Nữ Vương Thét Chói Tai!

Chương 31




Edit : babynhox

Đoàn người cứ trực tiếp kéo người đàn ông đầu ghẻ đến bờ sông, lúc chị Vương thấy tình hình không đúng, phát hiện mấy người trẻ tuổi thật sự là muốn mạng người.

Vội vàng khuyên bọn họ: "Thôi đi, các người đừng làm loạn, các người ra ngoài chơi đang tốt đẹp, vì thứ người như thế thì không đáng giá, tôi đi tìm người đến trừng trị anh ta."

Chúc Ương chê cười: "Chị cũng thôi đi, bọn tôi ở cách đống cỏ khô này xa nên không dễ nghe được động tĩnh, nhưng mấy gia đình gần đó thì sao, lúc tên này làm trò súc vật sao không thấy có người ra ngoài?"

Sắc mặt chị Vương trắng nhợt, tình cảnh của mình chị ta tự mình biết rõ, bình thường người trong thôn khi dễ ba mẹ con bọn họ cũng coi như xong.

Nhưng chị ta không nghĩ tới chính là ngay cả chuyện như vậy cũng có thể chẳng quan tâm, giống như Chúc Ương nói, bọn họ ở nhà mình thật xa bên kia cũng có thể nghe được động tĩnh, nói gì là vài gia đình ở gần sân chứa cỏ, hiện tại là giờ cơm giữa trưa, làm sao có thể không nghe được?

Chị ta nghĩ tiếp mà không nhịn được run sợ, tính tình chị ta mềm yếu, không có con gái, chồng thì chết, trong nhà sụp đổ, vẫn không lên tiếng không kêu không cãi.

Người trong thôn chèn ép khi dễ, nhưng mọi chuyện chị ta cũng có thể liều mạng vượt qua, cho nên người nơi này không cần chào đón bọn họ, phần lớn đều dừng lại ở mức lạnh lùng chống đỡ hoặc là chỉ chỉ chõ chõ.

Thật sự dám ra tay động đến chị ta hoặc là con trai của chị ta vẫn rất ít, bà cụ điên điên khùng khùng nhà trưởng thôn kia thường xuyên đến sân nhà làm phiền, thuận tiện làm tất cả để chị ta không có đường sống.

Chị Vương không có cách nào tưởng tượng, nếu hôm nay thật sự đê Tam Thành đầu ghẻ xong việc, theo như miệng lưỡi điên đảo thị phi và mấy đàn ông bỉ ổi bẩn thỉu trong thôn thì sau này mẹ con bọn họ còn có đường sống hay không.

Vì vậy cũng ngậm miệng không nói, quyết định cùng lắm thì đến lúc đó bất cứ giá nào cũng liều mạng lưới rách cá chết, cái thôn không biết xấu hổ này vẫn còn có chút kiêng kỵ, dù sao thì cũng không đến nổi liên lụy mấy người trẻ tuổi.

Trong nháy mắt mấy người đã đi tới bờ sông, người đàn ông đầu ghẻ vì bị nhét cỏ vào miệng nên chỉ có thể phát ra tiếng kêu ô ô, không truyền được xa.

Chúc Ương chỉ ngón tay vào trong sông, mấy người liền ném người đàn ông xuống, không chút do dự nào.

Nói quy luật, phàm là người chơi từng có mấy lần kinh nghiệm thì phần lớn sẽ không mềm lòng nương tay đối với nhân vật trong trò chơi.

Mặc dù những người này giống y như những người ở thế giới thật, nhưng phàm là dính líu tới tình tiết vỡ kịch , hoặc là có buồn đau bất đắc dĩ của mình, hoặc là phản ánh tội ác tính người.

Người trước chỉ có đồng tình, quá rối rắm hãm sâu trong đó, ngược lại mua dây buộc mình vì khúc mắc chồng chất. Rồi người sau ——

Vậy cũng không phải là giống như cuộc sống thật, trên thực tế cách xa hoặc là báo cảnh sát là có thể đứng ngoài cuộc. Nhưng nếu người chơi dùng cách giải quyết tự vệ trong thực tế kia đến thế giới trò chơi, mềm lòng nương tay thì tới lúc bị liên lụy chính là mình.

