Nửa Đời Thanh Tình

Chương 114




Khi Dận Chân phải ở lại, đã sai người đưa tin nói sẽ không về, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn nên mới chậm trễ như vậy. Lòng Vân Yên nóng như lửa đốt nhưng sau lưng lạnh toát, vẫn đợi chàng qua cả giờ ăn cơm tối, cho đến khi màn đêm buông xuống sao mọc trên cao.

Tiểu Thuận Tử cưỡi ngựa như bay trở về, khi đến cửa người như sắp lả đi. Sắc mặt y trắng bệch, giọng nói nghẹn ngào.

Vân Yên lặng yên ngồi trong mảnh sân ở Tứ Nghi Đường, kiền trì đợi Dận Chân trở về. Chợt nghe thấy có tiếng người trên cầu, nàng vội vàng đứng dậy chạy ra. Thấy tiền sảnh đèn đuốc sáng trưng, nàng lấy hết sức bình sinh chạy tới.

Ngoài tiền sảnh, hạ nhân ở các viện muốn tới nghe ngóng tình hình đều không dám bước vào hoặc bị chặn lại. Chỉ có Vân Yên cầm lệnh bài bằng ngọc của Dận Chân nên không ai dám cản.

Khi tin tức được tiết lộ, nó bùng nổ giống như thùng thuốc nổ. Đích phúc tấn Na Lạp thị biến sắc, cả người lảo đảo được Đông Mai kịp thời đỡ lấy...

Tứ A Ca Dận Chân, ngay cả Đại A Ca Dận Thì, Ngũ A Ca Dận Kì, Thập Tam A Ca Dận Tường đều bị nhốt giam!

Trong sảnh yên tĩnh như chết lặng. “Nhốt giam”, ai ai cũng biết đây là một từ đáng sợ đến nhường nào, có lẽ cùng với đó chính là bị tước chức vị. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Thái tử đã bị phế, Dận Chân lại bị liên lụy vào sao? Sao lại có cả Thập Tam A Ca?

Cao Vô Dung bước lên phía trước một bước, cúi người nói:

- Phúc tấn, phải chăng nên hỏi Tiểu Thuận Tử ngoài điều này ra, còn ý chỉ vào khác với phủ nữa không.

Na Lạp thị được Đông Mai dìu từ từ ngồi xuống, gật đầu.

Tiểu Thuận Tử chậm rãi bước vào, lắc đầu.

Na Lạp thị dường như cũng hiểu dụng ý của Cao Vô Dung, sắc mặt dần dần bình thường trở lại. Trong phủ Thái tử đã hoàn toàn bị siết chặt cấm túc, mà bọn họ lại không, phải chăng vẫn còn một cơ hội sống?

Nàng ta ra hiệu cho Cao Vô Dung nói tiếp.

Cao Vô Dung nói:

- Bẩm phúc tấn, phía trên mặc dù không có ý chỉ gì, nhưng người trong phủ cũng vô cùng cẩn thận, nếu không cần thiết đi ra ngoài thì sẽ không đi. Phủ chúng ta đương nhiên vẫn con đường nghe ngóng tình hình mà gia để lại, có lẽ vẫn còn cơ hội sống. Hơn nữa, theo lệ cũ, trong tình hình thế này phần lớn sẽ do nô tài bên người vào hầu hạ. Gia ở trong đó cũng sẽ không quá khó khăn. Người xem trước mắt có nên sắp xếp người chờ ngoài cung không?

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nghĩ tới một cái tên, ngay cả Tiểu Thuận Tử, nô tài bên người Dận Chân cũng như vậy.

Mà người này, khuôn mặt trắng bệch đang đứng ở ngoài cửa sảnh, ánh nến sáng rực chiếu lên bóng hình nàng, nhìn vô cùng yếu ớt.

Vân Yên chậm rãi bước vào sảnh, khom lưng quỳ gối trước mặt Đích phúc tấn Na Lạp thị, nói rõ ràng từng câu từng chữ.

- Phúc tấn, nô tài Vân Yên tự nguyện đi, mong phúc tấn bằng lòng.

Đích phúc tấn Na Lạp thị yên lặng một lúc, từ tốn nói:

- Dù cho mất bao nhiêu năm đi chăng nữa?

Nàng ta đột nhiên hỏi một câu như vậy, khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt. Vân Yên vẫn bình tĩnh, trả lời không chút chần chờ:

- Vâng ạ.

