Nửa Đời Sau Của Ta

Chương 22-2




Ta tên là Trần Dực Phong, phụ thân là Tín vương gia Trần Do. Mẫu thân là đích vương phi Triệu thị Trúc Tâm. Từ khi ta vừa sanh ra đã được phong vương tước, hơn nữa từ sớm đã được mang vào cung nuôi dạy, hoàng thượng cũng rất yêu thích ta.

Ta vẫn luôn thật cao hứng và đắc ý vì thân phận hiển hách của mình.

Vậy mà... Ngày tháng trong cung, rất không dễ chịu. Các hoàng tử cùng học đều không thích ta, thường trong sáng ngoài tối khi dễ ta, ta cảm thấy rất kỳ quái, khi đó chỉ cảm thấy thương tâm, không biết mình phạm vào lỗi gì mà chọc mọi người chán ghét. Sau đó nghe tiểu công công trong cung lén lút nghị luận, nói ta là con riêng của hoàng thượng, lại được lòng vua hơn những hoàng tử ruột thịt này, cho nên bọn họ rất ghen tỵ.

Khi đó ta, không biết cái gì là ghen tỵ, chỉ biết là, nhất định là chính ta không tốt. Sau đó mẹ bảo ta mang thơ vào cung, bảo là muốn cho hoàng thượng xem, ta làm được, từ đó trở đi hoàng thượng đối với mẹ cực tốt. Ta không hiểu rõ, tại sao một bài thơ có thể khiến hai người mấy năm không gặp lập tức thân thiết lại?

Phụ thân Tín vương gia trên danh nghĩa của ta đối với ta cũng rất lạnh nhạt, không có biện pháp, ai kêu ta không phải con trai trưởng của ông ta, lại nhận lấy vương vị duy nhất của ông ta? Làm hại những nhi tử ruột khác của ông ta cả làm quận vương cũng rất miễn cưỡng.

Ở nơi xấu xa, lục đục đấu đá như trong cung này, đứa trẻ luôn trưởng thành sớm.

Sau đó từ từ trưởng thành, đến khi ta 10 tuổi, ta đã nghĩ, ta phải làm người như thái tử, bởi vì ở trong cung trừ hoàng thượng, thế lực của thái tử lớn nhất. Hắn cũng không sợ những hoàng tử này, thường chỉ dùng một ánh mắt đã khiến những hoàng tử khác nơm nớp lo sợ.

Từ đó trở đi, ta hiểu chuyện rồi cũng hận những hoàng tử này, ta cũng hận mẹ ta, tại sao không ngoan ngoãn làm Tín vương phi, cần gì có quan hệ với hoàng thượng?

Ta đứng ở chỗ chung quanh toán gió lớn, hết sức cô đơn. Rốt cuộc, ta học được che giấu mình. Những người khác đều biết, ta là một người phách lối ngang ngược kiêu ngạo, không có kế lớn, cho nên đều không so đo với ta, chỉ có thái tử, hắn đã từng lạnh lùng chỉa vào người của ta nói: tên tiện chủng này, giả bộ cái gì đều giống nhau.

Ngươi chán ghét ta? Một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi quỳ gối dưới chân của ta, cúi đầu xưng thần.

Ta càng thêm một lòng một dạ lấy lòng hoàng thượng, dụng tâm học tập binh pháp, đầu tiên ông ấy rất ưa thích, sau đó, người thông minh như ông ta kéo ta đến, nói rằng: Phong nhi, con là đứa bé thông minh, ngoan ngoãn làm Vương Gia của con, đợi tương lai Kiệt nhi đăng đại bảo, chỉ cần con bình an, trẫm cũng an tâm. Đừng gây ra chuyện gì, nếu không, mặc dù trẫm cưng chiều con cũng không cho phép Đại Hán triều xảy ra gì ngoài ý muốn trong tay trẫm.

Xem ra ta che giấu còn chưa đầy đủ.

Ta lại che giấu mình sâu hơn, dụng tâm làm một Vương Gia kiêu ngạo ngang ngược hơn.

Ta vẫn đợi cơ hội.

Lưu Dương không đơn giản, ông ta bắt được nhược điểm kéo mẹ ta xuống ngựa, rời xa hoàng đế. Chỉ vì tìm chút chỗ tốt bên cạnh Lưu tần.

