Tiểu Thủy "kiu" một tiếng rụt vào trong ngực Phượng Cửu Ca, vuốt cái đuôi nhỏ của mình, cầu an ủi.
Đau, đau, đau xoa xoa cho tiểu Thủy!
Phượng Cửu Ca tát một cái vào người Tiểu Thủy, dở khóc dở cười nói: "Toàn thân ngươi đều là nước, có thể hóa thành hình thái vạn vật, còn có thể đau? Thật là.”
Tuy nói như vậy, nàng thu lại ý cười, hung quang trong mắt nháy mắt lộ ra, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng lên người duy nhất là Lục Tử Kỳ còn đứng trong đại sảnh.
Chỉ thấy trên vai nàng ta, con chồn đen kia lười biếng nằm sấp, ánh mắt u ám kia nhìn thẳng nàng, có chút âm trầm.
Nếu nàng không đoán sai, bóng đen vừa rồi lóe lên, chính là nó.
Hảo gia hỏa, tốc độ quả nhiên đủ nhanh.
Nếu không phải Tiểu Thủy hy sinh cái đuôi chắn một chút, một trảo kia tuyệt đối rơi vào trên mặt nàng.
Mấy người Hắc Vũ bên cạnh đều đoán ra đại khái, Vân Ngạo Thiên càng nhìn thấy thật rõ, trong nháy mắt tức giận xông thẳng đến Lục Tử Kỳ, tựa hồ có xu hướng đem Xuân Phong Lâu san thành bình địa.
Phượng Cửu Ca đưa tay qua nắm lấy tay Vân Ngạo Thiên.
"Bình tĩnh, bình tĩnh"
Chuyện của nàng, nàng sẽ giải quyết, không cần phải tức giận.
Nếu không nam nhân này trong cơn giận dữ hủy thiên diệt địa, Xuân Phong lâu này là kho vàng kho bạc của nàng, cũng giống như khách trên trấn nhỏ kia, trong nháy mắt trở thành một đống phế tích.
Vân Ngạo Thiên hiểu ý tứ của nàng, khí tức nhất thời thu liễm rất nhiều, chỉ là ánh mắt vẫn như cũ lạnh như băng dọa người.
Phượng Cửu Ca trấn an Vân Ngạo Thiên, nghiêng đầu, hướng về phía Lục Tử Kỳ đột nhiên cười, ngữ khí dị thường bình thản: "Ta nói Lục đại tiểu thư, ngươi có từng nghĩ tới, hôm nay ngươi sẽ biến thành cái dạng gì không? ”
Biến thành cái dạng gì...
Lục Tử Kỳ loạng choạng lui về phía sau vài bước, thiểm điện trên vai cảm giác được sự hoảng sợ của chủ nhân, cũng lập tức rụt vào lòng cô.
Nàng ta chắc chắn có thể dự đoán những gì nàng sẽ trở thành.
Đối phương có cao thủ Lam Tôn, còn có nam nhân chỉ cần một ánh mắt là có thể giết người, nàng một Thanh Khí trung kỳ, liều chết cũng không tiếp được một kích của một người bọn họ.
Nhưng nàng lại khó chịu, nhìn Phượng Cửu Ca, luôn có một loại xúc động muốn hủy diệt nàng. Thiểm Điện Hắc Điêu trong ngực cảm ứng được suy nghĩ của nàng, trực tiếp nhảy người nhào tới.
Đáng tiếc, thất bại trong tức khắc.
Bây giờ nàng có thể nói gì? Nàng không có ý đó sao?
Giương mắt nhìn người đàn ông giống như thần thoại kia, trái tim Lục Tử Kỳ trong nháy mắt lạnh lẽo.
Hắn sẽ không giúp mình, thậm chí ngay cả một tia ánh mắt nào cũng không có rơi vào trên người nàng.
Hắn tuyệt đối sẽ không biết, chính là hắn vào cửa trong lúc kia, đem tâm cao ngạo của nàng lay động, thầm nghĩ mình nên xứng với nam tử như vậy.
Nhưng nam nhân như vậy, lại là một phu quân của ả tiện nhân ác độc này!
"Không cam lòng, nàng không cam lòng... "
"Thực lực của ta không bằng người, hôm nay, ngươi muốn như thế nào thì như thế nào?"
Chỉ là, đừng cho Lục Tử Kỳ nàng còn cơ hội sống. Nếu không ngày nào đó ả tiện nhân này cũng phải biết hai chữ "hối hận" viết như thế nào!
Khóe miệng Phượng Cửu Ca ý cười sáng lên, nhướng mày mang theo một tia tà khí: "Ta là một nữ nhi, có thể làm gì ngươi? ”
"Ngươi..."
Lục Tử Kỳ trợn mắt trừng Phượng Cửu Ca, tức giận đến nói không nên lời.
Phượng Cửu Ca cũng không chọc nàng nữa, cười tủm tỉm đưa ra điều kiện của nàng: "Ta muốn con chồn kia của ngươi.”
"Ngươi muốn Điêu nhi của ta làm cái gì?"
Lục Tử Kỳ ngẩn người.
Điêu nhi này cùng nàng kết khế ước, sớm đã nhận chủ nhân. Người khác muốn đi nó cũng sẽ tự mình trở về, ngoại trừ lấy nội đan, căn bản không có giá trị lợi dụng.
Nhưng nội đan lục cấp ma thú còn không phải là vật hiếm lạ gì, nàng cũng không tin nhân vật cấp bậc Lam Tôn, sẽ không tìm được nội đan cao cấp hơn.
Mấy người Hắc Vũ cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu, chỉ có Thủy Linh nghịch ngợm cùng Phượng Cửu Ca tâm ý tương thông, biết mục đích nàng làm như vậy, không khỏi cao hứng đến hoa tay múa chân.