Lại đến mùa hoa đào nở rộ, ta ngồi trên ban công phía sau Lâm Hồ trong Hương Tạ uống trà cảm thán, những ngày sau này thực vui vẻ. Không thể không nói, khi xây dựng tòa phủ này, Tín thái phi quả thật là thiên tài hạng nhất, có thể lợi dụng nhân lực vật lực có hạn ở cổ đại sáng tạo ra mấy kỳ tích không thể làm. Cái sân này được mấy cây cọc kiên cố chống đỡ từ dưới nước, trước khi xây ở trên nước, diện tích lớn chừng 60㎡, toàn dùng cẩm thạch xây thành, đặt vài chậu hoa không theo quy tắc. Rất có cảm giác quý tộc nhàn nhã.
Từ sân nhìn xuống, hồ nước trong veo, các loại cá vàng danh quý tự do tự tại trong nước. Đường về được làm từ bạch ngọc, quanh co kéo dài hơn 30 thước mới đến bên bờ, trên bờ vô cùng trống trải, hai đầu xa xa dùng tường rào vòng quanh chỗ này vào trong phạm vi đảo Như Ý, loáng thoáng có một số hoa đào, hoa mai cùng vài cây cầu gỗ, vô cùng chỉnh tề mà thoải mái, ở trong ngóc ngách có mấy tịnh xá, Thái phi giới thiệu: đó là năm đó đang được thánh sủng thì hoàng thượng thấy nàng ngày thường kinh thế hãi tục, ngày sau sẽ sinh ra rắc rối, nên cho mấy ám vệ nằm vùng ở đó, lúc nào cũng che chở nàng chu toàn, tất cả nghe theo lệnh của nàng. Ngày thường không được gọi sẽ không lên đảo. Nàng kiêu ngạonói: ở chỗ của nữ nhân của hắn, cho mấy hộ vệ nằm vùng trong sân, là vốn không thể nào..... Sau này không còn thân với vưa nữa, nhưng nhớ tới tình cũ, cộng thêm có chung một nhi tử, cho nên cũng không rút lui đi. Chỉ là mỗi hai năm lại đổi một ám vệ, đã thành luật bất thành văn của ám vệ.
Nàng từng vui vẻ nói: "Về sau ta đi, ám vệ này ta liền cho ngươi."
Ta chưa quen nàng lâu, không tin Tín thái phi lo cho ta đến đây, lỗ mũi không khỏi ê ẩm.
Chưa từng có bất luận kẻ nào đứng lên nói nửa câu cho ta, kiếp trước kiếp này, tự ái của ta, mặc cho người chà đạp, chỉ bằng cơ trí để né tránh, tránh không khỏi chỉ đành phải nhịn đau hy sinh.
Không sợ trời không sợ đất, sợ nhất có người tốt với ta, ta suýt nữa chảy nước mắt xuống.
......
Còn nhớ rõ đêm 30 năm ngoái, ta bị một chung trà của Tín thân vương đập nhếch nhác trở về đảo Như Ý, cả người đều bị thương, vết thương chồng chất, nhìn thấy Tín thái phi, không nói hai lời, cắm đầu ngã vào trong ngực nàng, thất thanh khóc rống, không biết bao lâu rốt cuộc mệt mỏi vô cùng, liền ngủ thật say trong ngực nàng.
Bất kể như thế nào, cho ta càn rỡ lần này.
Đợi khi ta tỉnh lại, đã là buổi trưa mùng hai, trừ vai phải cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, chỗ khác đều dễ chịu, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Ta thật buông xuống.
Tín thái phi đi vào phòng, nhìn thấy ta sảng khoái tinh thần đắp chăn mà ngồi, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nhìn nàng, nàng thở nhẹ nhõm một cái: "Cám ơn trời đất, ngươi ngủ đủ rồi, đáng thương Hương Tạ của ta đây từ trên xuống dưới, bị ngươi quậy đến gà chó không yên, mấy nha hoàn của ngươi đều trung thành, vẫn canh giữ ở nơi này không chịu đi ra ngoài, ta hiểu rõ ngươi mệt mỏi vô cùng, cần an tĩnh tuyệt đối, cho nên nổi giận bảo các nàng trở về Mân Côi Viên nghỉ ngơi hết."
