tường, sợ hãi lập tức buông tay ra quỳ xuống.

- Thập Tam gia... cát tường.

Mái tóc Vân Yên bị xổ tung, nàng nhếch nhách rối bù quỳ dưới nền đất, trong lòng cuộn trào, may quá, may quá người tới không phải là Dận Chân. Bằng không, cả hai kết cục đều khiến nàng không biết làm thế nào khi đối diện.

Quách Lạc La thị thấy người tới là Dận Tường thì ngừng lại, mỉm cười mở lời trước:

- Thập Tam đệ sao không ở tiền sảnh mà đến đây vậy?

Dận Tường cố kiềm chế lại để không tức giận, bình tĩnh gật đầu.

- Đệ đang định mời Bát tẩu về tiền sảnh, phúc tấn mấy vị huynh đệ nữa vừa mới tới, hỏi Bát tẩu đi đâu rồi.

Quách Lạc La thị nhìn thái độ của Dận Tường, trên khuôn mặt xinh đẹp chợt có ý cười, dùng khăn lụa trên tay che miệng:

- Phiền Thập Tam đệ rồi, ta chỉ đang dạy bảo một con nha hoàn không biết xỏ giày mà thôi, ta về ngay đây. Lục Nhân, ngươi đã đánh xong chưa? Tổng cộng hai mươi cái, ngươi còn thiếu bao nhiêu?

Lục Nhân không dám lên tiếng vì có Dận Tường ở đây, chỉ có thể quỳ xuống. Vốn cô ta chưa từng được dặn phải đánh bao nhiêu cái, giờ nghe Quách Lạc La thị hỏi thế liền hiểu ra ngay, đáp:

- Bẩm chủ tử, vẫn chưa xong ạ, mới chỉ được một nửa.

Quách Lạc La thị nhướn mày:

- Ngươi còn đứng đực ra đấy làm gì? Định để ta và Thập Tam gia chờ sao?

Lục Nhân vội vàng vâng vâng dạ dạ, chuẩn bị đứng lên nắm lấy tóc Vân Yên.

Dận Tường không nén nổi tức giận nữa, cậu ta trầm giọng nói với Quách Lạc La thị:

- Đây là phủ của đệ, hôm nay huynh đệ tụ tập một bữa, cô ấy lại là người của Tứ phủ, đệ khuyên Bát tẩu nên nhân nhượng để giảm phiền phức, cũng là giữ êm ấm hòa thuận giữa Bát ca và các huynh đệ.

Quách Lạc La thị nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng đỏ bừng vì tức giận, nói mỉa mai:

- Lời này của Thập Tam đệ ta không hiểu cho lắm, nô tài của phủ Tứ gia không phải là nô tài sao? Ta dạy bảo một nô tài cố ý đẩy ta ngã thì có gì không được? Nếu không phải trong phủ đệ có yến tiệc, thứ ả ta nhận không chỉ là mấy cái vả này đâu!

Bàn tay ngọc ngà mảnh mai của nàng ta nắm chặt chiếc khăn lụa, dữ tợn quắc mắt nhìn nha hoàn Lục Nhân không dám tiến lên:

- Tai ngươi điếc rồi hả?

Lục Nhân nghe nàng ta nói vội vàng đi lên hai bước chuẩn bị ra tay, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Dận Tường, cô ta sợ hãi mềm oặt ngã phịch xuống đất.

Quách Lạc La thị thấy Dận Tường không hề muốn nhượng bộ, nha hoàn của mình lại thảm hại như vậy. Nàng ta nhìn Vân Yên quỳ dưới đất càng vô cùng tức giận, nàng ta vậy mà mất hết mặt mũi trước đám người này.

Thật ra ngày thường, Quách Lạc La thị có dung mạo xinh đẹp, tính cách thoải mái, tuy không đoan trang độ lượng như Tứ phúc tấn Na Lạp thị, nhưng cử chỉ phong thái luôn quý phái. Vậy mà lúc này, hung dữ từ trong bụng xông lên, gì mà khí chất phong độ thanh cao ngày thường đều quăng hết ra sau đầu.

