Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 40




Edit: Yunchan

Trần Tín phát biểu xong thì phồng mang trợn mắt đưa ra một yêu cầu: “Ta sửa thì cô cũng phải sửa, sao cô có thể nói sau lưng ta như thế hả!”

Văn Đan Khê nhìn hắn cười cười, ngẫm lại lòng thấy mình đúng là hơi độc đoán. Cô nhớ trước đây trừ mấy người cực kỳ khó ưa ra thì cô chẳng nói kiểu đó với ai khác nữa, sao hôm nay lại lạ thế này. Ma xui quỷ khiến kiểu gì lại nói ra câu đó. Cô suy tư chốc lát rồi chợt vỡ lẽ: Tuy lý trí nhắc nhở cô không nên ghen, cũng không cần ghen, nhưng về mặt tình cảm vẫn cứ thấy không thoải mái chút nào, cho nên lúc cô trút giận lên Trịnh Mỹ Vân thì lôi luôn cả Trần Tín vào theo.

Nghĩ thông được điều này, Văn Đan Khê lên tiếng đáp mà không giấu nổi vẻ xấu hổ: “Được rồi, là ta sai rồi, sau này sẽ không nói ngài vậy nữa. Nhưng mà, cũng do Trịnh Mỹ Vân khích ta nên miệng ta mới không lựa lời thôi.”

Trần Tín không ngờ cô sẽ nhận sai một cách dễ dàng như vậy, lòng vừa mừng vừa lo, nói năng cũng lộn xộn theo: “Ta không trách cô, cô đừng khó chịu, ờ, ta là một nam nhân, thật ra bị nói hai ba câu cũng không sao hết …”

Người này đúng là dễ ghét tới… đáng yêu, trong lòng Văn Đan Khê bỗng nổi lên gợn sóng rung động.

Văn Đan Khê nhìn hắn cười tủm tỉm, thừa cơ hỏi tới: “Nhân đây ngài nói rõ với ta luôn đi, sau này có xảy ra chuyện kiểu này nữa không?”

Trần Tín đáp liên thanh: “Không có không có, chỉ một chuyện này thôi.”

Sai, thật ra còn một chuyện nữa, nhưng mà… Trần Tín cố hết sức dằn xuống hồi ức đang lướt qua trước mắt. Văn Đan Khê thấy sắc mặt của hắn thay đổi bất định thì lòng đã sáng tỏ, khẳng định hắn có gì đó giấu diếm. Tuy nhiên, cô cũng hiểu được cái gì là một vừa hai phải, có một số việc nên chờ hắn sẵn lòng kể ra thì hơn.

Văn Đan Khê xua tay nói: “Được rồi, ngài đi mau đi. Buổi tối ta làm cho ngài bữa ăn ngon để bồi thường. Còn huynh đệ Trịnh gia tuy không làm người ta thích nổi, nhưng ngài cũng đừng làm họ quá mích lòng.”

Trần Tín lập tức gật đầu tới tấp như gà con mổ thóc, lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào kỳ lạ, hắn đột nhiên cảm thấy bữa nay mình nói chuyện thật hay.

Văn Đan Khê nói xong thì nhoẻn môi cười, khép cổng sân lại quay lưng vào nhà.

Trần Tín còn đứng ngẩn ngơ tại chỗ chốc lát, sau đó mới cất bước quay lại phía trước núi. Suốt quãng đường hắn như đang giẫm lên vải bông, bước chân bềnh bồng. Bởi mới đó thôi hắn đã bất ngờ thông suốt, Văn Đan Khê nói xấu hắn với Trịnh Mỹ Vân như vậy là vì, cô ghen! Vì hắn chưa từng nghe cô chửi sau lưng người khác bao giờ —- mà lúc nào cô cũng chửi thẳng vào mặt người ta. Chuyện bất thường, tất phải có nguyên nhân.

Tuy hắn nghĩ ghen nhiều quá thì không hay, nhưng mà, lâu lâu ghen chút đỉnh cũng tốt, như thức ăn vậy, phải thêm ít dấm thì mới ngon… Trên mặt hắn đeo theo nụ cười bí hiểm quái đản, đầu óc suy nghĩ miên mang suốt đường đi. Khi hắn về tới nơi thì tiệc đã tàn, huynh muội Trịnh gia cũng đã về phòng nghỉ ngơi.

