Nữ Vương Xin Đừng Phá!!!
Mộ Dung Thanh nhìn thi thể nằm dưới đất có chút tái mặt.
Người này theo hắn khá nhiều năm rồi, cuối cùng lại vì một người xa lạ mà dồn hắn vào đường chết.
"Tiểu ngũ?" Cảnh Ngự lấy một cái khăn lau lau sạch tay, thấy Mộ Dung Thanh ngẩn người liền hỏi hắn: "Ngươi nghĩ cái gì đấy?"
"Không có gì." Mộ Dung Thanh cụp mắt.
"Đều không sao rồi." Cảnh Ngự xoa xoa đầu hắn, sau đó phân phó hạ nhân: "Ngũ điện hạ kinh sợ, truyền ngự y tới khám cho hắn."
Mộ Dung Thanh yếu ớt đáp: "Mẫu phi, không cần."
Cảnh Ngự dữ dằn nói: "Nghe lời!"
Sau đó Cảnh Ngự nói với hạ nhân: "Đi đi."
Hạ nhân vâng một tiếng.
Một lúc sau, tên hạ nhân mang theo một y giả râu tóc bạc phơ đi vào.
Cảnh Ngự đuổi hết hạ nhân xuống, sau đó đưa Mộ Dung Thanh đến trước mặt lão, dịu giọng hỏi: "Tiền bối, ngài có thể coi dùm chân của điện hạ nhà ta không?"
Mộ Dung Thanh không hiểu lắm ngẩng mặt: "Mẫu phi?"
Cảnh Ngự an ủi hắn: "Không sao, đừng có sợ."
Mộ Dung Thanh dở khóc dở cười. Hắn một đại nam nhân có cái gì mà phải sợ chứ?
Nhưng cuối cùng vẫn nho nhã vâng một tiếng.
Lão nhân nhìn thoáng qua Mộ Dung Thanh, lại nhìn xuống chân của hắn, lẩm bẩm một tiếng: "Đúng là trời đố kỵ anh tài mà!"
Lão cúi người bắt mạch cho Mộ Dung Thanh, sau đó lại xem xét chân của hắn, cuối cùng lại lắc đầu tiếc nuối.
"Không cứu được." Lão nhân thở dài: "Phế rồi."
"Không còn cách nào sao?" Cảnh Ngự hỏi.
"Không còn cách." Lão nhân lắc đầu: "Vị công tử này, đúng thật đáng tiếc cho ngươi."
Mộ Dung Thanh vẻ mặt cũng không biến hóa quá nhiều, từ tốn đáp: "Ta đã sớm quen. Lão nhân ngài vất vả rồi."
"Không cần khách khí như vậy. Người ngươi nên cám ơn hẳn là cô nương này mới phải..."
Ông lão còn muốn nói gì, Cảnh Ngự lập tức đánh gãy lời lão: "Đến đều đến rồi, chi bằng ông xem thử trong phủ này có thứ gì không sạch sẽ hay không..."
Lão nhân hỏi: "Không sạch sẽ?"
"Nói dễ hiểu, xem xét thử xem có chỗ nào bị hạ độc hay không?"
Cảnh Ngự lấy hệ thống ra thề, mấy năm nay, tên pháo hôi chết ở chương trước đã động tay động chân không ít thứ trong phủ.
[...] Nó đều đã quen, thật đấy!
Cảnh Ngự nghĩ bậy nghĩ bạ, không ngời đúng là tra ra thật.
"Bộ trà cụ này, dù đã được rửa qua, nhưng phía đáy bình vẫn lưu lại một lượng rất nhỏ độc tố." Ông lão vội vàng bắt lại mạch cho Mộ Dung Thanh, sau đó thở dài: "Còn may, độc chỉ mới ở dạ dày, chưa thấm vào máu, lập tức sắc thuốc thúc cho công tử nôn hết ra!"
Cảnh Ngự lập tức cầm lấy đơn, đích thân đi sắc thuốc.
Lão nhân ngồi trong phòng, dùng ngân châm châm mấy huyệt đạo của Mộ Dung Thanh.
"Nàng là thê tử của ngươi?"
"Không phải." Mộ Dung Thanh đáp: "Nàng là di nương của ta."
"Ồ? Ta thật không nhìn ra đấy!" Lão nhân vuốt vuốt tóc, sau đó thần bí nói: "Về chuyện này, ngươi phải hảo hảo cảm tạ nàng, nàng vì ngươi dốc không ít tâm tư đâu."
"Ta đã biết."
Lão nhân chờ Cảnh Ngự đem thuốc lên, sau khi Mộ Dung Thanh uống vào, một cỗ quặn thắt từ dạ dày truyền tới, Mộ Dung Thanh nôn hết tất cả mọi thứ trong bụng ra.