Trong thời kỳ người mới mấy người Chương Hân cũng ít nhiều bị ăn thiệt thòi tương tự, cũng không đến mức lập tức biến thành biến thái lòng dạ độc ác, nhưng lúc nên ra tay chắc chắn sẽ không do dự.

Người đàn ông đầu ghẻ bị ném vào sông, liền liều mạng giãy giụa, nước sông cũng không sâu, nhiều lắm là phủ chừng đỉnh đầu một đứa bé khoảng 10 tuổi thôi.

Nhưng vừa ném người xuống thì Chúc Ương ở trên bờ hô to một tiếng: "Quỷ nước, ra ngoài khoe tài đi."

Tiếp đó đầu ghẻ cũng cảm giác chân bị rong bèo cuốn lấy, nước sông chỉ đến ngực hắn ta, chỉ cần đứng lên liền xong chuyện, nhưng có làm thế nào cũng không đứng vững chân được.

Một cái chân mới vừa đạp đáy muốn mượn lực, cái chân còn lại liền bị quấn lấy, còn hung hăng quấn chặt chân hắn ta, giống như có sinh mạng.

Người đàn ông đầu ghẻ luống cuống, giùng giằng hô to cứu mạng, liên tiếp sặc mấy ngụm nước.

Lấy Chúc Ương cầm đầu và mấy người còn lại ôm cánh tay lạnh lùng đứng ở trên bờ nhìn, thấy người đàn ông đầu ghẻ sắp dừng giãy giụa chìm xuống.

Còn nói một câu về hướng sông: "Đừng quên khen ngợi 5 sao!"

Lời vừa mới dứt trong sông liền ném vài con cá lớn tươi tốt lên, còn có một con rùa.

Ý tứ rất rõ ràng, chẳng những cho khen ngợi 5 sao, còn cho bao lì xì khen thưởng.

Nhưng mà chỉ đắc ý vênh váo một chút như vậy liền có một đám người dân vù vù xông lại, thấy người đầu ghẻ giãy giụa trong sông, lập tức có hai người nhảy xuống cứu người lên.

Đang là ban ngày giữa trưa nắng, bản lĩnh hiện tại của quỷ nước cũng chỉ không còn dư lại hai phần, chỉ đành phải ôm hận nhìn người chết thay đến miệng mà bị vớt lên.

Cứu người lên, mấy người dân trong thôn thở phào nhẹ nhỏm, lúc này liền có một bà cụ vẻ mặt hung ác từ trong đám người lao ra.

Đi lên liền muốn đánh chị Vương: "Con đàn bà hèn hạ, bản thân là sao Tang còn dám hại con trai thứ ba của tao, hôm nay tao liền đánh chết mày —— "

Nhưng còn không có đến gần, liền bị hai nam sinh chắn lại, đàn bà nông thôn chanh chua đó là không biết cái gì gọi là một vừa hai phải.

Thấy có người cản là vừa mở miệng mắng to vừa kêu con trai trong nhà cùng tiến lên, làm ầm ĩ đến bất cứ lời thô tục nào cũng nói ra được.

"Ô ~~, lúc này mới hai ngày liền cấu kết với hai người trẻ tuổi cản háng giúp mày, e rằng đàn bà hư hỏng mày đã buông thả trong nhà rồi."

Những người khác thấy cả nhà đầu ghẻ và ba người nhà họ Vương bên này mâu thuẫn, chẳng những không giúp một tay. Còn khoanh tay xem náo nhiệt.

Đáng thương hai người Phương Chí Viễn và Viên Bân, vừa phải cản người đàn bà chanh chua lại phải cản mấy người đàn ông to khỏe trong nhà, có là người chơi từng cường hóa thân thể cũng là bị đè xuống vài lần.

