Nửa Đời Thanh Tình

Chương 101




Ăn cơm xong, Hoằng Huy nháy mắt, thủ thỉ nói sẽ đưa Vân Yên tới một nơi rất đẹp, Vân Yên mỉm cười gật đầu. Một tiếng ho nhẹ truyền tới, hai người cùng nhìn Dận Chân. Tay trái người ấy nắm lại che miệng, tay phải nhẹ nhàng đặt tách trà xuống.

Vân Yên hơi cau mày, chẳng lẽ đêm qua Dận Chân trên thuyền bị nhiễm lạnh. Nàng đứng dậy lấy một chiếc khăn đưa cho chàng, chàng nhận lấy chậm rãi lau khóe miệng.

- Phong cảnh của Ô Trấn rất đẹp, hai người có muốn cùng ta ra ngoài thăm thú không?

Ba người cùng đi ra ngoài, bước trên con đường lát đá xanh, Vân Yên nắm bàn tay nhỏ của Hoằng Huy đi bên cạnh Dận Chân. Hoằng Huy rõ ràng rất vui, hình như rất lâu rồi cậu mới vui như vậy.

Dưới bóng cây bên dường còn có tiếng ve kêu, dai dẳng mà yếu ớt, dường như nó cũng muốn kết thúc công việc của mình. Tiếng kêu không những không khiến người ta bực dọc, còn tăng thêm cả sự yên tĩnh và chất phác không có ở nơi đô thành.

Ánh chiều tà còn sót lại rơi trên người, Ô Trấn trong hoàng hôn đẹp mê lòng đến kỳ lạ. Xa xa có thể nhìn thấy những chấm nhỏ đèn đuốc bên sông, xinh đẹp rực rỡ. Ba người chầm chậm thả bộ bên bờ sông, hóa ra thôn dân tập trung ở đây để thả hoa đăng, phần lớn là những cô nương trẻ tuổi, bọn họ đều mang theo chiếc đèn hoa nhỏ mà mình tự tay làm, tốp năm tốp ba đến hóng mát.

Các cô gái viết tâm nguyện của mình vào một tờ giấy rồi đặt vào trong hoa đăng, các loại hoa đăng xinh xắn được thắp nến thả vào lòng sông, xuôi theo dòng nước trôi đi, nghe nói làm như vậy ước nguyện có thể thành sự thật.

Hoằng Huy kéo tai Vân Yên xuống thì thầm to nhỏ, nói mỗi lần cậu nhìn thấy người khác thả hoa đăng, đều mong muốn có một ngày mình cũng được thả một cái.

Vân Yên nghe xong, xoa đầu cậu nói:

- Vậy thì hôm nay được không?

Hoằng Huy nở nụ cười, nhìn nàng, gật đầu liên tục.

Vân Yên hỏi người dân ở đấy, mới biết hóa ra cũng có một sạp hàng nhỏ bán hoa đăng. Nàng liền kéo Hoằng Huy đến sạp hàng nhỏ gần đấy mua, Dận Chân cũng bước theo. Người bán hàng rất nhiệt tình, hoa đăng cũng rất đa dạng, Hoằng Huy liếc mắt một cái liền nhìn thấy một con chim nhỏ màu vàng nhạt có một nhúm lông trên đỉnh đầu, rất đáng yêu. Vân Yên mỉm cười chỉ vào hoa đăng hình con chim nhỏ ấy hỏi người bán hàng, người bán hàng liền lấy xuống đưa cho nàng.

Vân Yên đặt hoa đèn vào tay Hoằng Huy, Hoằng Huy đưa tay sờ cái đầu nhỏ của con chim, cười khanh khách. Vân Yên mỉm cười cúi đầu lấy tiền trong hà bao, Hoằng Huy ngẩng đầu hỏi:

- Vân Yên không lấy một cái sao? Chúng ta cùng đi thả hoa đăng mà.

Vân Yên ngẩn ra, phía sau lưng có một giọng nói thuần hậu cất lên:

- Ba cái.

Trong đôi mắt to tròn của Hoằng Huy phản chiếu ánh lửa rực rỡ:

- A mã cũng muốn có một cái.