Trần Tín mang theo tâm tình phơi phới chạy qua gõ cửa phòng Tần Nguyên.

Vừa thấy Tần Nguyên hắn đã vào thẳng vấn đề: “Họ Trịnh tới đây lần này có chuyện gì?”

Trịnh Tử Bằng có chuyện gì luôn thích thông qua Tần Nguyên chuyển lời cho hắn. Theo quan điểm của Trần Tín thì hắn thật tình không thích qua lại với cái tên keo kiệt bủn xỉn ấy tý nào, nhưng Tần Nguyên nói rằng nhiều bằng hữu thì nhiều thông lộ, nhiều kẻ địch thì nhiều tường vây. Núi Hắc Long cách núi Nhạn Minh rất gần, ngoài mặt vẫn phải duy trì hòa bình. Trần Tín chẳng thể làm gì hơn là theo ý Tần Nguyên.

Tần Nguyên nhìn thoáng qua sắc mặt hưng phấn lộ liễu của Trần Tín, nháy mắt mấy cái, cười nhạo: “Vẫn là đề nghị lần trước, hắn muốn kết thành thông gia với chúng ta.”

Trần Tín nghe thấy câu này thì lập tức bốc hỏa: “Kết thông gia cái quái gì, ta không cần muội tử của hắn!”

Tần Nguyên đáp tỉnh bơ: “Nhưng người ta coi trọng huynh.”

Trần Tín bực bội: “Không thì đệ cưới cô ta đi.”

Tần Nguyên lắc đầu nguầy nguậy: “Đại ca tha cho đệ đi, đệ không chịu nổi đâu.”

Trần Tín sờ cằm trầm tư hồi lâu, nói tiếp: “Đệ đi hỏi những người khác thử xem ai muốn cưới cô ta, đỡ cho hắn chạy tới đây suốt ngày.” Nói nào ngay thì trên núi cũng thiếu nữ nhân.

Tần Nguyên thu lại vẻ đùa giỡn, đanh mặt nói: “Đại ca, thứ mình không muốn đừng mang cho người. Nữ nhân này chẳng phải hiền lành gì, ai cưới cô ta cũng không tốt.”

Trần Tín cũng chợt tỉnh ngộ, vội vàng nói: “Là ta không suy nghĩ thấu đáo, vậy thì từ chối cho rõ ràng vào. Ta thật sự không thích hai người đó.”

Tần Nguyên đồng ý.

Trần Tín nhân dịp nói luôn: “Phải rồi, Nhị đệ, chẳng phải là đệ muốn dạy ta học chữ sao.”

“Cái gì?” Tần Nguyên cấp tốc ngoáy ngoáy lỗ tai, sợ mình nghe lầm. Nhớ trước đây y phải tốn bao nhiêu sức mới dạy được cho lão đại hơn hai trăm chữ! Bữa nay lão đại lại tự đề nghị học chữ, thế không làm cho người ta hoang mang sao được?

Trần Tín cũng có chút ngượng ngùng, nhưng hắn không muốn để đối phương nhìn ra sở hở gì. Thế là giả vờ nghiêm túc nói: “Ta nghe người ta nói trong sách có kho báu, còn có động phòng hoa chúc, nên thấy đọc nhiều sách cũng tốt.”

Tần Nguyên: “… Ta có thể hỏi thăm chút không, ai nói cho huynh nghe mấy thứ này?”

“Khụ khụ, Hạ hắc tử nói.”

Tần Nguyên nhịn cười, thở dài nói: “Ừm, cực có lý.”

Tần Nguyên ngẫm nghĩ giây lát, sợ Trần Tín chỉ đang bốc đồng nhất thời, qua vài ngày thì lại chứng nào tật này, bèn quyết định châm thêm một ngọn đuốc: “Đại ca, huynh nói xem vì sao nữ tử trong thiên hạ đều thích thư sinh mặt trắng?”

Vấn đề này đánh trúng tim đen của Trần Tín, hắn hỏi lại với vẻ mặt nghi ngờ: “Ta cũng không nghĩ ra, những tên thư sinh này trói gà không chặt, suốt ngày chỉ biết nghiêng đầu lắc não đọc sách. Tại sao nữ nhân lại thích như vậy?”