Chúc Ương thấy mỗi người đều chuyên chú xem náo nhiệt, cũng lười phí miệng lưỡi khống chế tình hình.

Đi thẳng tới chổ người đàn ông đầu ghẻ vừa được vớt lên, nâng chân đạp một cái liền ném người lại vào trong nước.

Bọt nước văng lên tưới đến trên người đám người trên xô đẩy trên bờ, những người này ướt lạnh, quay đầu lại nhìn thấy người vừa được vớt lại rớt xuống nước rồi.

Cũng không kịp ồn ào lại ba chân bốn cẳng vội vàng đi xuống vớt lên.

Lại bị giày vò một lần như vậy, người đàn ông đầu ghẻ dồn sức ho khan một trận, nước mắt nước mũi đầy cả mặt, hình ảnh nhìn hơi cay mắt.

Mẹ của đầu ghẻ cũng chính là bà cụ có vẻ mặt hung ác đó, vừa ôm con trai vừa khóc đảo lộn trời đất, nhưng vào lúc này không dám để mấy người con trai đi đánh người nửa.

Chỉ vào Chúc Ương như muốn mắng lên, Chúc Ương này có thể bị đàn bà nông thôn ngu ngốc cho ăn thiệt thòi sao? Thua thiệt lời nói ngoài miệng cũng là không thể.

Vì vậy tay mắt lanh lẹ liền nhặt con ba ba trên đất, giơ tay lên liền chọi thẳng vào miệng bà cụ, vỏ ngoài ba ba trực tiếp dập đầu phá thủng da miệng của bà ta, đau đến bà ta kêu la thảm thiết.

Chúc Ương cười nói: "Này, té xuống nước sẽ tổn hại sức khỏe, đưa rùa nhỏ cho bà, lấy về nấu nhừ tẩm bổ cho con rùa lớn một chút."

"Mày nói ai là rùa?" Bà cụ tức giận mắng, ngược lại không ảnh hưởng cô nhặt con rùa lên.

Mấy người con kia của bà ta thấy mẹ mình bị ức hiếp, lập tức muốn đi lên động tay động chân, từ lâu đã thấy cô gái này xinh đẹp, vào lúc này chính là cơ hội giở trò.

Đàn ông nhà này thật sự là một khuôn mẫu khắc ra, mấy anh em đều có bệnh da đầu, một người có thể giở trò đồi bại giữa ban ngày ban mặt, mấy người khác cũng có ánh mắt cùng một loại như vậy.

Chúc Ương thấy mấy người bao vây tới, cũngkhông cần mình ra tay, năm người chơi khác liền ngăn ở trước mặt cô.

Mắt thấy một nhà đầu ghẻ muốn đánh nhau với mấy người ngoài này, người cùng quê kéo bè kéo lũ đánh nhau như vậy thì nhất định sẽ giúp người nhà không giúp lý.

Ánh mắt di chuyển khắp nơi đánh số người một chút, bởi vì cái gọi là bản lĩnh có cai tới đâu cũng sơ dao bếp, mặc dù thể chất mấy người chơi hơn xa người bình thường, nhưng cuối cùng cũng không phải người tập võ.

Người ta là nông dân hàng năm ra đồng làm việc, thể lực cũng không phải là ngồi không, một đám người cầm đòn gánh cái cuốc ồn ào đi lên, thua thiệt cũng là người chơi.

Nhưng từ nhỏ đến lớn Chúc Ương không ngừng xảy ra xung đột với người khác, cũng không phải chưa từng trải qua loại này tình huống hết sức căng thẳng tương tự.

Thành thật mà nói bị nhiều người dùng bộ dáng liều mạng bao vây Chúc Ương cũng không yếu ớt, người này luôn có sở trường lợi dụng hết tất cả điều kiện có lợi cho mình.