Na Lạp thị nghe xong, nhìn Tiểu Thuận Tử và Cao Vô Dung đứng cách đó không xa. Hai người hình như không có dị nghị gì. Tất cả mọi người đều biết, nếu như Tứ gia ở đây, suy nghĩ của chàng dù không nói ra cũng tỏ.

Na Lạp thị không biết đang nghĩ điều gì, bỗng chốc lại thất thần.

Vân Yên mở lời:

- Phúc tấn, người có lời nào muốn gửi đến Tứ gia không ạ?

Na Lạp thị thảng thốt, di chuyển ánh mắt nhìn Vân Yên. Trong đôi mắt trong veo của nàng che giấu sự đau đớn sợ hãi, chỉ còn lại bình tĩnh và kiên cường.

Na Lạp thị cụp mắt xuống, như đang thở dài một hơi. Nàng ta đứng lên đỡ Vân Yên dậy.

- Ngươi đi đi. Gặp được gia, hãy nói rằng tất cả trong phủ đều tốt, dặn ngài giữ gìn sức khỏe, chúng ta đều chờ ngài về phủ.

Giọng nàng ta hơi khàn, bàn tay không giấu nổi run rẩy.

Trong chớp mắt Vân Yên nắm chặt tay nàng ta, chỉ chớp mắt ấy nhưng cũng đủ kiên cường.

- Nô tài nhất định sẽ chuyển lời, xin phúc tấn giữ gìn sức khỏe, cả phủ này chỉ còn lại người.

Khi Vân Yên quay trở lại Tứ Nghi Đường, nàng dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn quần áo đồ dùng của Dận Chân và mình. Nàng giấu tên chàng trong trái tim đang hò hét, không biết mình đã ra khỏi cửa thế nào, đã ngồi lên xe ngựa cùng Tiểu Thuận Tử ra sao.

Xe ngựa xuyên qua màn đêm phi nhanh trong kinh thành, Vân Yên vẫn cảm thấy như lửa đốt. Nàng cài chiếc lệnh bài bằng ngọc trên ngực, tay nắm chặt nó không buông. Tay kia nàng cầm bọc hành lý, ôm nó giữa đầu gối và ngực. Dường như chỉ có gần với những bộ quần áo của chàng, mới có thể lấy được sự nhẫn nại nhiều hơn.

Đến ngoài cửa Tây Hoa, lúc này đang là giờ giới nghiêm, binh lính mang vũ khí đứng nghiêm ở cửa, binh khí lạnh lẽo óe lên ánh sáng sắc bén. Tử Cấm Thành sừng sững vẫn y hệt lần đầu tiên Vân Yên nhìn thấy, giống như một cái mồm to đầy máu, nuốt chửng người đàn ông trong tim nàng.

Lúc này nàng bỗng hận bản thân mình không am hiểu lịch sử, nàng không biết người đàn ông bị nhốt trong cung kia rốt cuộc có kết cục thế nào? Chàng bị ai làm hại sao? Chàng còn có thể nhìn thấy mặt trời không? Tất cả mọi thứ bắt đầu giằng xé trái tim nàng. Bỗng nhiên, nàng bình tĩnh trở lại. Dù chàng có kết cục thế nào, sự lựa chọn đang bày ra trước mắt nàng, rõ ràng chỉ có một mà thôi.

Không rời xa không buông bỏ, không thể thiếu được điều này.

Vậy còn cần phải biết những điều đó để làm gì? Mọi thứ đều không cần nữa. Chỉ có một điều, chỉ cần có thể bước về phía trước, nhìn thấy chàng, ở bên chàng.

Tiểu Thuận Tử tiến về phía trước thương lượng với mấy binh lính canh cửa, hỏi thăm tin tức. Nhưng bọn họ lại rất kín miệng, không đến một lúc sau, xe ngựa từ phủ một a ca khác cũng đến, cũng phái nô tài thân cận đến hầu hạ chủ tử nhà mình. Khi xe ngựa của phủ Thập Tam A Ca đến, Vân Yên liếc mắt liền nhận ra người đó, là Tiểu Xuyên Tử.

Kéo dài một hồi lâu, binh lính canh gác chỉ nói Vạn Tuế Gia vẫn chưa có chỉ thị gì, bảo bọn họ chỉ có thể đợi, không thể vào trong.

Đêm càng ngày càng sâu, nửa đêm lạnh lẽo như nước, những người đứng ngoài cửa cung đều hết sức lo âu, không biết tình hình trong cung như thế nào rồi?