Hừ, ngươi cho rằng sẽ như ngươi tính toán sao? Thấy ông ta có mấy phần giảo hoạt có thể để ta sai khiến, nữ nhi tuyệt sắc đó cũng có thể lợi dụng, ta liền cố ý ba ngày hai bữa dịu dàng thâm tình xuất hiện trước mặt nữ nhi Lưu Ngưng Hương của ông ta. Quả nhiên, nữ nhân ngu ngốc kia lập tức bị ta mê hoặc, lôi kéo tay của ta không phải ta không lấy, ta lại đến trước mặt hoàng thượng thỉnh cầu tứ hôn, hoàng thượng liền thưởng nàng cho ta làm trắc phi.

Lão hồ ly Lưu Dương này, không ngờ chuyện rốt cuộc biến thành như vậy, nữ nhi duy nhất của ông ta rơi vào trong tay ta, ta lấy nữ nhi của ông ta, lại cho ông ta vàng bạc tài phú, ông ta quả nhiên khăng khăng một mực đi theo ta.

Ta biết rõ chỉ bằng một mình ta, muốn có được quyền thế lên trời là không thể nào, cho nên chỉ có thể lợi dụng một người —— Sở Vương. Sở Vương và Trương Thế quan hệ không tệ, Trương thế và Lưu Thái hậu lại quan hệ không tệ, ta bảo Lưu Dương tìm một cơ hội, tiết lộ chuyện giữa bọn họ cho hoàng thượng. Quả nhiên hoàng thượng hạ chỉ trừ đi Trương Thế, Sở Vương này không còn ai có thể dựa vào, rốt cuộc dưới sự dẫn đường cố ý của ta, tìm tới ta.

Trước khi Hoàng thượng bệnh nặng, sợ Trần Kiệt sẽ động thủ loại trừ ta ra, lại sợ ta ở kinh thành sinh ra chuyện, huynh đệ tương tàn, ra tay điều ta tới biên giới trừ phiến loạn trước. Trần Kiệt thuận nước đẩy thuyền làm tới Hoàng đế. Ta hiểu rõ hắn muốn loại trừ ta ra, cho nên ta bèn ra tay trước thì chiếm được lợi thế, cố ý sai người bên cạnh chạy đến duyên hải thông báo giặc Oa, nói Đại Hán triều sắp loạn, bảo họ theo nước mò cá.

Chờ ta trừ phiến loạn hồi kinh, Trần Kiệt cư nhiên chỉ phi tử cho ta, nàng là di nữ của Trương Thế, a, thật là trùng hợp phải không? Vòng tới vòng lui đều là mấy người quen.

Trương Linh Tuyết có thể an toàn sống sót trong mưu kế hoàn chỉnh này, nghe nói là dựa vào truyền thuyết Phượng Hoàng. Ta không biết là thật hay giả, nhưng, có thật nhiều người nhìn thấy, chuyện này cũng không đơn giản! ~ hừ, Trần Kiệt gả Trương Linh Tuyết cho ta, ta dĩ nhiên biết hắn có chủ ý gì. Hắn muốn dùng truyền thuyết rất mơ hồ này, đè ở trên người ta, tương lai bất kể ta phản không phản, luôn có tội nặng.

......

Ta gặp được Trương Linh Tuyết vào ngày hồi kinh vào cung, dáng dấp nàng cũng coi như xinh đẹp, nhưng so sánh với Lưu Ngưng Hương, vẫn là kém rất nhiều, nhưng bên ngoài nàng có khí thế mạnh, âm thầm cũng tôn quý đoan trang. Nhất là đôi mắt kia, sẵn có tang thương nhìn thấu tình đời lại có đơn thuần linh động. Nếu như nàng là người thông minh lại nghe lời, tương lai được chuyện rồi, làm hoàng hậu của ta cũng thật tốt.