Huống chi bây giờ nhìn dọa người, cùng việc trẻ con kéo bè kéo lũ đánh nhau trước kia hoàn toàn là hai việc khác nhau. Nhưng theo cô, điều kiện có lợi cho mình không nên quá nhiều.

Không nói số lượng người của đối phương căn bản không tới trình độ làm cho người ta yếu thế, chính là thật sự đánh nhau, quay đầu đạp mấy người vào trong nước trước, để cho quỷ nước kéo chân là có thể tranh thủ không thiếu thời gian.

Chờ người trong nước tránh thoát bèo rong đi lên, một nửa người cũng đã bị giải quyết vậy thì đến phiên một nửa kia rồi.

Hai bên sẽ phải đỗi qua lại, lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói: "Giữa trưa không về ăn cơm mà ở bên ngoài làm gì?"

Chúc Ương nhìn sang, chỉ thấy một người trung niên khuôn mặt vuông rất oai phong đang đi tới, chính là người ngồi bên cạnh bà cụ từng đưa gà cho cô ngày hôm qua, chắc là con trai của bà ta.

Nghe những người khác kêu, thì ra người này là thôn trưởng, quả nhiên tên tuổi của thôn trưởng ở nơi núi sâu hẻo lánh này tốt hơn bất cứ thứ gì.

Hắn vừa tới đám người bên kia liền yên tĩnh không ít, cả nhà đầu ghẻ bận rộn lôi kéo thôn trưởng tố cáo đủ thứ.

Chị Vương bởi vì một ít chuyện mà hận những người này, nhưng vào lúc này cũng không thể giữ im lặng được nửa.

Liền cũng không cho cả nhà đầu ghẻ đổi trắng thay đen bắt đầu đứng lên cãi lại: "Là 3 đầu ghẻ đè tôi trên đống cỏ khô, khi dễ tôi cô nhi quả phủ, mấy người trẻ tuổi không nhìn nổi dạy dỗ cho một trận, có cái gì thì nhắm vào tôi, chuyện này không liên quan bọn họ, để tôi nhìn xem có phải thôn họ Vương này đã không còn đường sống cho tôi nửa hay không, cùng lắm thì tôi sẽ đào Tú Tú nhà tôi —— "

"Im miệng!" Thôn trưởng đột nhiên quát to một tiếng, trừng mắt liếc chị Vương, thấy chị ta không tránh né chút nào trừng mắt ngược lại, bộ dáng cùng lắm thì lưới rách cá chết, nghĩ đến chuyện trước kia cũng nhức đầu.

Lại nhìn mấy người ngoài thôn Chúc Ương mấy lần, liền dời tầm mắt trên người nhà đầu ghẻ.

Vào lúc này 3 đầu ghẻ đã tốt hơn không ít, thôn trưởng thấy nhà này hết ăn lại nằm ngang ngược như vậy liền nóng giận quát lớn: "3 đầu ghẻ, xảy ra chuyện gì?"

3 đầu ghẻ liền vội vàng chống chế nói : "Là người đàn bà này dụ dỗ tôi, sao tôi có thể để ý tới người đàn bà hết thời chứ? Chính là muốn tìm cha mới cho con trai trong nhà, tôi đang đi ở lên đồng lại lôi kéo tôi chui vào phía sau đống cỏ khô, sau này tôi còn phải lấy vợ, cô ta không cần mặt mũi nhưng tôi vẫn cần."

Lời này chính là đứa bé ba tuổi trong thôn cũng sẽ không tin, cả nhà đầu ghẻ này nghèo đến ngay cả phòng ở cũng còn là phòng đất, đàn ông trong nhà đều là vật họp theo loài, làm càn làm bậy chôn vùi cuộc sống sau này.

Những cô gái xung quanh tám hướng mười dặm có ai chịu đến nhà bọn họ? Cho dù là có vội vàng gả con gái cho anh em kiếm học phí kiếm tiền xây phòng cưới vợ, mấy ngàn vạn đồng lễ hỏi cũng không có, nhà ai sẽ bằng lòng?