Vân Yên cắn môi, bằng giá nào nàng cũng phải vào, nàng ôm bọc hành lý nhỏ, quỳ sụp xuống nền đất lạnh lẽo bên ngoài cửa lớn, đối diện với cửa cung. Các nô tài ở phủ khác trông thấy hành động nàng cũng hiểu ra, Tiểu Xuyên Tử quỳ xuống trước tiên, những người khác cũng quỳ phía sau y, dập đầu về phía cửa cung.

Đêm hạ tuần tháng chín âm lịch chính là cuối thu đầu đông. Gió lạnh buốt như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua tim, không chỉ Vân Yên cảm thấy như vậy, mà người bình thường có lẽ cũng khó có thể kiên trì.

Nàng làm như vậy vì chỉ mong có người có cớ để bẩm báo với Khang Hi, tuy rằng chuyện này rất mong manh. Nhưng hiện giờ ai có thể giúp được nàng đây? Nàng chỉ muốn đến bên chàng sớm giây nào hay giây ấy, lúc này đây, sớm hơn một giây cũng là chuyện tốt. Nàng cũng đang đánh cuộc, chỉ mấy lần tiếp xúc, nhưng nàng có thể nhận ra Khang Hi là một người hòa nhã chân thành.

Không biết đã quỳ bao lâu, cửa cung từ từ mở ra, một đại thái giám có khuôn mặt dài trắng bóc quen thuộc đưa hai người đi ra. Một người trong đó, mặc dù dưới màn đêm đen và ánh sáng của bó đuốc, khuôn mặt vẫn sáng ngời như châu như ngọc.

Từ sau cái lần gặp gỡ ở Bát phủ, Vân Yên chưa từng gặp lại hắn. Có điều lần gặp lại này, hắn càng khó đoán hơn so với trước đây, cũng không có động tĩnh gì. Tất cả sau cánh cửa buổi tối hôm ấy đã được hắn thu dọn sạch sẽ, như chưa từng xảy ra chuyện gì. Hắn trong triều ngày càng nhận được sự vinh sủng và ủng hộ, từng bước đi lên.

Bát Bối Lặc Dận Tự đứng bên cạnh Cửu A Ca Dận Đường, dường như không để ý mấy người quỳ trước cửa cung. Ánh mắt Dận Tự bỗng nhiên dừng lại trong đôi mắt Vân Yên, đôi mắt hắn xuyên qua màn đêm lạnh lẽo, qua bó đuốc và đám người đang quỳ...

Dường như chỉ mất một giây, hơi thở Vân Yên như bị bóp chặt. Một giấy tiếp theo, nàng nhìn thấy Dận Tự sắc mặt dịu dàng nhìn thái giám Lý Đức Toàn bên cạnh. Lý Đức Toàn hiểu ý, vội vàng hỏi lính canh gác đứng bên đã xảy ra chuyện gì.

Lính canh cửa trả lời y, sau khi y nghe xong nhìn Vân Yên quỳ ngoài cửa, cảm thấy rất quen mắt. Dận Đường nghiêng mặt liếc nhìn sang, Dận Tự đứng bên cạnh không nói gì, tay chắp sau người nắm chặt lại, ánh mắt tùy tiện liếc nhìn Vân Yên, trong khóe mắt chứa đựng điều gì đó không kiềm chế nổi muốn thoát ra ngoài, khiến người khác cảm thấy sau lưng đang run rẩy.

Lý Đức Toàn nở nụ cười khom lưng đưa Dận Tự và Dận Đường đi ra ngoài, hắn nhã nhặn thân thiện nói Lý công công hãy trở về đi.

Dận Tự xoay người từ tốn bước ra ngoài, Vân Yên không hề nghi ngờ, trong mắt hắn là cơn gió rét buốt, nhưng hắn không hề che giấu ánh mắt ấy, thứ khắc cốt đến ăn mòn máu thịt đang nằm ở cửa cung trống trải yên tĩnh đi thẳng vào tim nàng. Tuy chỉ gặp mặt ít lần, nhưng nàng luôn nhìn thấu ánh mắt của hắn.

Khi hắn đi đến bên Vân Yên, góc áo tung bay trong gió, lướt nhẹ qua bả vai nàng. Không hiểu tại sao, nàng bỗng nhiên thấy lạnh rùng mình, đáy lòng run rẩy từng cơn.

