“Anh đã đính hôn với em rồi.” Phó Kính nghiêm túc nói, “Anh sẽ không kết hôn với bất kỳ ai khác.”
"Anh vừa làm tổn thương em."
"Anh đã làm tổn thương em lúc nào?"
"Vừa rồi anh hỏi em muốn nói cái gì."
"Thiển Thiển, vậy em có gì muốn nói với anh không?" Phó Kính ngẩng đầu lên và lần đầu tiên hỏi tôi với giọng nghiêm túc như vậy, "Tại sao em lại muốn chia tay với anh? Tại sao đột nhiên lại đi đánh nhau với Bạch Kiều Kiều? không phải em nên nói gì đó sao?"
Tôi cố kìm nước mắt và bắt đầu nấc lên
Phó Kính cười, "Em muốn anh giải thích, nhưng anh phải biết vấn đề ở đâu để có thể kê đơn thuốc phù hợp."
Tôi cố gắng hết sức để kìm nén tiếng nấc của mình, run rẩy và run rẩy, "Vậy thì, hãy bắt đầu từ khi anh chạy ra ngoài lúc một giờ sáng để em ở lại một mình đi bảo vệ bông hoa khác."
Vẻ mặt của Phó Kính trở nên trống rỗng, anh ây cố nhớ lại.
"Sáng nào?"
Tôi tức giận, giật điện thoại của anh, lật lịch sử cuộc gọi lúc 1h hôm đó rồi gọi lại.
Tôi gắt gao nói: "Anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đi? Chờ một chút, nếu Bạch Kiều Kiều bắt máy, em sẽ mắng chết anh —— "
"Alo, Anh phó, anh có yêu cầu gì không ạ?"
10
Tôi chợt khựng lại và sững người.
Đó là giọng của một cô gái, nhưng... khác.
Dưới cái nhìn của tôi, Phó Kính đột nhiên nhướng mày, và một nụ cười hiện lên trong mắt anh ấy.
Tôi ngây người giơ điện thoại lên, tim đập thình thịch.
Đây không thể là cấp dưới của anh ta.
"Alo, anh Phó, anh có đang nghe máy không ạ?"
Phó Kính nhìn tôi chằm chằm, hơi nghiêng người, đến gần ống nghe và trả lời giúp tôi: "Cảnh sát đã nói gì về vụ án ngày hôm đó?"
"Ồ, tên trộm bị bắt rồi, phu nhân vẫn giật mình, gần đây ngủ không được ngon, tôi mới đón phu nhân từ bệnh viện về, bác sỹ có kê một ít thuốc ngủ."
"Ồ, tôi hiểu rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Phó Kính nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sững sờ của tôi với vẻ thích thú,
"Cô ấy là bảo mẫu của nhà anh, sáng sớm hôm đó, cô ấy đã gọi điện cho anh, là vì trong nhà có trộm đột nhập. Không ngờ em lại có hứng thú với nhà anh như vậy. Sau này nếu có việc anh rất vui lòng được báo cáo với em."
Không thể nào.
Thật không thể tin được, tôi đã kiểm tra lại mấy bản ghi cuộc gọi của Phó Kính vào ngày hôm đó, Phó Kính đã gọi ba cuộc điện thoại cho gia đình anh ấy, và có một bản ghi báo động.
Tôi không tự tin hỏi: "Bọn họ nói anh có người yêu cũ đã chết, có quan hệ gì với Bạch Kiều Kiều?"
"Thứ nhất, anh không có người yêu cũ."
"Thứ hai, chị gái của Bạch Kiều Kiều là bạn học thời đại học của anh, trước ngày tốt nghiệp lớp bọn anh có tổ chức tiệc."
Anh dừng lại, mím môi nói: "Sau buổi liên hoan, một chiếc xe tải lớn mất lái lao về phía bọn anh. Cô ấy đẩy anh ra khỏi chỗ nguy hiểm. Cho nên, chi gái của Bạch Kiều Kiều là ân nhân cứu mạng của anh."
"Trước khi chết, cô ấy có nhờ anh chăm sóc Bạch Kiều Kiều thật tốt, chỉ cần không vi phạm luân thường đạo lý, anh sẽ cố gắng thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô ấy. Bạch Kiều Kiều muốn vào làng giải trí, anh đã giúp cô ấy. Nếu cô ấy không muốn thực hiện cảnh hôn, anh cũng sẽ giúp đỡ trong khả năng"
Phó Kính mở bản ghi cuộc trò chuyện giữa anh ấy và Bạch Kiều Kiều, và đưa nó cho tôi.