Nhưng so với nhà đầu ghẻ, rõ ràng là các người dân trong thôn có ác ý với chị Vương nặng hơn, vì vậy nghe 3 đầu ghẻ giải thích, liền chỉ chỉ chõ chõ phải một câu trái một câu cứ định án trên lưỡi như vậy.

Chúc Ương liền cười nhạo một tiếng: "Dụ dỗ? Mới vừa xuống nước hai lần mà cũng không tự soi phẩm hạnh của mình sao? Tùy tiện vớt một con cóc trong sông lên thì dáng dấp cũng gọn gàng hơn mày đó."

"Ha ha ha còn làm cha mới cho đứa bé sao, phải có cha như vậy, đứa bé đến trường học cũng không ngốc đầu lên nổi."

Nói xong lại chỉ chỉ cha của đầu ghẻ: "Chẳng lẽ lúc đi học các người chưa từng bị giễu cợt sao? À ngại quá, các người chưa từng đi học, dù sao thì chín năm giáo dục bắt buộc cũng không có cửa vào, vì điều kiện đầu tiên phải là người, cóc nhái ngồi cùng sẽ khiến mấy đứa bé khác gào thét làm sao học tập được."

Giọng cô không lớn, cũng không thấy giống người đàn bà chanh chua ở nông thôn chữi tới khó nghe, nhưng chỉ cần ngước nhìn bộ dáng xinh đẹp sáng chói lỗ mũi hếch lên cũng làm cho lòng người ta khó chịu.

Chúc Ương lại quét nhìn mấy người ba phải đâm chọt xung quanh một cái ——

"Mấy thím tai thính mắt tinh ánh mắt sắc bén, động tĩnh bên đống cỏ không nghe được, thì ngược lại một chút tiếng gió bên bờ sông liền thổi vào lổ tai? Nghe theo ý của mấy vị, thì ra là trong mắt các người thì con cóc đầu ghẻ này là bánh ngọt thơm ngon như vậy sao?"

"Nếu là bánh ngọt thơm ngon thì khách sáo gì nha, mỗi người dắt về nhà một người đi, cũng tránh cho mỗi ngày phải nhớ thương, cũng chỉ mới sặc nước hai cái trong sống mà phía xa liền buông chén chạy tới, cũng đừng đau lòng đến hỏng đó."

Nhiều đàn bà ở đây nghe liền muốn mở miệng mắng to, nhất là cả nhà mẹ con đầu ghẻ, vỗ bắp đùi trong miệng chính là lời lẽ cũ rích.

Chúc Ương quay đầu liếc mắt nhìn: "Ơ! Ngài còn thiếu rùa chứ?"

Thôn trưởng thấy làm ầm ầm đến đau đầu , liền hét lớn một tiếng: "Được rồi!"

Rồi nói với Chúc : "Nếu ông nói ông có lý bà nói bà có lý, vậy thì đến Từ Đường để cho Bồ Tát quyết định đi."

Chúc Ương giật mình, người đứng đầu thôn này nhìn thị như giải quyết việc chung, nhưng riêng chuyện này nhân vật chính là chị Vương và đầu ghẻ thì bộ dạng trực tiếp liền khiến cho cô không thể không nghi ngờ.

Quả thật cô kéo tới kéo lui vào lúc này thì cô sẽ bị đứng đầu ngọn gió, nhưng không đến nổi cứ để cho bảo người dân trong thôn bảo thủ sắp xếp lấy cô ra gánh chịu mọi chuyện như vậy chứ?

Theo như bình thường cách làm đến chỗ Từ Đường này thì người ngoài phải tránh.

Chúc Ương nghe được hai chữ Bồ Tát , nghĩ đến có vẻ tượng đá chỗ cây đa kia được không ít hương khói, cũng có ý muốn tìm tòi đến cùng, vì vậy thôn trưởng vừa nói như thế, cô không hề nghĩ ngợi liền thuận thế đồng ý.