Ta vẫn an tĩnh cười nhìn nàng thao thao bất tuyệt. Nàng nói hơn phân nửa, rốt cuộc định thần đưa mắt nhìn ta hồi lâu, sáng tỏ cười cười: "Xem ra ngươi thật hiểu ra triệt để rồi."
Nàng cau mày nhìn về phía vai phải ta: "Không đau sao?"
Ta vén chăn lên, chân không xuống giường đi tới trước mặt nàng, cho một cái ôm thật chặt, "Không đau, cạo xương cắt thịt, toàn bộ tốt lắm."
Nàng sửng sốt, cũng vui vẻ ôm lại ta mấy giây, buông ta ra ý vị quan sát một đôi chân không của ta, lành lạnh nói: "Mỗi khi nhìn thấy đôi chân châu tròn ngọc sáng của ngươi, ta liền muốn khiêu khích một phen, ngươi không biết, lần đầu tiên ta nhìn thấy bàn chân ba tấc di dạng của mình, sợ hãi kêu một tiếng, hận không thể lập tức chết đi, nhắm mắt làm ngơ, cổ nhân làm sao lại thích loại chân quỷ dị dị dạng này?"
"Tìm thầy thuốc chỉnh hình tinh thông tới giải phẫu cho ngươi thử xem...."
"Ừ, ngươi nói là gọi điện thoại đến thế kỷ 21, hay trực tiếp đi máy bay đến thì tốt?"
Ta im lặng triệt để.
Đến đây thì ta an tâm, mỗi ngày ngắm hoa tản bộ, ngồi nói chuyện phiếm với Tín thái phi, ngày ngày dạy một vài kiến thức giáo dục ở hiện đại cho tiểu Triệu Hàm, chân chính qua một đoạn ngày bình thản thoải mái.
......
Uống trà Vân Vụ mà Tiểu Khí Nhi đưa tới, mặc cho suy nghĩ tự do lên xuống câu được câu không. Nhàn nhã nhìn Tiểu Khí Nhi đi tới đi lui ở trước mặt ta, hết sức uất ức.
Hiện tại Tiểu Khí Nhi có một tên mới, gọi Thanh Thanh. Từ lần trước náo loạn một cuộc ở trong sân Lưu thị, biết nàng về sau không dễ làm người, liền mang nàng tới trên đảo, bởi vì mới mười một tuổi, nên để Nhã Cầm Nhã Kỳ dạy chút quy củ, nàng cũng là người quen sống khổ, rất có trí tuệ, là người linh hoạt, nhiệt tâm, được sủng ái cũng không lấn áp người mới, rất ưa thích nàng, cho nên khi rãnh rỗi cho làm nha hoàn cận thân, lâu ngày đợi Hồng Lục Cầm Kỳ đều gả đi, sẽ cho làm tổng quản nha hoàn cận thân.
Tín thái phi đi ra cười nói: "Xem bộ dạng lười biếng của ngươi, thật chuẩn bị vùi trên đảo của ta qua cả đời?"
"Thế nào? Bà bà như ngươi ghét bỏ ta? Hoặc là hi vọng ta bỏ nhi tử ngươi hay sao? Để cho ta buông tha tư thái vương phi hoa lệ này, cô đơn trở về chịu khổ, ta nhất định không làm. Huống chi Thái hậu hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý."
"Đúng vậy, truyền thuyết Phượng Hoàng của ngươi thật rất mơ hồ." Nàng buồn cười nói.
Ta xem thường hừ hừ, "Vậy ngươi nói làm thế nào?"
Nàng nói: "Có người suốt cả đời cũng không nhìn thấy cánh cửa tình yêu, ngươi nên đi ra ngoài để biết, nói không chừng sẽ có thu hoạch."
Ta nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói: "Ý định của ta là ở vậy đến cuối đời."
"Vậy cũng không cần."
Ta lại cười, "Ta là là người của hai thế giới, ta hiểu tình trạng trong lòng của mình, ta luôn hi vọng có hai người bạn trai, một thỏa mãn nhu cầu thân thể, một gã khác an ủi tâm lòng của ta."
Nàng khiếp sợ, "Ý nghĩ thật lớn gan, ở thế kỷ hai mươi mốt cũng không thể, xem ra ta so với ngươi, ước muốn đơn giản hơn nhiều."
"Cho nên ta mới nói, ở cổ đại cần tình yêu là không thể nào, ngươi không cần phải lo lắng cho ta."