Nghĩ thầm lại nghĩ tới phải khiến Trần Kiệt an tâm, lại phải hạ uy phong của nàng, ta cố ý đối chọi thánh ý, chàng chàng thiếp thiếp với Lưu Ngưng Hương, biểu hiện rất không tình không nguyện. Quả nhiên Trần Kiệt và Lưu Thái hậu đều nổi giận, hết sức căng thẳng, ta cúi đầu, vụng trộm để mắt nhìn lại, chỉ thấy Trương Linh Tuyết tỏ vẻ không liên quan đến ta, loại người không biến sắc như ta cũng không khỏi khen thầm một tiếng. Càng ngạc nhiên hơn chính là, ta làm khó Trương Linh Tuyết, thì biểu tình của Trần Kiệt trong nháy mắt lại rất khó coi, có một ít thương tiếc và.... Không cam lòng, nhưng hắn rất nhanh khôi phục như cũ, tỏ vẻ không sao cả. A, không sao, chỉ cần ta xem rõ là được, tương lai thử hắn lần nữa, nói không chừng chuyện của nữ nhân này, cũng là cơ hội rất tốt đấy. Thái hậu càng thêm khó được nổi giận mọi người trước mặt, theo quan hệ của bà ta và phụ thân Lưu Ngưng Hương, bà ta cư nhiên rõ ràng bênh vực Trương Linh Tuyết, thật là kỳ quái, Trương Linh Tuyết này, rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào? Cư nhiên khiến lão yêu bà này mất hồn luống cuống?

Ta tìm người nghe ngóng một phen, Trương Linh Tuyết đó cư nhiên thân thiện như tỷ muội với trưởng công chúa luôn luôn kiêu ngạo, ừ, người thông minh lanh lợi như vậy, xem ra ta phải lợi dụng thật tốt, như vậy lợi thế trong tay sẽ càng ngày càng nhiều.... 

Hôm thành thân, ta rất mâu thuẫn, đối với nữ nhân khéo léo như vậy, rốt cuộc phải lôi kéo như thế nào đây? Ta rất khó xử, đây là lần đầu tiên ta đụng phải một nữ nhân khó giải quyết.

Cả đêm ta đều suy nghĩ làm sao đối diện cặp mắt to kia, không khỏi uống nhiều mấy ly, trở lại trong phòng, có chút khẩn trương, nhưng khi ta thật sự đối mặt nàng, rốt cuộc lại không khẩn trương, đúng vậy, ánh mắt lạnh lùng của nàng, cư nhiên dễ dàng nâng lên tính tình ác liệt ẩn giấu nhiều năm của ta, ta hận nàng, đẩy mạnh lên giường, bạo lực, luôn sẽ làm bất kỳ nữ nhân cường thế nào khuất phục. Vậy mà, nàng khiến ta ngạc nhiên lần nữa, nhịn đau bò dậy, phủi sạch thứ trên chăn, hỏi ta phải hầu hạ như thế nào?

Trong nháy mắt ta có cảm giác bị thất bại, nữ nhân khống chế không được, ta không thèm. Ta không nghĩ ngợi xông ra ngoài, đi tới cửa, không nhịn được quay đầu nhìn lại, cặp con ngươi cười như không cười kia chọc ra ngạo khí từ nhỏ trong lòng ta, ta muốn chinh phục nàng!!!

Đêm nay, ta dùng hết tất cả phương pháp lấy lòng nàng, chỉ hy vọng lưu lại một ban đêm tốt đẹp cho nàng. Nhưng ta lại phát hiện, nàng cư nhiên phản ứng không lớn. Ta tự giễu cười thầm, ta cho là ta ở trong lòng nữ nhân, là một nam nhân tốt hoàn mỹ vô khuyết, nhất là biểu hiện ở trên giường. Nhìn ánh mắt của nàng, ta mới phát hiện, trước kia ta quá mức đánh giá cao mình.

Ngày thứ hai bái kiến mẹ, ta ác liệt nghĩ, tính tình thế ngoại cao nhân như mẹ ta, không thân với ai cả, Trương chánh phi này, ta xem ngươi làm sao ứng đối.

Mẹ vừa thấy nàng, cư nhiên như gặp được tri âm, nói mấy lời làm người ta khó hiểu như trước đây. Kỳ quái hơn chính là, nàng hiểu được, nhìn hai người mẹ chồng nàng dâu sáng tối liên thủ nhục nhã Lưu Ngưng Hương, ta vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ chốc lát mẹ đã coi nàng như người mình, lại đặt ta và Lưu thị ở bên đối lập, ta lại cười không ra, tức giận không dứt, chỉ muốn hung hăng tổn thương nàng, luôn luôn lấy việc chân to châm chọc nàng, trời mới biết, ta làm sao so đo cái này? Lúc ấy ta muốn, chỉ là muốn cho nàng cúi đầu. Nhưng nàng lại tỏ vẻ chân to là đương nhiên, ta giận thật. Không lựa lời nói phản bác lại mẹ, mang theo Lưu Ngưng Hương trở về đại viện.