Vân Yên nhất thời muốn bụm miệng cười, lại xoay người lại nghiêm mặt nói:

- Tứ gia muốn cái nào?

Nét mặt người đó trong sắc trời mờ tối ngược lại hơi lạnh lùng, giọng nói cứng ngắc.

- Tùy nàng.

Vân Yên theo lời chàng mà lựa chọn, hoàn toàn không để ý đến những mẫu mã hoa đăng nhìn “đàn ông”, chỉ cầm một hoa đăng hình hoa ngọc lan trắng tinh khiết lên. Hoằng Huy đứng bên cạnh thốt lên thật đẹp, rồi cầm lấy hai chiếc đèn hoa ngọc lan. Vân Yên nhìn Dận Chân, thấy chàng không nói gì, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh hoa bên ngoài hoa đăng trong tay Vân Yên, động tác của chàng đã thể hiện rõ tất cả.

Ba người dựa theo phong tục ở đây, lấy bút giấy ở chỗ người bán hàng, mỗi người đều viết lên ước nguyện của mình rồi đặt vào hoa đăng. Rất lâu rồi không biết chữ khiến Vân Yên cảm thấy hình như mình đã quên mất cách viết là thế nào rồi, cũng may nàng không có ước nguyện gì to tát, chỉ viết mấy chữ rồi thôi. Dận Chân viết rất nhanh. Khi Vân Yên viết xong phát hiện ra chàng đã viết xong từ lâu rồi, đôi mắt sáng ngời đang nhìn nàng. Tim Vân Yên đập mạnh một cái, rồi quay đầu đi, nhìn thấy Hoằng Huy vẫn đang cầm bút viết nắn nót từng chữ.

Đặt tờ giấy viết ước nguyện vào trong hoa đăng, ba người liền đi dọc theo bờ sông. Dận Chân cầm hoa đăng nhìn không thích hợp lắm, nên Vân Yên cầm cả hai chiếc. Chàng chắp tay chầm chậm đi bên cạnh.

Do thời tiết khá đẹp, nên bên bờ sông rất rất nhộn nhịp, tiếng cười cười nói nói vui vẻ của các cô nương cũng lây tới bọn họ. Ba người cũng tìm một góc để đứng, gió hạ thổi qua người, trên sông ánh đèn lấp lánh, màu sắc rực rỡ, vầng trăng khuyết treo trên bầu trời, những đốm sao nhỏ dày đặc, tinh khiết tuyệt đẹp.

Người đàn ông như Dận Chân, dù chỉ mặc một bộ quần áo giản dị, nhưng đứng trong đám người vẫn rất nổi bật, may mắn đang là hoàng hôn, không nhìn rõ diện mạo, nhưng khí chất trên thân hình cao lớn của chàng vẫn thu hút sự chú ý của không ít các cô gái gần đấy. Trái lại bản thân chàng không hề ý thức được điều này.

Khi thả hoa đăng, Dận Chân khom người xuống, tự tay nhẹ nhàng thả xuống nước chiếc đèn hoa lan xinh xắn Vân Yên cầm trên tay. Con chim nhỏ màu vàng nhạt của Hoằng Huy mở to đôi mắt thong dong trôi bên cạnh hai chiếc đèn hoa lan, giống như một con vịt nhỏ hồn nhiên.

* * * * *

Khi từ bờ sông quay trở lại tiểu viện, bầu trời đã tối hẳn. Trong căn phòng của Hoằng Huy, Dận Chân ngồi sau chiếc bàn tiện tay kiểm tra bài vở và tập luyện chữ của cậu, Hoằng Huy dính lấy Vân Yên một lúc, rồi bắt đầu ngáp. Vân Yên mỉm cười nói A ca đi rửa mặt rồi ngủ sớm thôi. Hoằng Huy lại mở to mắt ý bảo không muốn ngủ, Vân Yên nhìn, rồi chợt hiểu ra có lẽ cậu sợ nàng sẽ đi không biết lúc nào, trong lòng bỗng cảm thấy chua xót.

- Tứ gia, chúng ta... ngày mai vẫn đi tản bộ được không?

Vân Yên hơi nghiêng đầu nhìn Dận Chân phía sau bàn đang cầm quyển vở.

- Ừm.