Nàng thở dài, tiếp tục thuyết phục: "Ta đã là lão phu nhân, còn là bà bó chân, không ra cửa được, ngươi không giống, tâm cảnh lại cao, ta hi vọng ngươi ra phủ đi xem một chút, dầu gì cũng tới cổ đại sinh sống lâu như vậy, đi ra ngoài để biết, đợi trở lại rồi kể ta nghe xem bên ngoài thế nào, để cho ta nghe đỡ nghiện."
Nghe nàng nói chuyện, ta chỉ cảm thấy thê lương vô hạn, nàng tới cổ đại mười hai năm, trực tiếp làm vương phi đã sinh nhi tử, bị nuôi quen một đôi chân nhỏ, không thể đi đường quá xa, chỉ đành phải ở trong mảnh trời đất nhỏ bé trong phủ này. Mặc ngươi ở hiện đại tận tình bay cao như thế nào, bị một thân xác nhỏ vé vây hãm linh hồn mà không đúng phương pháp, cuối cùng thật đáng buồn.
Cổ nhân thật độc, ba tấc sen vàng (chỉ chân nhỏ), đi ở bên ngoài, dù hóa thành bụi thì các nam nhân đều nhận được.
Không khỏi lên tinh thần hỏi, "Ngươi làm sao biết ta ra bên ngoài, tựa như như cá gặp nước, chim gặp tời sáng?"
"Ta tin tưởng ngươi! Theo tính tình của ngươi, làm sao sống lâu dưới trướng người ta."
Ta nghe rồi, thụ sủng nhược kinh, không ngờ Tín thái phi nghĩ ta tốt vậy.
Nàng còn nói: "Ngươi không cần định trệ, lưu lạc nơi này, yên tâm, có một ngày có thể bay đi ra ngoài."
"Bà bà, ngươi cảm thấy nàng dâu ta làm sao đi ra ngoài đây? Từ trong phủ nghênh ngang đi ra ngoài, hay là leo tường chui chuồng chó?"
Nàng giật mình cười, chỉ góc bên ngoài ở bờ bên phải, "Thật là lời nói ác độc. Bên bờ đó, có cửa sau, ngươi đi ra có thể tránh được ánh mắt mọi người, nghênh ngang đi ra ngoài."
......
Lúc này ta đã có kinh nghiệm, bảo Nhã Cầm dùng vải vóc trong phủ đo người để may thành nam trang, ta mặc vào rồi phách lối đi đến trước mặt Tín thái phi khoe khoang, nàng bật cười: "Tiểu công tử nhà nào, chuẩn bị đi ra ngoài gieo họa ấu nữ đàng hoàng?"
Ta vung quạt lên: "Đều không phải, đều không phải, tiểu đệ ra ngoài, chỉ nói trăng gió, không bàn tình cảm."
Nàng vừa nghe, liền tỏ vẻ cực ác, giơ tay lên đập ly trà: "Mau cút đi! ~~"
Mang theo Phi Hồng Lục Ngạc, theo Tín thái phi đi tới trước cửa sau đứng lại.
Nàng vỗ tay mấy cái, chỉ thấy trong tịnh xá có hai nam tử trẻ tuổi đi ra, quỳ xuống với nàng: "Các ngươi đi theo tiểu vương phi ra cửa dạo một chút, quan tâm đàng hoàng, không có việc gì thì tự tìm địa phương đứng, đừng ra ngoài chướng mắt."
Ta hiểu rõ nàng không yên lòng mấy nữ tử chúng ta ra ngoài, cho người theo trước mặt lại sợ ta nghi ngờ. Phần ân tình này, ta hiểu. Cười thầm xong, đang muốn mang theo Phi Hồng, Lục Ngạc đi ra cửa.
Nàng ngăn ta lại hỏi: nếu như Phong nhi tới tìm ngươi, ta nói thế nào?
Ta sửng sốt, cười nói: "Niềm kiêu ngạo của hắn sẽ không cho phép hắn tới tìm ta."
"Giả như phải thì sao?"
Ta mỉm cười cũng không lui bước, "Ta đã không nhớ rõ người này rồi. Chính ngươi xem tình huống mà nói."
"Ngươi vẫn luôn hận hắn?" Nàng yếu ớt thở dài.
Ta nâng tay của nàng, thành khẩn đáp: "Ta không oán hắn, thật, không có mấy chuyện nhỏ nhặt này, ta cũng sẽ tìm cớ đi ra, thoát khỏi cái nhà kia, ta cũng không nguyện ở lại trong sân buồn bực đó, một mạch chết già."