Nàng ta nắm chặt khăn tay tự mình bước lên phía trước, đột nhiên kéo chặt tóc Vân Yên, giơ tay lên định đánh...

Dận Tường nhanh chóng cản cánh tay nàng ta lại, tiếng bước chân chạy như bay từ một phía khác truyền tới.

- Đủ rồi!

Tiếng quát tức giận trầm thấp vang lên, người lao nhanh như chớp đi qua cửa vườn hoa, từ phía sau giữ chặt cánh tay của Quách Lạc La thị đang giơ một nửa trên không lại.

- Gia...

Lục Nhân đang quỳ trên mặt đất nhìn thấy Dận Tự, khuôn mặt trắng bệch cắt không còn hột máu.

Dận Tự giữ chặt cánh tay Quách Lạc La thị, ánh mắt chạm tới một bóng hình nhỏ bé nhếch nhác đang quỳ trên đất, tóc tai nàng rối bù tán loạn, vết sưng đỏ hình năm ngón tay chằng chịt trên khuôn mặt, sắc mặt hắn ta trầm xuống đáng sợ.

Ai có thể ngờ lần gặp lại tiếp theo sẽ trong tình cảnh này, lần trước, trong cơn điên cuồng hắn cũng khiến nàng thương tích đầy mình, áo quần tả tơi, nhưng hôm nay...

- Cô ngay lập tức về phủ cho ta!

Dận Tự trầm giọng nói, trực tiếp hất cánh tay nàng ta ra, chỉ nói một câu như thế.

Hắn nhìn Lục Nhân đang xụi lơ trên đất, giọng nói giả bộ dịu dàng:

- Lục Nhân, còn không mau đưa chủ tử ngươi về phủ.

Lục Nhân thấy Dận Tự như hóa thành ma quỷ vội vàng lồm cồm bò dậy, đi đến dìu Quách Lạc La thị.

Quách La Lạc thị cắn chặt môi nhìn sườn mặt âm u của Dận Tự, không nói được gì, ngực thở phập phồng không ra hơi, khuôn mặt kiêu ngạo cao quý lúc xanh lúc trắng, nước mắt từ trong hốc mắt chực trào, cuối cùng được nha hoàn dìu đi, sống lưng cứng ngắc, mặt cũng không ngẩng lên đi lướt qua một người.

- Tứ gia...

Hoan Sênh đứng ở cửa thốt lên một tiếng gọi nhỏ, cũng đủ khiến sống lưng mọi ngươi ở đây rét run.

Khi Dận Chân nhìn thấy Hoan Sênh sắc mặt hoàn toàn trở nên âm u, ống tay áo xé gió chạy nhanh đến. Chàng đứng trước cửa vườn hoa bình bóng hình Dận Tự, sườn mặt Dận Tường ở bên trong, thấp thoáng thấy cả bóng dáng quen thuộc nhỏ bé đang quỳ dưới đất.

Dận Tự nắm tay thành quyền đứng nguyên tại chỗ yên lặng không nói lời nào, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Vân Yên vẫn đang lặng lẽ cúi đầu quỳ dưới đất, trên cơ thể gầy gò đã lấm đầy đất cát, mái tóc dài rối bời che một phần vết sưng đỏ trên khuôn mặt, lờ mờ nhìn thấy dấu ngón tay đỏ tươi, nhìn rất gai mắt.

Dận Tường vốn muốn đỡ lấy tay Vân Yên, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng ngoài cửa vườn hoa thì tự động thu tay về bên người

Bước chân Dận Chân lao lên phía trước, chàng thấy Vân Yên đang quỳ dưới đất, Vân Yên vẫn không nói gì nhưng dường như đã nghe thấy tiếng kêu của Hoan Sênh, hơi ngước đầu lên nhìn thấy đôi giày màu xanh của chàng, nước mắt im lặng rơi xuống.

Dận Chân chậm rãi quỳ xuống bế nàng lên, Vân Yên rúc vào người chàng.

- Lão Bát, sẽ có một ngày chúng ta kết thúc tất cả mọi chuyện.