Chất thải đều đen toàn bộ, phát ra một cỗ hôi thối, Mộ Dung Thanh mặt trắng bệch, hoàn toàn không tin được những thứ đó là từ trong bụng mình ra.
Cảnh Ngự đưa cho hắn một chén nước, chờ hắn súc miệng, bèn lấy khăn cho hắn lau mặt.
"Ngũ điện hạ vừa thúc nôn, căn dặn nhà bếp nấu một ít cháo loãng dâng lên cho điện hạ." Cảnh Ngự nhàn nhạt phân phó hạ nhân.
Tiễn xong ông lão rời phủ, Cảnh Ngự mệt đến nỗi muốn thăng thiên.
Mộ Dung Thanh ngồi ở trêи giường, ôn nhu nói: "Bộ trà cụ đó là cửu đệ tặng cho ta."
Cảnh Ngự liếc mắt nhìn hắn: "Ý của ngươi là..."
Còn hàng này không phải nghĩ là Tinh Nhi nhà cô hại hắn đấy chứ?
Mộ Dung Thanh vẫn là cái bộ dạng công tử nho nhã: "Ý của nhi thần chính là, có phải đây là kế ly gián không?"
Vừa đem Mộ Dung Thanh độc chết, một bên điều tra liền kéo Mộ Dung Tinh xuống nước. Một mũi tên trúng hai con nhạn đây mà.
Sau đó tùy thời liền đem binh quyền của Mộ Dung Thanh đoạt tới tay, không tốn một binh một tốt nào, chiêu thật hiểm!
Hạ nhân bưng lên cháo loãng, Cảnh Ngự kiên nhẫn chăm con, đút hắn từng miếng, Mộ Dung Thanh đoán chừng không quá quen thuộc, lúc đầu có hơi sặc, thần sắc bất đắc dĩ.
Chờ Mộ Dung Thanh ăn xong, Cảnh Ngự cho hắn một ly trà ấm, sau đó mới dìu hắn nằm xuống: "Ngoan ngoãn ngủ một giấc, xảy ra chuyện gì, có mẫu phi tới gánh cho ngươi."
Mộ Dung Thanh gật đầu: "Theo ý mẫu phi."
Cảnh Ngự nhìn hắn ngủ xong sau đó mới gọi thử: "Hệ thống?"
Không có một âm thanh nào phát ra cả.
Cô bèn thở dài, đứng dậy, tiện nghi xoa đầu Mộ Dung Thanh thêm một cái, sau đó mới từ từ hồi cung.
Chờ khuất bóng Cảnh Ngự, Mộ Dung Thanh trong nháy mắt liền tỉnh lại.
"Nàng là ai?"
"Khó có dịp có người mà đại nhân ngài không biết nha." Một thiếu niên từ giữa không trung hiện ra, giọng điệu ngả ngớn.
"Ngươi bớt phí lời." Mộ Dung Thanh ngả người ra đằng sau, giọng điệu không tốt lắm.
"Được rồi, Tinh chủ đại nhân ngài đừng nóng." Thiếu niên mỉm cười xinh đẹp, mạn đà la trắng dưới mắt trái như càng nở rộ: "Ta cũng thật sự không biết mà."
"Bác Lai Tư, đừng nghĩ ta không biết việc ngươi âm thầm điều tra nàng."
Bác Lai Tư cười cười, nhưng cũng có một chút cáu kỉnh: "Ngươi theo dõi ta!"
"Sao vậy? Tức giận rồi?" Mộ Dung Thanh mặt vẫn không biến hóa gì nhiều, mặt tiếu phi tiếu nhìn người đối diện.
"Hừ! Điều tra thì làm sao? Ngươi nghĩ ngươi có thể điều tra được nàng chắc?" Bác Lai Tư nằm trêи không trung, vắt hai tay ra đằng sau đầu: "Tinh chủ đại nhân ngươi cũng đừng tự tin quá."
"Nàng rất tốt bụng..." Mộ Dung Thanh cười: "Có khi nào là giả bộ..."
Bác Lai Tư cao giọng quát: "Phí lời! Ngươi không được nói bậy! Nàng tất nhiên là tốt bụng rồi! Vì đó là..."
Bác Lai Tư nói đến đây liền phát hiện mình nói hơi nhiều, lập tức ngậm miệng.
Mộ Dung Thanh nhướn mày: "Vì đó là?"
"Đừng hòng moi tin tức từ miệng của ta. Ta nói ngươi biết, tránh xa nàng ra một chút. Còn nữa..." Bác Lai Tư kéo dài thanh âm: "Nàng là của ta!"
Nói xong, Bác Lai Tư biến mất trong không khí.
Mộ Dung Thanh chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó nằm xuống từ từ nhắm mắt.
Không phải nàng nói phải ngủ thật ngoan sao?
Vậy... ngủ thôi!