Nàng không nói thêm lời, chỉ phất tay nói lời từ biệt với ta.
Chỉ thấy bên ngoài sớm có một chiếc xe ngựa rất là hào hoa dừng ở đó. Biết đều là ý tốt của Tín thái phi, cũng không nhiều lời, chỉ mang theo hai nàng lên xe ngựa, ám vệ này liền làm người đánh xe, cung kính hỏi: "Tiểu vương phi chuẩn bị đi đâu dạo một chút?"
Hắc, thật đúng là hỏi khó ta rồi, tới cổ đại lâu như vậy, lần đầu tiên ra cửa, thật đúng là không biết đi đâu chơi mới phải.
Ý nghĩ chuyển một cái: "Nơi nào náo nhiệt mà dân chúng thích thì ta liền đến đó." Ám vệ vừa hỏi suy nghĩ một chút, "Hiện tại. là lúc phần lớn gia đình giàu có đi chơi tiết thanh minh, tiểu vương phi có muốn ra khỏi thành vui đùa một chút hay không?"
Ta thầm nghĩ: ban đầu Trùng sinh, là Quan Âm Đại Sĩ dìu dắt, làm người không thể vong ân phụ nghĩa, hôm nay đến điện Quan Âm tạ ơn đi.
Nghĩ được như vậy, liền phân phó: "Hay chúng ta đến chùa Long Tuyền đi."
Hai người họ tuân lệnh đánh xe ra khỏi thành tây, chạy thẳng đến núi Đầm Chá.
Hơn một canh giờ sau, rốt cuộc tới trước chùa. Hỏi rõ phương hướng điện Quan Âm, đoàn người chúng ta thẳng tắp đi tới trong điện, Phi Hồng Lục Ngạc giúp đỡ dâng hương, ta quỳ trên mặt đất thành tâm lặng yên lạy, trong lòng thầm nói: cám ơn Quan Âm Đại Sĩ từ bi, từ nay về sau ta nhất định nắm chắc cơ hội, sống thật tốt, không phụ từ ân.
Đợi dâng hương xong, lại để cho Lục Ngạc tặng một số tiền dầu vừng không nhỏ, được chúng tăng trong chùa thân thiết chào đón, giữ chúng ta lại dùng cơm chay, chủ tớ ba người liền đi dạo trong chùa này.
Ta hơi quan sát, chùa phân ra ba đường đông, trung, tây, trên đường trung tâm theo thứ tự là cổng chào, cửa chùa, Thiên Vương điện, Đại Hùng bảo điện, Bì Lô; đường phía đông có Phương Trượng viện, Duyên Thanh các, Lưu Bôi đình, Đế Hậu cung, Xá Lợi tháp, Địa Tàng điện, Nguyên Thông điện và Trúc Lâm viện; đường phía tây có Giới đài, Quan Âm điện, Long Vương điện, Tổ Sư điện, Tây Nam trai, Đại Bi đàn và phòng chờ. Cả chùa chiền bố cục đầy đủ, đền to lớn, phập phồng theo thế núi, đan xen hợp lí. Trong chùa còn có cây bạch quả ngàn năm gọi "Đế Vương Thụ" và tấm bia đá "Thạch Tháp" khắc chữ vàng. Bên ngoài chùa còn có thọ đường An Nhạc Diên và Tháp viện, trong Tháp viện có mộ của Kim, Nguyên, các đại hòa thượng nhiều đời.
Hôm nay chính là mùa xuân, cảnh sắc các nơi quả nhiên hết sức mê người.
Đợi chúng ta đi ra chùa Long Tuyền, đã là lúc xế chiều. Ra ngoài đi dạo một chút quả nhiên tâm tình khác hẳn, uất ức được quét sạch. Nhìn lên không còn sớm, đoàn người nhẹ nhàng đi ngựa trở về phủ thân vương. Vẫn từ cửa sau đi vào đảo Như Ý, nói ít kinh nghiệm du lịch với thái phi, liền đi ngủ sớm.
Cứ như thế qua hai tháng sau, đã xem hết toàn bộ danh lam thắng cảnh quanh kinh thành.
