Nữ Vương Xin Đừng Phá!!!

Chương 31: Nhị Thiếu Lại Gây Họa Rồi (9)




Cảnh Ngự ngước mắt lên nhìn Bách Dạ Hành.

Hắn cũng đưa mắt lên nhìn cô.

Hai người ngầm hiểu ý đối phương.

Giọng nói rùng rợn này, nhất định là của oán linh truyền tới.

Nhưng bọn họ đều chắc chắn không có truyền gọi oán linh!

Vậy là ai gọi?

Giết nó!

Giết nó!

Giọng nói của oán linh lại truyền tới.

Nhưng lần này, giọng nói của nó thể hiện sự phấn khích và vui sướиɠ tột độ.

Cảnh Ngự trong đầu sượt qua vài thứ..

Bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.

Cảnh Ngự thầm kêu không ổn.

Tiêu rồi!

"Chết tiệt. " Cảnh Ngự lấy ra trường kiếm, niệm chú một chút, thanh kiếm phát sáng ngoan ngoãn nằm dưới chân cô.

Bách Lạc sợ hãi nắm chặt áo cô, không cho cô đi.

Cảnh Ngự nhìn cậu rồi phất tay một cái.

Chứng kiến Bách Lạc hôn mê nằm xuống, Cảnh Ngự liền cùng với trường kiếm rời đi.

Cùng lúc đó, Bách Dạ Hành cũng vội vàng ngự kiếm theo sau.

Trong lòng hắn không hiểu sao rất khó chịu, như thể có một ngọn lửa, nếu bùng lên sẽ thiêu đốt hết lục phủ ngũ tạng của hắn vậy.

Cảm giác này... là cái gì chứ?

Bách Dạ Hành không còn hơi sức để nghĩ nhiều, tập trung ngự kiếm theo sau Cảnh Ngự.

--------

Cảnh Ngự nhẹ nhàng đáp xuống khu nô ɭệ.

Cô nhìn về hướng phòng của Lý Nhã Kỳ.

Quả nhiên tứ phương đều là những oán khí màu đen dày đặc.

Cảnh Ngự vội vàng mở cửa.

Đập vào mắt cô là Ký Nhã Kỳ quỳ rạp trêи nền đất, cả người chia thành hai thái cực.

Một bên bình thường.

Bên còn lại là làn da trắng bệch, một bên mắt đỏ ngầu như máu, bàn tay đang cầm con dao hướng về bụng đâm xuống.

Lý Nhã Kỳ bất lực đấu tranh, bàn tay phải cố gắng chặn lại con dao sắp đâm xuống bụng kia.

"Giết nó! Nó tồn tại là một sai lầm! Giết nó! "



"Không! "

Dù có thế nào nó cũng là con của cô. Là cốt nhục của cô.

Có thế nào cô cũng phải sinh nó ra.

Có thế nào cô cũng phải nuôi nó khôn lớn.

"Giết nó! "

"Không! " Không thể.

Nó là con của cô.

Ai cứu nó với!

Ai đó, làm ơn giúp tôi!

Khóe miệng của Lý Nhã Kỳ đã bị oán linh khống chết hoàn toàn.

Nó nhếch môi cười ác độc.

Cán dao đâm xuyên qua bàn tay của Lý Nhã Kỳ.

Mũi dao hướng bụng đâm xuống.

Chỉ còn một chút nữa...

"Nhã Nhã! "

Trường kiếm theo lệnh Cảnh Ngự hướng mũi dao bay tới.

Keng.

Con dao bị trường kiếm làm cho biến dạng, văng ra một bên. Oán linh dưới sức mạnh của kiếm bị đánh bật ra khỏi người của Lý Nhã Kỳ.

Nó lồm cồm bò dậy, phất về hướng Cảnh Ngự mấy làn khói đen, sau đó lại tiến đến chỗ Lý Nhã Kỳ.

"Bảo vệ Nhã Nhã! "

Bách Dạ Hành cùng lúc chạy tới, nghe vậy vội vàng bảo hộ Lý Nhã Kỳ đằng sau lưng.

Oán linh đang bay đến đột nhiên dừng lại.

Con mắt đỏ ngầu của oán linh ác độc nhìn chằm chằm vào hắn với Lý Nhã Kỳ.

"A Dạ~ " Oán linh cất giọng nói quyến rũ, có vài phần nũng nịu dụ dỗ về phía Bách Dạ Hành.

"A Dạ, là em đây, em là Kiến Tiếu, là người anh yêu nhất! Sao anh có thể quên em chứ~"

Bách Dạ Hành: "..."

Cái beep gì?

Ở đâu lại lòi ra người ông yêu nhất chứ?

Lật bàn.

Oán linh thấy biểu hiện của hắn, rít lên: "Anh không phải nói sẽ yêu em suốt đời sao? Sao anh lại nuốt lời như vậy? "

"..." Đã bảo ông đây không biết!

Đừng có vu oan cho ông!

Ông đây không gánh!



Con mắt của oán linh bỗng chốc mở to.

Nó nhìn xuống bụng dưới.

Ở đó đăng cắm một thanh trường kiếm.

"Tán! " Cảnh Ngự rút thanh kiếm ra.

Oán linh ác độc nhìn cô.

Cô mỉm cười: "Tự cổ chí kim... "

Không gian im ắng kỳ dị.

Cảnh Ngự giọng nói im bặt.

Chết cha, quên lời thoại.

[Tự cổ chí kim, phản diện chết vì nói nhiều! ]

"... phản diện chết vì nói nhiều! " Ai đó mặt không đổi sắc nhanh chóng bổ sung.

Oán linh: "..."

Bách Dạ Hành: "..."

Thân thể oán linh không cam lòng từ từ tan dần.

Nó lưu luyến nhìn về phía Bách Dạ Hành lần cuối.

Bách Dạ Hành theo cái nhìn của nó, từ từ tiến lên, đưa cho nó sợi dây truyền trêи cổ.

Nó run rẩy cầm lấy, một lát sau, oán khí xung quanh nó dần dần chuyển thành màu trắng tinh khiết.

Mặt mũi của nó dần dần biến đổi, hiện ra một cô gái thanh thuần xinh đẹp.

"A Dạ, hắn chết rồi? "

"Ừm." Bách Dạ Hành gật đầu.

"Bao lâu rồi? Vậy "nó" không phải của anh ấy sao? "

"Hai tháng trước. Do dùng thuốc quá liều. " Cảnh Ngự băng bó cho Lý Nhã Kỳ, thuận miệng chen một câu, di dời sự chú ý.

Bách Dạ Hành sửng sốt. Sao chuyện gì về hắn cô ta cũng biết?

Trái lại linh hồn kia mỉm cười.

"Bảo quản tốt thân thể anh ấy! "

"Không phải truyện gì chỉ nhìn bằng mắt thường là có thể nhìn thấy được. " Câu này là nói với Cảnh Ngự.

Linh hồn nắm chặt sợi dây truyền, cô đưa nó lên miệng, khẽ đặt một nụ hôn lên đó rồi đưa lại cho Bách Dạ Hành.

"Có thể phiền anh giúp tôi một chút được không? "

"Có thể. "

"Thân xác của tôi được chôn bên chân cây cầu lớn nhất thành phố, có thể đem sợi dây này chôn ở đó được không? "

"Được. "

Linh hồn mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của Bách Dạ Hành, sau đó từ từ tan biến.