Ta vẫn nỗ lực thuyết phục mình, ta chỉ không muốn Lưu Ngưng Hương quá mức uất ức, nếu không sẽ không dễ khống chế Lưu Dương, nhưng.... Đáng chết ta biết ngay, ta chỉ là không ưa nàng thân cận cùng với người không liên quan khác, lại khinh thường thổ lộ tình cảm với ta, nàng, nàng cư nhiên không để trượng phu như ta ở trong lòng.

Ta đoán sai lầm rồi, nàng không phải người khôn khéo nhanh nhẹn, nàng chỉ là người tùy tính, thông minh, giảo hoạt, không mấy để tâm lại vẫn đơn thuần.

Nhìn nàng tiến lùi có thừa xử lý chuyện trong phủ, lại giúp Oanh Nhi Yến Nhi, ta cư nhiên lại không nổi giận rồi. Nhìn nàng làm việc ta lại hơi cao hứng và.... Đắc ý, dù sao, nàng là vợ của ta. Nhìn nàng đại độ đề cử Oanh Nhi Yến Nhi, ta cũng không biết mình nên cao hứng hay là khổ sở. Đề cử, ta có chút cao hứng, họ và ta cùng nhau lớn lên, lại trung thành đi theo ta mấy năm, trước kia vì nắm giữ cha con Lưu thị, ta uất ức họ, bây giờ có thể có một thân phận, ta rất cao hứng, nhưng, nàng không phải quá mức độ lượng sao? Độ lượng đến khiến ta có chút.... Tức giận.

Hôm đó ta ở trong phòng Lưu Ngưng Hương ăn cơm tối, dụ dỗ nàng, nữ nhân ngu xuẩn đẹp đẽ này rất dễ dàng thỏa mãn. Uất ức hôm nay, quả nhiên bị mấy câu nói của ta dụ dỗ không còn.

Nhưng nhìn thấy nàng bảo một người trong hai nha hoàn song sinh của nàng - cái gì Hồng đó, qua bẩm ta đến ở với hai vị di nương mới, ta cười thầm: tiểu nữ nhân giảo hoạt này, cư nhiên không thích Lưu thị như vậy, cố ý bảo ta qua bên kia, khiến Lưu thị mất mặt.

Ta dĩ nhiên là thuận nước đẩy thuyền qua rồi, dù sao, muốn ta ngủ với nữ nhân ngu xuẩn này, còn không bằng đi trái ôm phải ấp.

Đêm tân hôn thứ ba, ta lại đến chỗ nàng, nàng đã ngủ, ta cố ý bắt nàng dậy phục vụ, nhìn vẻ mặt không nhịn được của nàng, lung tung giúp ta cởi quần áo, lại tự nhiên chui vào chăn, ta liền quyết định, tiểu hồ ly giảo hoạt nanỳ, tối nay để nàng nếm thử sự lợi hại của ta....

Dẫn nàng vào cung cùng nhau tạ ơn, nhìn nàng và Lưu thái hậu trò chuyện với nhau thật vui, ta có chút mất hứng, nhưng cũng không nói gì, đến thư phòng của Hoàng đế, ta che giấu nhuệ khí trên người, ăn nói khép nép khấu đầu tạ ơn. Trong lòng nguyền rủa hắn mười vạn lần, tại sao muốn ta quỳ hắn? Tại sao không phải hắn quỳ ta? Một ngày nào đó, tất cả tất cả đều là của ta.

Trong khoảnh khắc khấu đầu, ta nghĩ rõ ràng, ta thả quá nhiều ý định với chánh thê của ta, trong khi lơ đãng trêu chọc cũng toát ra quá nhiều tình cảm chân thật, ta là người có dã tâm, không thể vì một người nữ nhân buông tha lý tưởng nhiều năm của ta, không phải Trần Kiệt cũng tò mò về nàng sao? Ta muốn xem một chút, hắn có phải động lòng với nàng thật không.