Tần Nguyên vuốt cằm ung dung nói: “Lý do bên trong ta biết —-“

Nói tới giữa chừng thì y cố tình dừng lại, quả nhiên Trần Tín lên tiếng thúc giục: “Đệ nói nhanh lên.”

Tần Nguyên chỉ cười thâm sâu mà không ừ hử gì. Trần Tín sợ y lại trêu mình, vội đanh mặt nói tiếp: “Ta chỉ muốn xem thử đệ có nói đúng hay không thôi?”

Tần Nguyên nhướng nhướng mày: “Những lý do ấy đều nằm cả trong sách. Đại ca cứ thong thả mà tìm.”

Trần Tín trợn trừng mắt: “…”

Tần Nguyên thấy có điềm bốc hỏa, lật đật dời tầm mắt mình đi, lấy từ trên giá sách ra một quyển “Ấu học quỳnh lâm”(*) đặt xuống trước mặt Trần Tín. Trần Tín nhìn sơ qua, sắc mặt hơi biến thành màu đen, hắn cau mày hỏi: “Đây là sách cho trẻ con sao?”

(*) là cuốn sách “giáo khoa” cung cấp kiến thức nền tảng cho giáo dục Hán học thời xưa.  

Tần Nguyên trịnh trọng nói: “Nó chẳng phân biệt là người lớn hay trẻ con, nhờ nó mà bây giờ Tuyết tùng đã đọc được văn chương rồi đấy.”

Trần Tín ngẫm lại bản thân còn không bằng một đứa trẻ mới tí tuổi đầu, lòng càng sầu hơn.

Tần Nguyên sợ hắn mất lòng tin, bèn lên tiếng khích lệ: “Chẳng sợ học tập trễ, chỉ sợ lòng không bền.”

Trần Tín gật đầu hỏi tiếp: “Vậy bao giờ thì có thể học làm thơ?”

Trong phút chốc Tần Nguyên không biết nên trả lời thế nào, người này, haizz… huynh tưởng làm thơ như quả dại trên núi cúi đầu là thấy sao?

Mặc kệ ra sao, lần này Trần Tín đã hạ quyết tâm phải học chữ bằng được. Hắn ôm quyển “Ấu học quỳnh lâm” về phòng để từ từ nghiên cứu.

Vào giờ cơm tối, quả nhiên Văn Đan Khê hết mực tuân thủ lời hứa, tặng cho cả bọn một bàn thức ăn nóng sốt. Cá cay, trai xào, đậu hủ trộn trai sông, tôm sốt cần tây với đậu phụ khô, cá nướng cay, lươn rán mỡ. Nguyên liệu đều có đủ trên núi. Từ khi Văn Đan khê lên núi tới nay, chuyện mà Mặt Thẹo và Hạ hắc tử thích làm nhất là lên núi xuống sông, hễ thấy thứ gì vào miệng được là hốt về tất cho Văn Đan Khê xử lý.

Trần Tín ăn tới thỏa lòng thỏa dạ, hắn ngồi trên bàn cơm ngắm nghía mọi người với dáng kiêu ngạo —- nên biết bữa cơm hôm nay là dành riêng cho hắn đấy nhé, những tên này chỉ được hưởng ké hắn thôi. Trước khi ăn, Văn Đan Khê còn cố ý hỏi hắn là nấu riêng hay hưởng chung với mọi người, hắn vung tay lên chọn ngay cái thứ hai, hắn đâu thể nào ăn mảnh một mình được.

Ăn cơm tối xong, Trần Tín vốn định đi dạo cho tiêu cơm, nhưng Tần Nguyên đã dùng lời khích hắn sớm một bước, tha hắn vào nhà học.

Liên tiếp mấy ngày liền, Tần Nguyên vừa thư ra ít phút là chăm chăm canh Trần Tín đọc sách học chữ, theo ý của y thì còn định bảo Trần Tín học chung với hai đứa trẻ, đỡ cho y phải dạy lại hai lần. Nhưng Trần Tín cố sống cố chết gạt phăng đi, bảo rằng nếu mình học chung với hai đứa trẻ thì làm sao sau này tạo được uy nghiêm của trưởng bối!