Mẹ con đầu ghẻ còn muốn la lối : "Hỏi Bồ Tát cái gì? Bọn họ giày xéo thằng ba nhà tôi thành như vậy, còn cần phải hỏi sao?"

"Vậy vết thương trên mặt chị Vương thì như thế nào?" Tề Kỳ lành lạnh nói, làm nữ sinh cũng ghét bỏ thứ người như thế.

3 đầu ghẻ vội nói: "Cô ta kêu tôi đánh."

Lời này vừa ra, Chúc Ương liền nói: "Ờ, cũng là hắn ta kêu tôi ném, nói là trời nóng làm việc mà là không thể nào làm việc, cũng không muốn làm gì. Trong nước mát mẻ như vậy, quỷ nước trong đó nói chuyện lại dễ nghe, người và cóc nhái trong sông lại thân thiết như vậy, trở về trong nước giống như được về nhà vậy, hắn ta cực kỳ thích."

Chúc Ương nhún nhún vai: "Người trẻ tuổi lấy giúp người làm niềm vui, đây là lần đầu tiên tôi thấy yêu cầu kỳ quái như vậy, tôi cũng suy nghĩ thật lâu mới làm giúp hắn ta, từ chỗ chứa đống cỏ khô đến đây rất xa đó."

"Mày nói láo, sao thằng ba nhà tao có thể nói như vậy?" Mẹ đầu ghẻ chỉ vào mắng.

"Trùng hợp, chị Vương cũng không thể nói như vậy, vừa rồi các người tin rất nhanh mà."

Thôn trưởng thấy nhà đầu ghẻ ở chỗ này lãng phí thời gian, không nhịn được quát lớn, vậy mới khiến bà ta im miệng, lại dẫn đoàn người đi tới Từ Đường.

Chị Vương đi theo bên cạnh Chúc Ương, cảm giác có cái gì đó không đúng, nhưng không nắm được đầu mối.

Chị ta có chút lo lắng nói: "Nếu không thì bỏ đi? Chuyện của tôi đâu đáng làm phiền Bồ Tát? Lần sau tôi sẽ chú ý một chút, các người cũng đừng đi —— "

Sao Chúc Ương có thể từ bỏ cơ hội tìm kiếm kết quả? Liền phất tay một cái ra hiệu chị Vương đừng lên tiếng.

Vào Từ Đường, không ngờ tới nơi hoang vu hẻo lánh này lại có chỗ cung phụng Bồ Tát cà Tổ Tiên gọn gàng sạch sẽ như vậy.

Xà nhà cột trụ được chạm trổ rất khéo léo, hai cây cột trụ gỗ lim trước sân càng uy nghiêm hơn, trong phòng có một đài thờ Phật thật lớn.

Bàn thờ lại phân ra vài tầng, phía trên bày không ít bài vị, dĩ nhiên ngay chính giữa chính là một pho tượng Phật, nhưng cũng bị tấm vải đỏ che phủ đầu.

Vừa vào Từ Đường cung phụng Phật này, mấy người chơi cũng cảm thấy lạnh lẻo tệ hại, nếu như nói lúc ấy Chúc Ương và Chương Hân thấy tượng đá ở gốc cây đa chỉ làm cho người ta thấy kỳ lạ khó chịu.

Thì rõ ràng là pho tượng được cung phụng trong Từ Đường này có vấn đề lớn hơn, dùng cách nói hoảng sợ biến đổi, chính là thứ này làm cho người ta cảm giác có sinh mạng hơn. Nhưng khi sinh mạng cũng không phải là ý nghĩa tích cực, ý trên mặt chữ, quả nhiên làm cho lớp da của người ta phát rét.

Lúc ấy vẻ mặt của mấy người chơi liền thay đổi, chỉ có mình Chúc Ương có chút hăng hái chuyên chú nhìn người dân cầu xin hỏi Bồ Tát sự thật.