Mùa hè bất tri bất giác lặng lẽ tới, mỗi khi du lịch trở về, đều ra một thân mồ hôi mỏng, lười nhác cẩu thả du sơn ngoạn thủy qua ngày, rốt cuộc thay đổi mục tiêu, mỗi lần ra cửa, liền xông thẳng đến các nơi bán đồ ăn ngon trong kinh thành, lại tùy tiện đi xem những nơi trăng gió trong đô thành đại Hán.
Ta cho tới bây giờ luôn là người không chịu cô đơn, toàn bộ mùa hè, chỗ nào náo nhiệt liền đến đó, ở trong kinh lâu, bởi vì phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiền nhiều, ra tay xa hoa,lại luôn mang theo hai tỳ nữ tuyệt sắc, hành tung thần bí. Rốt cuộc lăn lộn ra một danh xưng trong kinh thành, người người xưng là "Linh thiếu gia".
Mùa thu đã tới, các nơi Kinh Thành dần dần nhiều thêm những người đọc sách cử chỉ đàng hoàng, rất là lịch sự. Thì ra là "Thi Hương" mỗi năm một lần đã tới, ta cảm thấy hứng thú với "học sinh lớn tuổi" ở cổ đại, vì vậy cả ngày đều đến chỗ những sĩ tử tụ tập.
Chỗ mà các tài tử trong thiên hạ thích tụ hội nhất, không phải là Nhất Phẩm cư thì không còn chỗ nào. Nhất Phẩm cư có tiếng trăm năm, trà tốt, nước tốt, ăn uống tốt, hoàn cảnh tốt, nghe nói lão bản lớn phía sau cũng là người rất thích đọc sách, cho nên đối với các tài tử cũng rất là chăm sóc, Nhất Phẩm cư này cung cấp ăn uống cho các tài tử, đều lấy nửa giá bán ra. Các tài tử này, mọi người ỷ tài ngạo nghễ, rất nhiều người viêm màng túi, ở Nhất Phẩm cư vừa được danh dự, lại có thân phận, cho nên nhất thời nhân tài đông đúc.
Ta vốn thích đến Nhất Phẩm cư ăn chay, lần này càng canh giữ ở nơi này cả ngày, mỗi ngày nghe các tài tử bàn luận viễn vông, quần tình sục sôi, nghe những ngôn luận học thức không giống thế kỷ 21, ta rất là hiếu kỳ.
Dần dần lăn lộn quen mặt với các tài tử. Ở giữa các tài tử này, cũng có mấy người nổi trội. Nhất là một người tên là Ngụy Tiến, nhìn ra là xuất thân từ nhà bình thường, nhưng học vấn rất tốt, lại là người ngay thẳng, liên tiếp ba ngày đều nói nên nghiêm khắc trừng trị đám giặc Oa xâm chiếm như thế nào, rất được lòng ta.
Ta cũng hận nhất những người Đông Dương đó, mình êm đẹp ở đảo quốc không chịu, cứ tham lam triều ta. Vừa thấy Ngụy Tiến nói muốn đuổi tận giết tuyệt Phù Tang, ta rất là ủng hộ.
Ta vẫn rất dễ coi, ăn mặc không tầm thường, nha hoàn tuyệt sắc cũng không kiêu ngạo không tự ti, tiến lùi có chừng mực. Bản thân cũng không thích múa rìu qua mắt thợ trước những con mọt sách này, cho nên càng lộ vẻ thần bí, tài tử đều hiếu kỳ, dần dầncòn nhỏ tiếng đàm luận thân phận lai lịch của ta. Truyền tới trong tai ta, đều cười trừ, không rãnh mà để ý.
Vậy mà đi đêm nhiều rồi, cuối cùng sẽ gặp phải quỷ. Gia Tĩnh năm thứ ba ngày 14 tháng 7, đây là một ngày khiến cả đời ta khó quên, 14 tháng 7, Trung Quốc vô luận cổ kim đều là ngày trước lễ quỷ (15/7), ta rốt cuộc gặp phải quỷ, không, không phải, là Diêm Vương, cũng là sát tinh trong đời ta.
Hôm đó không khí âm trầm, ta vốn không tính ra cửa, nha đầu Phi Hồng này ra cửa chơi quen, đòi ta đến Nhất Phẩm cư chơi, thật ra thì ta âm thầm quan sát: đoán chừng nha đầu Phi Hồng này, tám phần là coi trọng tài tử tên Ngụy Tiến đó.
Lúc này cũng không nói ra, chỉ đi ra như nàng cầu xin.