Mấy ngày sau, Vệ gia, thương đội lương thực lớn nhất Tấn Châu đang vận chuyển một số lượng lớn lương thực tới Tần Châu, tiện đường đi ngang qua Dịch Châu. Năm ngoái Vệ gia đã từng qua lại với quân Phá Lỗ, lần này lại sai quản gia đắc lực tới thỉnh cầu Trần Tín phái một đội tinh binh hộ tống họ tới Tần Châu, thù lao là ngàn lượng bạc và ba vạn cân lương thực. Sau khi Tần Nguyên nhận được tin này đã thương lượng với Trần Tín.

“Đại ca, đợt làm ăn này rất có giá trị, hiện nay lương thực đã bắt đầu lên giá. Thế lực Vệ gia lại không nhỏ, Vệ lão gia cũng là một người chính trực, sau này chúng ta nên tiếp xúc nhiều hơn.”

Trần Tín trầm ngâm, nếu như trước đây hắn đã đồng ý đi ngay rồi, nhưng bây giờ hắn có hơi không tình nguyện…

Tần Nguyên vừa thấy hắn như thế thì vội nói thêm: “Nếu là trước đây thì phái huynh đệ khác đi cũng được, thế nhưng… Vệ lão gia rất tin phục bản lĩnh của đại ca, cho nên đệ nghĩ đại ca nên đích thân hộ tống thì tốt hơn. Vả lại lần tới Tần Châu này tối đa chỉ hơn một tháng.”

Tần Nguyên nhìn vẻ do dự của hắn, không cầm lòng được bỏ thêm một câu khá nặng: “Xin đại ca đừng để nữ nhi tình trường làm nhụt chí anh hùng.”

Trần Tín vừa nghe đã đanh mặt lại: “Nhị đệ, chẳng qua ta đang suy nghĩ mà thôi, đệ lôi chuyện không liên quan vào đây làm gì?”

Tần Nguyên thở dài một hơi: “Vậy là tốt rồi.”

Trần Tín vỗ bàn quyết định: “Được rồi, ta sẽ đích thân áp tải!”

Tần Nguyên chắp tay thi lễ, quay lưng ra ngoài tìm Vệ quản gia để bàn bạc chi tiết.

Trần Tín ngồi một mình trong phòng, tim như bị mèo cào. Độ chừng hai khắc sau, Tần Nguyên đã trở vào với nụ cười sáng lạng.

Vì sự tình có hơi gấp gáp nên ba ngày sau Trần Tín đã phải lên đường.

Sau khi Văn Đan Khê biết được tin này thì hơi lo lắng trong lòng. Lộ trình từ Dịch Châu tới Tần Châu tới mấy ngàn dặm, dọc đường đi đầy rẫy núi cao hồ sâu, do tới gần đất Hồ nên con người cũng tương đối hung hãn, đồng thời cũng là con đường mà thổ phỉ tới lui thường xuyên nhất.

Trần Tín thấy trên mặt cô lộ ra vẻ lo lắng mất kiểm soát, trong lòng bỗng ngọt lịm hơn cả mật. Hắn sung sướng xong thì vội vàng dỗ dành cô: “Cô yên tâm, ta đi làm việc này không phải một hai lần. Ta đi rồi trên núi cũng sẽ thu xếp tốt, cô rất ngây ngô đừng nên chạy ra ngoài một mình…”

Trần Tín lải nhải dặn dò trông hệt như mụ già. Hắn nói một hồi cũng cảm giác mình quá lê thê, đành ngậm miệng lại. Văn Đan Khê gói cho hắn ít thuốc dùng trên đường. Về phần thức ăn, do thời tiết quá oi bức dễ thiu nên không tiện mang theo, hơn nữa thức ăn dọc đường đã có Vệ gia phụ trách, tất nhiên cũng không tới nỗi nào.

Trần Tín cầm bao thuốc đi được vài bước thì quay đầu lại vẫy tay, còn nói luôn miệng: “Được rồi được rồi, cô đừng tiễn.”

Kỳ thật Văn Đan Khê chỉ đứng ở cửa ngó theo hắn thôi.

“Thật đó, đừng tiễn nữa, ta sẽ viết thư cho cô.”