Cơ thể Vân Yên hơi lảo đảo, nhưng vẫn cố gắng quỳ thẳng. Lý Đức Toàn ở cửa cung nhìn Vân Yên một cái, chuẩn bị xoay người vào trong. Tiểu Thuận Tử vội vàng đi tới khom người thỉnh an và mở lời. Hình như nói gì đó bên tai y, Lý Đức Toàn ừm một tiếng rồi quay người trở vào, cánh cửa lớn lại chậm rãi đóng vào một lần nữa, âm thanh nặng nề như đóng cả trái tim Vân Yên.

Tiếng bánh xe ngựa sau lưng vang lên, dần dần đi xa.

Mặt đất lạnh lẽo giống như sương giá, khí lạnh xuyên qua đầu gối nàng, mỗi giây mỗi phút trôi qua, sắp đến canh hai, bóng hình gầy gò trong đêm tối lại càng nhỏ bé. Tiểu Thuận Tử thật sự không nhìn nổi nữa, chân tay co rúm lại đi đến gần người nàng định mở lời.

Cửa cung bỗng nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt nặng nề.

Vân Yên ngẩng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa, cửa cung màu đỏ son từ từ mở rộng.

Bên trong có hai đại thái giám cầm đèn lồng, đưa hai người ra ngoài. Một đại thái giám tên Ngụy Châu, đưa Ngũ A Ca Dận Kỳ, đại thái giám còn lại là Lý Đức Toàn, người y đưa ra chính là Tứ A Ca Dận Chân!

Nét mặt chàng nghiêm nghị bình tĩnh, quần áo không có gì khác thường, chỉ có đôi mắt hằn lên tia máu khi nhìn cửa cung đang mở một vòng liền ghim chặt vào bóng hình đang quỳ trước cửa!

Vân Yên không biết trái tim mình đã ngừng đập hay chưa, nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy bóng hình chàng nó đã bay ra ngoài, dường như thế giới chỉ còn lại mình người ấy.

Trong nháy mắt cảm xúc dâng trào mãnh liệt hơn bao giờ hết, người còn chưa tới, nhưng trái tim đã đi tới trước tiên.

Nhưng, nàng thật sự không đứng dậy nổi. Khi nàng vừa mới định đứng dậy, thì đã ngã nhào xuống đất.

Chưa đến một cái chớp mắt, chàng đã lao đến, cúi người giữ chặt lấy nàng, ôm chặt không buông.

Hai người giống như thoát chết sau đại nạn, ôm chặt lấy nhau. Bên ngoài cửa Tây Hoa sừng sững, bả vai Dận Chân vẫn còn mang theo sương giá. Nước mắt nóng hổi của Vân Yên rơi xuống bả vai chàng, nghe chàng nói, chúng ta về nhà thôi.

Vân Yên bình tĩnh trở lại muốn đứng dậy, nhưng chân đã không còn cảm giác. Dận Chân bế nàng lên, đầu cũng không ngoảnh lại bước thẳng ra xe ngựa. Vân Yên níu chặt lấy vạt áo chàng, nước mắt vẫn tuôn rơi.

Ngũ A Ca Dận Kỳ cũng bị nô tài bên người của mình đi đến than ngắn thở dài, khoác áo choàng rồi lên xe ngựa. Tiểu Thuận Tử được Ngụy Châu và Lý Đức Toàn dẫn khỏi cánh cửa lớn tĩnh mịch, ánh mắt Vân Yên dần dần cách xa cánh cửa đang ầm ầm đóng lại.

Vào trong xe ngựa, hai người lại ôm nhau thật chặt.

Dận Chân nhẹ giọng nói hướng đi cho Tiểu Thuận Tử, xe ngựa lăn bánh, khoang xe đen kịt khe khẽ lắc lư.

Dận Chân chậm rãi xoa bóp đầu gối nàng, xót xa vuốt nhẹ, muốn dùng lòng bàn tay mình ủ ấm cho nàng. Vân Yên co người lại ngồi trong lòng chàng, nước mắt từ từ ngừng rơi.

Tay Vân Yên níu lấy vạt áo Dận Chân, nàng ngửa đầu nhìn chàng. Dận Chân dùng bàn tay còn lại vuốt ve gò má nàng, giọng nói khàn khàn:

- Trước giờ ta không biết nha đầu của mình sao lại ngốc như vậy đấy.