Đi tới Nhất Phẩm cư, vừa xuống xe ngựa đến cửa, liền có mấy tài tử khôn khéo lõi đời tiến lên đón: "Linh công tử đến rồi! Mới vừa rồi còn có người hỏi thăm ngươi."
Ta dừng bước mỉm cười gật đầu. Trong lòng lại ngạc nhiên nói: ta ở nơi này không ra núi không lộ nước, vì sao lại có người hỏi ta? Chẳng lẽ là Tín thân vương Dực Phong biết ta ra phủ, đã tìm tới cửa?
Nghĩ rồi bật cười: không sao, đều không so đo không phải sao?
Vẫn từ từ đi tới đại sảnh. Ngày thường đã nhìn quen phong thái của bọn ta, nên họ chưa từng lặng yên quan sát như hôm nay. Đang kỳ quái, còn chưa thấy rõ bóng người, liền thấy giữa các tài tử có một ánh mắt mỉm cười không chút cố kỵ bắn thẳng đến.
Ta ngẩng đầu chạm mặt. Chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, ở giữa các tài tử, có một nam tử trẻ tuổi mặc thường phục trắng, khí độ bất phàm đang ngồi, hắn tươi cười rạng rỡ nhìn ta, là hắn. Nam tử tôn quý nhất Đại Hán triều, cửu ngũ chí tôn, đường đường Thiên Tử cư nhiên tùy ý ngồi ở giữa các tài tử, vậy mà khí thế kia không lừa được người, chung quanh hắn, đám người vô hình tự động cách hắn vài thước, có vẻ rất là đột ngột, không hợp nhau.
Ta nhìn hắn, từ nín thở dần buông lỏng xuống, gương mặt đẹp mắt đến kinh người thì ra thật có thể khiến người dừng thở một phút.
Có lẽ để trắc phi Lưu thị của Tín vương nhìn hắn, tất nhiên không cảm thấy hắn anh tuấn hạng nhất, nhưng ta đáng chết chính là cảm thấy bộ dạng hắn xinh xắn.
Rốt cuộc hồi hồn, cũng khách khí cười một tiếng, nghĩ thầm: nếu hắn mặc thường phục ra cửa, nhất định là muốn người ta không nhận ra, vậy ta cũng liền giả bộ không nhận biết, chào hỏi xong liền chuẩn bị lên một phòng trang nhã ở lầu hai.
Hắn cư nhiên rất nhanh đứng lên đi về phía ta, ta lại phát hiện người chung quanh hắn đều không hẹn mà cùng thở ra một hơi, thật, ta bảo đảm.
Nhìn hắn đi tới, ta nhất thời vô pháp nhúc nhích, ánh mắt của hắn quá mức dịu dàng, nụ cười quá mức thân mật, khiến ta nhất thời bị mê hoặc, làm như cọc gỗ.
Đợi đi tới trước mặt, hắn cầm quạt gõ nhẹ đầu của ta, dịu dàng nói: "Ta cùng với Linh công tử quen biết cũng không phải là một hai ngày, sao hôm nay Linh công tử khách khí như vậy?"
Ta há hốc mồm, nhanh mồm nhanh miệng ngày thường đều vứt bỏ ta đi. Cho đến khi Chu Tam ho khan lần nữa, ta mới phục hồi tinh thần lại, cảm thấy quá mức mạo muội, mặt đỏ mất tự nhiên cười nói: "Nguyên lai là Trần huynh, tiểu đệ thấy huynh bình thường không quá rỗi rãnh, cho là nhận lầm người, cho nên......"
"Không sao." Mặt hắn tràn đầy nụ cười, dịu dàng trả lời. "Ta thấy bọn họ đã giữ lại chỗ ngồi cho đệ, ta tới chậm, không có chỗ ngồi, nếu không chê thì mạo muội quấy rầy...."
"Không mạo muội, không quấy rầy...." Ta liên tục khoát tay, chuyện cười, ta nào dám làm ngài mất mặt!
Hắn làm tư thế xin mời, ý bảo ta đi trước. Vốn là ta đi ở phía trước cũng không hợp quy củ, nhưng vì khiến cho hắn hiểu, ta là đứa bé lớn lên trong xã hội bình đẳng ở thế kỷ 21, nên không bỏ qua phúc lợi này.
Dĩ nhiên, cũng rất tự nhiên nhìn thấy con ngươi, còn có nước miếng của đồng học Chu Tam rơi xuống đất lần nữa.