Nửa Đời Phù Hoa

Chương 97: Ám vệ




Nhìn túi tiền mới mà nàng yêu thích không thôi. Mở miệng nói với Trương ma ma :

" Cảm ơn ma ma nhiều lắm. Con thích lắm. "

Vân Cấm xen vào nói :

"Thích là tất nhiên rồi. Nương ta may tỉ mỉ lắm đó. Ta còn chưa từng được nhận món quà kiểu này đâu. "

Trương ma ma cười cười gõ đầu nàng nói :

"Con suốt ngày nghịch ngợm như con trai vậy. Ta có muốn làm cũng không được ấy chứ. Chỉ đành may nhiều y phục với làm nhiều đồ ăn ngon thôi. Có khi con còn thích hơn ấy chứ. "

Phù Hoa nghe vậy thì vui vẻ thay Vân Cẩm nhưng trong lòng lại mang một nỗi buồn không tên.

Thấy nàng buồn Vân Cẩm lên tiếng hỏi :

" Phù Hoa cô làm sao vậy ?"

Phù Hoa lắc đầu nói :

" Ta không sao chỉ là hơi nhớ cha mẹ thôi. "

Trương ma ma thấy vậy cầm tay nàng an ủi nói :

" Hay con bảo Tứ gia đón cha mẹ con đến phủ. Như thế không phải là được rồi sao. "

Phù Hoa xoa xoa bàn tay của Trương ma ma đáp lại :

"Ma ma à, chắc không được rồi. Cha mẹ con ở một nơi xa lắm. "

Nghe đến đây Trương ma ma đã hiểu mọi chuyện. Chỉ ôm nàng vào lòng an ủi. Còn Vân Cẩm thì rũ bỏ vẻ hoạt bát của mình, mang theo phần hơi áy náy nói :

" Phù Hoa cô đừng buồn mà. Hay ta dẫn cô đi ăn ngon nhé. Ăn đồ ngon thì sẽ không buồn nữa. "

Phù Hoa cười nói :

" Ta vừa ăn xong lên không đói. Nên cô tự để dành cho bản thân mình đi. "

Sau đó cả ba vui vẻ trò chuyện thêm một lát, rồi Phù Hoa xin phép đi về.

Trên đường về nàng vẫn còn hơi buồn vì nhớ cha mẹ, nhưng nhanh chóng tự an ủi mình rằng ' Cha mẹ chắc chắn đang hạnh phúc ở một nơi nào đó. Bản thân mình đã làm cha mẹ buồn một lần rồi. Nhất định sẽ không để cha mẹ buồn thêm nữa. Nếu không đến lúc gặp lại nàng không biết lên đối mặt thế nào nữa. '



Về đến Tứ nghi đường, nàng thấy có vài người mặc đồ giống với ám vệ lần trước. Đang trao đổi gì đó với chàng.

Nàng mang theo nghi vấn tiến vào trong phòng. Người trong phòng thấy nàng thì chắp tay hành lễ. Mặt mày ai cũng nghiêm túc sắc lạnh. Mà lần này nàng còn thấy trong nhóm người có hai người là nữ nữa. Nhưng vì mặc một kiểu y phục hắc bào đen lên nàng hơi khó phân biệt.

Dận Chân thấy nàng thì kêu nàng ngồi xuống bên cạnh nàng nói :

" Sao nàng về sớm vậy. Có mệt không ?"

Phù Hoa lắc đầu lên tiếng trả lời :

" Thiếp không mệt. Thiếp về không đúng lúc sao ?"

Dận Chân cầm tay nàng nghịch nghịch nói :

" Phải nói là đúng lúc chứ. Nào để ta giới thiệu cho nàng. Những người này là ám vệ của ta. "

Sau đó nhìn về phía nhóm người nói :

" Mau báo tên cho chủ mẫu biết. "

Nhóm người nghe vậy lần lượt tiến lên hành lễ nói .

" Thần tên Long nhất."

"Thần tên Long Nhị."

" Thần là Long Tam ."

"Thần gọi là Long tứ."

" Thần và đệ đệ lần lượt là Long Ngũ và Long Lục. "

" Thần tên Long thất"

" Thần là Long bát. Cùng với Long Cửu và Long Thập là anh em ruột. "

" Thần là Long Thập nhất. Chủ mẫu đừng nhìn vẻ ngoài mà lầm tưởng thần là nữ nhé. "

" Còn thần là tiểu Thập nhị. "

Nghe mười hai người lần lượt giới thiệu. Nàng mới biết trong hai người nàng tưởng là nữ, có một người không phải a.

Nàng nhìn chằm chằm Long Thập nhất thêm một lát, phát hiện hắn nhiều điểm giống nữ vô cùng.



Thấy nàng tò mò như vậy, Tiểu thập nhị lên tiếng :

"chủ mẫu , ngài nghi ngờ đứng không ?"

Nàng gật đầu đồng ý. Thế là tiểu cô nương giải thích cho nàng :

"Long Thập nhị làm thu thập tình báo ở trong thanh lâu. Lên mới phải cải trang thành như thế để tiện bề hành động. "

Phù Hoa nghe giải thích cũng hiểu ra mọi chuyện. Lại thắc mắc lên tiếng nói :

"Ta hiểu rồi mà sao cô lại gọi là tiểu Thập nhị chứ không phải Long thập nhị. "

Long bát hoạt bát lên tiếng trả lời thay cho tiểu Thập nhị :

"Chủ mẫu người không biết đâu. Muội ấy chê cái tên Long thập nhị quá nam tính lên tự đặt cho bản thân cái tên

Tiểu thập nhị cho nữ tính hơn đấy. " (*)

Phù Hoa nghe vậy thì cười cười, nhìn chàng nói :

" Mà sao chàng đặt tên cho bọn họ như vậy ?"

Dận Chân nhẹ nhàng giải thích cho nàng :

"Bọn họ đều là cô nhi, được ta nhận nuôi. Dạy thành ám vệ. Tên như vậy là để tiện bề hành động. "

Nàng nhìn vào bọn họ với ánh mắt đồng cảnh ngộ. Họ cũng là cô nhi giống nàng. Giờ đây lại làm công việc nguy hiểm là ám vệ.

Long nhất không biết có phải hiểu ý trong ánh mắt của nàng không mà lên tiếng nói :

" Bấm chủ mẫu. Tứ gia đối xử với bọn thần rất tốt. Không có người chắc bây giờ chúng thần không có ai sống sót để mà đứng đây được. "

Tất cả gật đầu đồng ý với lời nói của Long nhất sau đó lại tự nhớ lại về hoàn cảnh của bản thân mình.

Phù Hoa lên tiếng nói :

"Ta biết Tứ gia là người thế nào. Nhưng vẫn xót thương cho hoàn cảnh của mọi người."

Sau đó nàng lại nhìn chàng rồi hỏi :

"Vậy hôm nay chàng gọi bọn họ đến có chuyện gì vậy? Ăn tết ư ? Hay có chuyện gì khác? Tứ gia "