Đợi ta đứng lên, ta vẫn là Trần Dực Phong sống phách lối 17 năm đó, không phải Tín thân vương phong lưu phóng khoáng, chỉ biết chọc cười thê tử, chỉ muốn cá nước thân mật với nàng.

Ta cẩn thận nhìn động tác rất nhỏ giữa mặt mày của hắn và nàng. Nàng lại vẫn ngoan ngoãn chỉ đáp không nói, ta hơi vui vẻ, thật ra thì.... Hắn không muốn gặp nàng cũng không sao cả, ta còn biện pháp khác, chỉ là khó khăn chút thôi. Nhưng sau đó nàng rốt cuộc không nhịn được dùng ánh mắt chèn ép Đại Thái Giám Chu Tam, cuối cùng khiến ta bắt được tia lửa trong nháy mắt đó. Gia Tĩnh Hoàng đế Trần Kiệt, cư nhiên vào thời khắc này không kiêng kỵ dùng ánh mắt mỉm cười dịu dàng nhìn nàng.

Giờ khắc này, trong lòng ta lại hơi đau, nhưng nhiều hơn là hưng phấn.

Có lẽ Trần Kiệt vốn có ý muốn thông qua nàng, làm hại ta không xoay người được, nhưng hiện tại ngươi đã để ý nàng, vậy cũng không biết là ai lợi dụng ai.

"Không sao, nàng có thể giúp ta ở dưới tình huống không biết, yên tâm, tương lai ta thành công rồi, ta nhất định sẽ không ghét bỏ nàng, hoàng hậu vẫn là nàng, ta bảo đảm." Nhìn nàng nở nụ cười, ta nói như thế ở trong lòng.

......

Trở lại trong phủ, ta tìm Lưu Dương kế hoạch một đêm, tìm một cơ hội, để ta và nàng trở mặt, ta tin với sự yêu thích của mẹ, bà nhất định sẽ để nàng ra phủ chơi, đến lúc đó nếu như Gia Tĩnh thật có lòng, nhất định sẽ gặp nàng.

Theo tính tình tuyệt tình tuyệt nghĩa của Gia Tĩnh, có thể dùng ánh mắt dịu dàng nhìn một nữ nhân, nhất định là sẽ có tiếp sau. Mà nàng, ở dưới tình huống không chiếm được sự quan tâm và sủng ái của ta, lại đi chung với nam nhân như Gia Tĩnh, cuối cùng sẽ xảy ra chuyện.

Nghĩ đến nàng sẽ hoan ái vui vẻ với Gia Tĩnh ở trên giường, ta lại càng hận Gia Tĩnh hơn, còn có tiên hoàng. Vì cái vị trí kia, ta đã lấy cả nữ nhân ta để ý ra làm mồi, có ai biết sự bi thương của ta? Cho nên ta càng phải lấy được vị trí kia, bởi vì, ta đã được ăn cả ngã về không, không có đường lui.

Nàng quả nhiên ra phủ như dự đoán. Vậy mà, nàng ra ngoài chơi cả ngày cũng không có gặp Gia Tĩnh, ta hơi khẩn trương, chẳng lẽ.... Chẳng lẽ ta nhìn lầm một ít yêu thích trong mắt Gia Tĩnh?

Khi ta muốn buông tha kế hoạch này thì nàng và hắn lại chạm mặt ở Nhất Phẩm cư, quả nhiên rất thuận lợi, Gia Tĩnh tựa hồ thật coi trọng nàng, lòng hắn tràn đầy vui mừng, tinh thần khoái trá ngồi chung với nàng cả một buổi chiều.

Ta vừa cao hứng vừa tức giận. Cao hứng là: kế hoạch tiến hành như thường, tức giận chính là, người vốn nên ngồi uống trà tán gẫu với nàng là ta. Đều là Gia Tĩnh, cướp đi đồ vốn thuộc về ta.

Nàng trở về phủ rồi cư nhiên không đi ra ngoài nữa. Ta lại đợi hơn nửa năm, nàng lại không mảy may có ý ra ngoài.

Ta đây liền hao tâm tốn sức, ta không cho phép kế hoạch của ta dở dang nửa đường. Lưu Dương nghĩ kế, bảo ta cố ý làm loạn bên ngoài, có thể nàng sẽ tức giận mà ra phủ lần nữa..... Nhưng nàng không có.