Vân Yên cuối cùng cũng hoàn hồn lại, bỗng nhiên mở miệng, giọng nói cũng khàn đi:

- Thập Tam gia...

Cơ thể Dận Chân cứng lại, ngay cả bắp thịt cũng hơi run rẩy. Vân Yên đều cảm nhận rõ ràng. Trong mắt chàng đều là tơ máu, chàng nắm chặt bàn tay, trầm mặc một lát. Sau đó nói với Vân Yên:

- Bây giờ ta phải đi làm một chuyện, không thể trở về được.

Vân Yên nắm chặt lấy tay chàng, gật đầu:

- Vậy thiếp, vẫn tiếp tục về Tứ phủ sao?

Mười ngón tay của Dận Chân và Vân Yên đan chặt vào nhau, như đang tiếp thêm sức mạnh cho người kia.

- Không, qua lối rẽ trước mặt chính là con đường tới Viên Minh Viên. Con đường đó khá vắng lặng, tiện cho ta xuống xe. Nơi đó cũng không giống Tứ phủ, xung quanh có rất nhiều phủ của các a ca khác, ta quay về cũng thuận lợi. Xe ngựa sẽ đi thẳng vào lâm viên, nàng không cần xuống trước cổng.

Vân Yên lập tức hiểu ý đồ của chàng, tuy không biết họ trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thời buổi rối ren như thế này, e rằng chàng phải ra khỏi Viên Minh Viên ra vẻ trai giới tĩnh tu, một công nhiều việc.

Vân Yên gật đầu, nói biết ạ, chàng yên tâm.

Hai người ôm chặt nhau một hồi lâu, Dận Chân dịu dàng giúp nàng lau nước mắt. Vân Yên dụi gò má mình vào lòng bàn tay rộng lớn của chàng.

Qua con đường rẽ, Dận Chân hôn nàng một cái thật sâu, rồi nhìn nàng nói: Đi đường cẩn thận, chờ ta trở về.

Vân Yên cắn chặt môi, gật đầu nói, vâng.

Bàn tay hai người vẫn không buông, như bị chuột rút. Không biết tại sao, bầu không khí sinh li tử biệt ngập tràn.

Vân Yên cắn môi, dùng hết sức mình, rút năm ngón tay khỏi bàn tay chàng.

Dận Chân ghim chặt bóng hình nàng vào trong mắt mình, quyết đoán vén rèm lên nhảy xuống xe.

Xe ngựa tăng tốc đi về phía trước, không hề dừng lại.

Vân Yên ngồi trong xe ngựa trống vắng, trong tim cũng trống rỗng. Bỗng nhiên nàng cảm thấy hơi lạnh bao phủ xung quanh mình. Tự bao giờ nàng đã quen với đôi bàn tay ấy, cái ôm ấy, con người ấy?

Chàng cứ biến mất trong màn đêm như vậy, biến mất không một chút dấu tích. Tại sao lần chia ly này, lại khiến nàng cảm thấy như mãi mãi không gặp lại nhau vậy?

Nàng nhắm mắt lại, chầm chậm hít thở, nghe thấy tiếng tim mình đang đập trong lồng ngực và tiếng bánh xe lăn lộc cộc.

Nàng dần dần bình tĩnh trở lại, kìm nén mọi nỗi buồn. Lúc này, tuy là thời điểm khó khăn nhất, nhưng cũng cần đến sự dũng cảm nhất.

Xe ngựa đã đi rất xa, đến gần ngoại ô phía tây, cách Viên Minh Viên không xa.

Vân Yên yên tĩnh ngồi trong xe ngựa, chỉ chờ mong mau đến Viên Minh Viên. Nơi đó cũng là ngôi nhà thứ hai của họ.

Bỗng nhiên, xe ngựa đột ngột chòng chành một cái, suýt nữa làm Vân Yên kinh sợ.

Vân Yên vừa định lên tiếng, lại nhận ra xe ngựa đang từ từ dừng lại. Trong lòng tự hỏi không biết đã gặp phải chuyện gì, liền hơi vén rèm lên nhỏ giọng hỏi Tiểu Thuận Tử...

Nhưng Tiểu Thuận Tử đang mềm oặt nằm sấp trên càng xe, không biết chuyện gì đang xảy ra. Một thị vệ khác cũng như vậy, đổ rạp ở một bên.

Vân Yên sởn tóc gáy, nỗi sợ hãi chưa kịp khuếch tán khắp cơ thể, thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, nàng ngất lịm đi.