Dận Chân hơi nhướng mày nhìn nàng, thuận tay lật một trang giấy, ngữ khí chắc chắn.

Nghe thấy tiếng này của Dận Chân, hai người đều giống như nghe thấy kì tích, Hoằng Huy mặt mày hớn hở, Vân Yên cũng xoa đầu cậu, nói Vân Yên đi lấy nước, A ca rửa ráy sạch sẽ rồi đi ngủ thôi.

Khi Vân Yên bưng nước lên cho Hoằng Huy rửa mặt rửa chân, cậu đã có chút xấu hổ của tuổi mới lớn, rất đáng yêu. Vân Yên ngồi bên giường Hoằng Huy, chờ khi hơi thở cậu đều đều, rồi quay sang nhìn Dận Chân, chàng đã bỏ sách xuống từ lâu, cũng nhìn sang đây.

Dận Chân đứng lên đi đến bên giường, cũng ngồi xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của Hoằng Huy một lát, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ của cậu, để nó vào trong tấm chăn mỏng, nhìn Vân Yên, không nói tiếng nào bước đi.

Sau khi Dận Chân súc miệng rửa mặt thay quần áo xong, Vân Yên hầu hạ chàng lên giường. Bởi vì trong phòng không có chiếc giường khác, nên đương nhiên Vân Yên phải đến căn phòng cách vách nghỉ ngơi. Dận Chân rất không bằng lòng về chuyện này, định sai người kê thêm một chiếc giường. Vân Yên vội vàng nói Hoằng Huy vừa mới ngủ, sáng sớm mai hẵng kê thêm, Dận Chân mới tạm thời đồng ý.

Vân Yên rất lâu rồi chưa ngủ một mình trong căn phòng to như vậy, nghĩ lại hình như lúc nào mình cũng gắn chặt với Dận Chân, đêm nay ở một mình, đây cũng coi là món quà hiếm thấy.

Khi Vân Yên rửa ráy xong nằm trên giường, nhìn thấy ánh trắng mông lung rọi vào, mới nhận ra Dận Chân không có ở bên. Nàng không biết đây là cảm xúc gì nữa.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ. Vân Yên giật mình thót tim, bước chân trần xuống đất, đi tới trước cửa, trong lòng như đã có dự cảm, tiếng gõ cửa khe khẽ lại vang lên lần nữa. Vân Yên nhẹ nhàng đẩy lại cánh cửa:

- Ai?

- Là ta.

Giọng nói trầm thấp quen thuộc cất lên, ngắn gọn nhưng hơi khàn.

Vân Yên chần chừ một lúc, xoay người lại nhẹ nhàng mở cửa ra, Dận Chân mặc bộ đồ màu xanh nhạt đang đứng ngoài cửa, cũng đi chân trần trên nền đất.

- Tứ gia làm sao vây?

Vân Yên thấy chàng như vậy, lúng túng bối rối.

- Nàng ngủ chưa?

Dận Chân cũng không bước vào, thấp giọng hỏi.

- Thiếp... vẫn chưa...

Vân Yên bỗng cảm thấy khó hiểu, đành phải ngập ngừng trả lời lại.

- Ta không ngủ được.

Chàng nói nhanh.

Vân Yên không nói gì.

Dận Chân ôm lấy eo Vân Yên, đẩy nàng vào ngực mình. Nhấc nàng lên, hai chân nàng không chạm tới mặt đất, đi vào phòng, đóng cửa lại.

Vân Yên cuống cuồng, không đẩy chàng ra được. Dận Chân đặt nàng lên bàn, giọng điệu dọa dẫm:

- Nếu còn cử động nữa là không ngủ được thật đâu.

Căn phòng rất tối, chỉ dựa vào hơi thở và da thịt để phán đoán ý lòng của nhau.

- Vậy ngài ngủ trên giường, thiếp... lấy đệm trải dưới đất ngủ.

Vân Yên thẽ thọt nói, cơ thể không dám nhúc nhích.

- Không được, sức khỏe nàng không tốt, không thể ngủ dưới đất.

Ngữ khí của Dận Chân rõ ràng là từ chối.

- ...

Đầu Vân Yên lại đau hơn, chẳng lẽ để chàng ngủ dưới đất sao.