Cũng đơn giản, người trong cuộc là chị Vương và đầu ghẻ quỳ trên mặt đất, kể lại quá trình chuyện của mình, kể xong thì đi tới trước mặt Bồ Tát xin thẻ thăm, để Bồ Tát định đoạt thật giả.

Sau khi hai người chia ra nói xong bắt đầu lắc ống xin thẻ, vừa bắt đầu cả nhà đầu ghẻ còn rất tự tin, người trong thôn ai mà không biết họ Vương này đã đắc tội Bồ Tát, sao Bồ Tát có thể đứng về phía chị ta?

Chờ kết quả xuất hiện, cho dù chị ta có nói nhiều hơn cũng không có ích lợi gì.

Đang đắc ý, ống thẻ của hai người liền đồng thời rớt thăm ra, thôn trưởng nhặt lên, phân biệt nhìn kỹ.

Nhìn kết quả trên thẻ tre xong, lại liếc nhìn Chúc Ương trước, tuy trên mặt người này không tỏ vẻ gì nhưng Chúc Ương cũng cảm thấy từ chỗ hắn chợt lóe lên vẻ hài lòng.

Sau đó thôn trưởng liền sai mấy người khỏe mạnh trong thôn đi lên trói 3 đầu ghẻ lại.

Cả nhà đầu ghẻ cũng bối rối, chỉ thấy thôn trưởng đưa đầu thẻ ra: "Bồ Tát quyết định, 3 đầu ghẻ ức hiếp quả phụ, theo quy củ, treo ngược trên cây quất roi, bồi thường thêm thì coi như xong."

Mẹ đầu ghẻ vừa nghe kết quả này trước mắt liền tối sầm, suýt nữa ngất đi, lúc tỉnh táo lại lập tức ngồi trên đất khóc lớn.

Vừa đau lòng con trai chịu đau khổ, càng đau lòng phải thường tiền ——

"Bồ Tát không có mắt —— "

Còn chưa khóc hai câu, liền bị che miệng lại ném đi ra ngoài, thôn trưởng giận nói: "Trước mặt Bồ Tát là chỗ cho bà làm càn sao?"

Chúc Ương nghe những người này nói lời rời rạc xong, rõ ràng một nơi hoang vu hẻo lánh lại làm được như có thật như vậy, cũng cảm thấy tất cả nơi đây đều hoang đường buồn cười.

Cô nhìn thẳng quan sát tượng 'Bồ Tát' trước mắt , dường như có loại ảo giác có ánh mắt cách tấm vải đỏ đang nhìn thẳng đối mắt với cô.

Mặc dù tầm mắt có ngăn cách, Chúc Ương vẫn có thể cảm giác được ánh mắt dính dính buồn nôn này.

Trong lòng cô cười lạnh, thừa dịp cả nhà đầu ghẻ làm ồn ào hấp dẫn sự chú ý, nhặt một quả trứng gà trên bàn thờ liền ném thẳng tới đỉnh đầu 'Bồ Tát', không nghĩ tới trứng gà lại là sống.

Tròng trắng trứng gà liền dính vào tấm vải đỏ, rất là ghê tởm.

Mấy người chơi bị cô chủ động khiêu khích làm giật mình, lúc này thôn trưởng cũng chú ý tới tiếng động bên, vội vàng quát lớn: "Cô làm gì?"

Trong tay Chúc Ương tung hứng một cái trứng gà: "Không có, Bồ Tát muốn ăn, muốn tôi ném cho ngài ấy ăn."

Nói xong trứng gà trong tay lại bay lên: "Nhìn đi, Bồ Tát ăn rất vui vẻ."

Thôn trưởng giận dữ nói: "Làm càn, lại dám trêu chọc Bồ Tát, còn không mau quỳ xuống?"

Chúc Ương móc móc lỗ tai, lần này trực tiếp nâng một khay trứng gà trên bàn lên, ném cả khay bao gồm trứng gà lên trên đầu 'Bồ Tát' ——

"Xin lỗi vừa rồi tôi không nghe rõ, ông nói muốn tôi quỳ xuống với ai?" >