Ta bất đắc dĩ, chỉ đành phải sử dụng hạ sách, mang nữ tử thanh lâu đó vào phủ. Bởi vì tất cả đều lén Lưu Ngưng Hương tiến hành, đến lúc đó dù nàng bảo trì bình thản, Lưu thị cũng nhất định sẽ tìm nàng ra mặt.

Quả nhiên, kế hoạch áp dụng lần nữa. Lưu thị quả nhiên đến đảo Như Ý tố cáo, nàng và mẹ rời đảo, thấy nàng lại cưới vợ bé cho ta lần nữa, trong lòng ta khổ sở, nữ nhân không có tim không có phổi, uổng ta còn vì lợi dụng ngươi mà khổ sở, ngươi cư nhiên đối đãi ta như vậy.... Thôi, thôi, chờ ta ngồi lên ngai rồng, có một đời để từ từ so đo với ngươi.

Trở lại trong phủ, nàng cư nhiên không còn ra phủ. Lúc này là bởi vì mẹ ta bị bệnh, hừ, lão nữ nhân này, ban đầu cả trái tim của tiên đế cũng không giũ được, bây giờ còn tới ngăn trở ta, sao có thể trách ta làm nhi tử mà không thân cận với bà?

Lúc này ta lại nhìn không thấu mẹ ta rồi, nghe gián điệp trên đảo nói, mẹ ta cư nhiên một lòng một dạ khuyên nàng ra phủ giải sầu. Sau đó thân thể mẹ khá hơn chút, nàng quả thật ra phủ rồi.

Lúc này Lưu Dương tìm tới ta, nói giặc Oa nhìn Kinh Thành lâu không có động tĩnh, lại đang được ngon ngọt ở duyên hải, hôm nay lòng tham không đáy càn rỡ làm bậy ở duyên hải, chuyện càng kéo dài chỉ sợ có biến.

Ta dặn dò Lưu Dương, nếu như Gia Tĩnh và nàng thật gặp lại, ngươi hãy bỏ chút thuốc, bất kể như thế nào, tóm lại là phải được việc.

Tối hôm đó, người theo dõi nói hắn và nàng trúng mai phục, lại cùng nhau đến Phượng Hoàng Sơn trang. Ta vừa vui vẻ vừa đau lòng. Chuyện đã thành công một nửa, đêm nay, ta đến trong phòng Lưu Ngưng Hương, nhìn ánh mắt sùng bái của nàng, lòng ta giận dữ, tiện nhân ngươi, chỉ có gương mặt tuyệt sắc, lại không có ích chút nào, ban đầu bỏ đi tiện nhân vô dụng như ngươi, hôm nay lại lợi dụng hoàng hậu của ta để làm việc, đều là lỗi của ngươi. Ta hung ác giày xéo nàng cả đêm, phát tiết tất cả sự không cam trong lòng ta lên người nàng, mặc cho Lưu thị khóc thút thít cũng được, cầu xin tha thứ cũng được, chỉ là không để ý tới, một lòng chỉ cầu xin giải thoát.

Ta bảo Lưu Dương ra mặt đi bắt kẻ thông dâm, dĩ nhiên, ta biết rõ nhất định sẽ không được việc. Kế hoạch của ta là: nếu như có thể khiến dân chúng biết Hoàng đế và Tín thân vương phi có gian tình, đây là tốt nhất, tương lai ta và giặc Oa cùng nhau phản công, cũng có mục đích nổi dậy, ai kêu Hoàng đế chiếm vợ của ta? Nếu như bắt không được, Hoàng đế cũng phải tìm thế thân ra ngoài, đến lúc đó, ta cũng có thể mượn cơ hội làm khó dễ, lúc nào cũng ép sát nàng và nam nhân thế thân đó, theo cách làm người của Gia Tĩnh, hắn sẽ không để nàng uất ức bao lâu, tóm lại, có thể khiến Gia Tĩnh phiền hà.

Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ tìm việc, để cho ta đi đánh giặc Oa, ta mang binh đi duyên hải, dĩ nhiên là rồng vào biển sâu, muốn như thế nào thì như thế nào. Cuối cùng liên hiệp giặc Oa cùng nhau công kích, sẽ trong ứng ngoài hợp với Sở Vương, hừ, không sợ Gia Tĩnh ngươi không xuống ngựa.