Nữ Vương Xin Đừng Phá!!!

Chương 73: Phiên Ngoại: Bách Phu Nhân (Xong)




Cảnh Ngự về lại không gian của hệ thống, sau đó yêu cầu xem bảng số liệu.

[Họ tên: Cảnh Ngự

Tuổi: 28

Giới tính: nữ

Giá trị may mắn: 13

Giá trị dung hợp: 05%

Giá trị nhan sắc: 50

Giá trị vũ lực: 10

Nhiệm vụ chính tuyến [Bảo vệ Lý Nhã Kỳ]: hoàn thành +10

Nhiệm vụ phụ tuyến [Vết máu hành lang đêm chủ nhật] [Bí ẩn căn nhà Phố Nam Tước] [Ký ức của Bách Dạ Hành]: hoàn thành +6

[Thân phận khủng bố] [Thân phận thật của Lý Mẫn Kỳ]: chưa hoàn thành.

Tổng thích phân: 21]

Cảnh Ngự không biết nghĩ cái gì, sau đó với với hệ thống: "Tiết lộ một chút về hai cái nhiệm vụ kia."

[Được]

[Tên khủng bố lúc trước là bạn trai cũ của Lan Thư, chính là Bách phu nhân, nhưng sau này hắn phản bội Lan Thư, ăn cắp trốn học đủ thứ, cuối cùng bị người truy nã.

Cho đến lúc hắn muốn nối lại tình xưa với Lan Thư, chợt biết cô muốn lấy Bách lão gia.

Hắn tất nhiên không chịu, thế là luôn nhằm vào cô ấy]

"Còn Lý Mẫn Kỳ?"

[Chuyện này...] Hệ thống chần chừ một lúc.

"Hay để ta nói ra vậy." Trêи màn hình hệ thống lúc này xuất hiện một cô bé năm tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh tươi tắn.

Cảnh Ngự nói: "Cô là Lý Mẫn Kỳ."

Lý Mẫn Kỳ gật đầu: "Hay còn được gọi là Hà An Phú của thủy tộc."

Hà An Phú kiếp trước tạo nghiệp, kiếp này bất hạnh đến hiện đại, không may liên lụy đến Lý Nhã Kỳ.

Vì vậy cô ấy mới muốn Cảnh Ngự bảo vệ Lý Nhã y, cũng không hi vọng cô làm hại Bách Dạ Hành, con trai cô ấy.

"A Hành, hắn sống tốt chứ?"

"Rất tốt, hắn đã hoàn toàn giác ngộ, cũng không còn đọa tiên nữa."

Lý Mẫn Kỳ cười, một giọt nước mắt rơi xuống màn hình máy tính: "Cảm ơn cô, thật sự..."



Cảnh Ngự sắp xếp mọi thứ trong đầu.

Hệ thống thử mở lời: "Ký chủ, cô muốn đi dạo một chút không?"

"Không cần, đến vị diện tiếp đi."

[Được thôi.]

[Tiến hành truyền tống...]

___________________

#Tân

Lúc trước ta có hứa với một bạn làm phiên ngoại của ông bà Bách đó, giờ ta viết một phiên ngoại nhỏ nha!

_______________________

Lan Thư sinh ra ở một phòng trà.

Mẹ cô làm ở quán bar, công việc chính dĩ nhiên là tiếp khách.

Có một ngày, mẹ cô tiếp được một vị khách khá kỳ quái.

Đó là một người đàn ông rất đẹp, Lan Thư chưa bao giờ gặp qua người nam nhân nào đẹp như ông ấy.

Ông ấy không yêu cầu mẹ làm gì, chỉ muốn bà cùng mình tâm sự.

Mẹ Lan cũng rất an phận, chờ ông nói xong sẽ phụ hoa đôi ba câu.

Ông nói vợ ông mất sớm, ông còn có một đứa con trai, nhưng đứa con này cùng ông không được hòa thuận.

Ông nói rất nhiều thứ.

Cho đến khi ông thấy cô đang núp ở sau phòng.

Từ lúc đó, mỗi lần ông đến sẽ đem cho cô những món ăn nhỏ, những đồ chơi nhỏ hết sức xinh đẹp.

Cô nói cô không có ba, mẹ cô cũng không biết ba cô là ai.

Ông nói ông họ Bách, có chuyện gì thì cứ theo danh thϊế͙p͙ đến gặp ông.

Năm cô mười tuổi, mẹ cô mắc bệnh qua đời, ông đưa cô tiến vào Bách gia, hầu hạ ông.

Lúc đầu còn rất bình thường, lúc sau cô chợt phát hiện ra, phía dưới của cô chảy máu.

Cô còn tưởng mình bị cái gì, không dám lại gần ông.

Bách lão gia trở về không thấy cô, vội vàng đi tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy cô ôm mặt khóc ở sau vườn.

"Sao thế?"



"Lão gia, em chảy máu, có phải bị bệnh gì rồi không?"

Ông Bách không biết nghĩ đến cái gì, mỉm cười: "Không sao đâu, chảy máu là đúng rồi. Vậy là chứng tỏ Thư Nhi đã lớn rồi đó!"

"A..."

Lan Thư không hiểu.

Trong vài năm này, Lan Thư được ông Bách chăm sóc cực tốt.

Cho đến khi ông phát hiện ra cô có bạn trai rồi.

Ông Bách sốc một thời gian dài, lại gặp Bách Dạ Hành tính khí khó dạy, làm ông gầy đi trong thấy.

Cuối cùng có một ngày, Lan Thư khóc lóc chạy về ôm chầm lấy ông.

"Lão gia, hắn phản bội em!"

Bách lão gia xoa khuôn mặt cho cô ấy: "Nín nào, không phải còn ta ở đây sao?"

Bách lão gia vẫn như cũ, yêu chiều bảo vệ Lan Thư.

Cho đến năm cô ấy tròn mười tám tuổi.

"Lão gia, em tròn mười tám tuổi rồi."

Bách gia gật đầu: "Đúng, tròn mười tám tuổi, ngày càng xinh đẹp rồi. Muốn ta tặng quà sinh nhật gì nào?"

Lan Thư hít sâu một hơi, đóng hết cửa lại, sau đó cởi chiếc khoác dài xuống, nhanh chóng để lộ ra thân hình nhỏ nhắn trắng trẻo.

Cô đỏ mặt, lí nhí nói: "Vậy một lần thôi, một lần, em muốn lão gia, em muốn lão gia, có được không?"

Bách lão gia đại khái ngớ người ra một chút.

Sau đó mới đứng dậy, nhặt chiếc áo choàng choàng cho cô ấy.

"Trời rất lạnh, không được mặc ít như thế."

"Lão gia..." Nước mắt cô lộp bộp rơi xuống.

Lẽ nào... Lẽ nào cũng không được sao?

Bách lão gia đại khái biết người đối diện đang nghĩ gì, ôm cô ấy vào lòng, nhẹ giọng nói: "Chờ hôn lễ của chúng ta xong, tôi giao cho em còn không được sao?"

"A..."

Lan Thư đại não không biết kϊƈɦ động như thế nào, kiễng chân, hôn một cái liên miệng của ông.

_____ Tôi đã từng tiếp một vị khách nhân...

_____ Tiếp đến hết đời!

_____ Lan Thư.