"Anh Phó, hôm nay nắng đẹp quá, anh ăn sáng chưa?"
Không trả lời.
"Phó tiên sinh, hôm nay trời mưa, nhớ mặc thêm quần áo, kẻo cảm lạnh."
Không trả lời.
"Anh phó, em muốn đóng phim truyền hình này."
"Có thể."
Tin Nhắn trong vài năm nay, những gì Phó Kính trả lời có thể đếm trên đầu ngón tay.
Và lịch sử trò chuyện của tôi với anh ấy.
"Ngài Phó."
"Ừm."
"Hôm nay anh có về nhà không?"
"Này, anh mang cho em một món quà lưu niệm."
"Không, không, em chỉ hỏi thôi, chúc anh đi đường vui vẻ."
"Cảm ơn."
Tôi hắng giọng, lúng túng ậm ừ: “Cô ấy nói anh còn giúp cô ấy tổ chức sinh nhật nữa cơ mà.”
"Trợ lý của anh đã đưa nó cho cô ấy. Thư ký của anh rất có năng lực trong sử lý các công việc. Cô ấy không chỉ đưa nó cho Bạch Kiều Kiều, mà cô ấy còn—" Phó Kính đột nhiên nhận ra điều gì đó, và lập tức ngậm miệng lại.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy âm thanh khô khan từ anh ấy: "Uh, anh đã đưa nó, cảm ơn em, nếu không phải em nói anh vẫn bị bịt mắt mà không biết gì."
"..."
Xe lặng lẽ lăn bánh trong đêm, thời gian cứ thế trôi qua, tôi khẽ liếc nhìn Phó Kính, và phát hiện anh cũng đang nhìn tôi.
Tôi quay vội đi, mặt như bị bỏng.
Sự hiểu lầm bây giờ đã được giải quyết.
Bạch Kiều Kiều nghĩ gì là việc của cô ấy.
Chỉ là cãi nhau xong, bầu không khí có chút khó xử.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng gãi gãi tay.
Người lái xe đột ngột rẽ ngoặt, làm tôi ngã vào vòng tay của Phó Kính.
Lòng bàn tay anh lập tức dán vào eo tôi, nhân cơ hội kéo tôi lại gần.
“Thiển thiển, anh không có ý gì khác, nhưng anh thực sự tò mò. Khi em nói với anh vào ngày hôm trước rằng ba người ở cùng nhau. Em đang ám chỉ ai với ai vậy?"
"Em nói nhảm."
Khi nói điều này tôi không hề chớp mắt.
Thật trùng hợp, Bạch Kiều Kiều đã chuyển tiếp một đoạn trò chuyện cho Phó Kính.
Ánh sáng trên màn hình điện thoại di động đặc biệt chói mắt.
Phó Kính ấn vào đoạn hội thoại ngay trước mặt tôi không chút do dự.
"Anh Phó, cô ấy thật sự có hai mặt, anh đừng để bị cô ấy lừa."
Trái tim tôi như ngừng đập.
Một tập hợp các cuộc đối thoại quen thuộc xuất hiện.
"Chào buổi sáng chị, hôm nay thời tiết rất đẹp, chị ăn sáng chưa?"
"Em ăn đi, chị gọi cháo cho em, nên ăn lúc còn nóng."
"Chị, hôm nay trời mưa, chị nhớ mặc thêm quần áo, đừng để bị cảm."
"Cảm ơn em."
"Chị, khi nào thì chị đến xem em diễn?"
“Tối nay chị sẽ đi."
Cuối cùng là một gói biểu tượng cảm xúc nhãn dán đã được thêm vào.
Trong xe có một sự im lặng chết chóc bao phủ, tôi không dám thở.
Phó Kính nói khẽ: "Được rồi, anh hoàn toàn không để cô ấy chạm vào anh, nhưng Giang Thiển, em rất nhiệt tình đấy."
Tôi đột nhiên bật dậy và chạy sang phía bên kia ghế, nhưng bị Phó Kính tóm lấy và kéo trở lại trong vòng tay.
"Ai mà không thích trà xanh..."
“Thật sao.” Phó Kính cười lạnh, cắn tai tôi, cảm nhận được sự run rẩy của tôi, âm trầm nói: “Anh để em bay nhảy trong bảy năm, vốn dĩ chỉ đợi em trầm tĩnh lại, dù chọc ghẹo ai cũng không bỏ được.”
Chiều theo yêu cầu của nàng Lê Huệ