- Thiếp trải thêm hai tấm đệm, không sao đâu, mùa hè mà.

Cho đến khi lò mò trong đêm tối trải xong đệm, Dận Chân vẫn không để cho nàng ngủ, xua nàng về giường. Vân Yên dù không muốn vẫn bị chàng ôm eo bế lên lần nữa, sợ đến mức suýt nữa nàng kêu lên thành tiếng.

Dận Chân ôm nàng về giường, rồi tự mình nằm xuống tấm đệm dưới đất, vô cùng mệt mỏi dang chân tay ra, một lát sau có tiếng hít thở đều đặn chầm chậm.

* * * * *

Ngày hôm sau Dận Chân thức dậy rất sớm, tinh thần cũng rất tốt, không hề giống người cả đêm ngủ dưới đất. Vân Yên hầu hạ chàng xong thì đi gọi Hoằng Huy dậy. Sáng sớm chim hót hoa thơm, Dận Chân đưa Hoằng Huy ra sân luyện kiếm, Vân Yên đứng bên cạnh cũng cảm thấy hạnh phúc lây.

Sau khi hai người tắm rửa, Dận Chân lại đích thân cầm tay Hoằng Huy dạy gảy đàn, viết chữ. Vân Yên yên lặng đứng bên nhìn họ, thấp thoáng nét cười.

Ba năm nay của Hoằng Huy, tuy rằng dưới sự bảo vệ của Dận Chân, cơm áo không phải lo, nhưng phải chuyển đến nơi khác, sống xa người thân, mất mát cũng quá nhiều. Dận Chân tuy là người bề ngoài thì lạnh lùng cứng rắn, nhưng là người cha trong tim không bao giờ thiếu tình thương, chàng cố gắng hêt sức để bù đắp cho Hoằng Huy. Vân Yên đều nhìn thấy điều ấy.

Quãng thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, đến ngày thứ ba, khi Dận Chân đang ngồi trong sân viết thơ, quản gia bỗng tới đưa cho chàng một phong thư. Dận Chân nhận lấy bức thư liền nhìn thấy ký hiệu màu đỏ trên ấy, nhanh chóng mở ra đọc.

Dận Chân rất nhanh ngẩng đầu lên, sắc mặt rất nghiêm túc.

- Vân Yên, chuẩn bị đi.

Vân Yên nghe xong, cũng biết có lẽ việc này rất nghiêm trọng. Nàng nhìn Hoằng Huy, rồi gật đầu đi làm.

Khi Vân Yên đang thu dọn đơn giản, Dận Chân đã chờ ở ngoài đại sảnh, Hoằng Huy đứng bên cạnh, khuôn mặt nhỏ cố gắng nhịn không xụ xuống. Vân Yên đi đến, ôm chặt lấy cậu.

Trong giây phút này, Vân Yên không thể không thừa nhận, Dận Chân lúc nào cũng bình tĩnh hơn nàng. Trong lòng chàng còn có quốc gia thiên hạ, lê dân bách tính.

Khóe mắt Hoằng Huy đỏ hoe, giống như con thỏ nhỏ. Vân Yên cũng không kiềm chế được hốc mắt cay xè, tạm biệt không biết lúc nào mới gặp lại nhau.

Dận Chân đi tới trước mặt Hoằng Huy, nói với cậu mấy câu. Hoằng Huy gật đầu, nét mặt lại già dặn so với số tuổi. Giống như đoạn đối thoại này chỉ thuộc riêng về hai người đàn ông.

Dận Chân xoay người lại, bước về phía Vân Yên.

- Đi thôi.

Vân Yên cắn mạnh môi, cố gắng mỉm cười với Hoằng Huy đang bị quản gia kéo vào, nhẹ nhàng vẫy tay.

Cuối cùng khi nàng xoay người lại, lệ tuôn như mưa.

Vẫn đi trên con đường lát đá màu xanh, nhưng lúc đến mong chờ bao nhiêu, khi về lại bịn rịn bấy nhiêu. Dận Chân sải bước rất nhanh, Vân Yên đi theo sau chàng không rời, để gió hạ mang theo mang theo hơi nước thổi khô nước mắt trên má nàng.