Đêm, lạnh như nước.
Bầu troi vô cùng mênh mông, đầy sao lấp lánh, cực kỳ giống ánh mắt người nào đó.
Phượng Cửu Ca ngồi trên nóc xe ngựa, lần thứ n ngửa đầu than thở: "Phu quân a, sao ngươi còn không tỉnh lại? Không có ai trêu chọc ngày ngày, thực sự khó khăn ah! "
"Chủ tử, phía trước chính là Cực Lạc trấn.”
Hắc Phong ngẩng đầu, roi ngựa hướng về phía trước chỉ một cái, chỉ về phía thành Bất Dạ đèn đuốc sáng trưng.
Cực Lạc trấn, chỉ cần nghe cái tên này đã biết là một cái chỗ tiêu kim.
Ăn uống vui chơi, cái nào không có? Người Tiểu Tộc, mỗi người đều có xuân thu.
Con người cả đời này nếu chưa từng đến Cực Lạc trấn tiêu sái một lần, vậy thì sống vô ích, cả đời uổng công làm người a!
Biểu tình trên mặt Phượng Cửu Ca đột nhiên biến đổi, làm sao còn bộ dáng vạn phần uể oải vừa rồi?
Nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, thoáng chốc làm sáng sủa một phương mông lung trong đêm.
"Nhanh lên nhanh lên! Thật vất vả mới đến Cực Lạc trấn, ăn uống, đánh cược, thanh lâu bổn tiểu thư cũng không thể không tham gia! ”
Hắc Vũ ở một bên khóe miệng co giật một lúc lâu, cuối cùng chỉ đành yếu ớt nhắc nhở: "Chủ tử, ngài là người đã thành thân, ăn có thể, uống được, đánh cược cũng không sao nhưng cái cuối cùng, coi như bỏ đi.”
Phượng Cửu Ca một bên nhìn Cực Lạc trấn phía trước hai mắt phát sáng, một bên thuận miệng nói qua loa nói: "Biết rồi biết rồi, ta chỉ đi thanh lâu xem một chút, chỉ nhìn xem, tuyệt đối không đụng vào, dù sao cũng phải đi.”
"Hừ, ngược lại rất hứng thú.”
Một tiếng lạnh lùng hừ nhẹ, êm dịu mà âm trầm, mang theo cảm giác áp bách làm cho người ta run lên trong lòng.
Phượng Cửu Ca đầu óc đang bay đến Cực Lạc trấn phồn hoa huyên náo, nhất thời không kịp phản ứng, trực tiếp cười khẽ nói: "Hắc hắc, yêu mỹ thiên tính, người đều có. Nhìn soái ca, cũng là đào luyện tình cảm.”
Nói xong, nàng đột nhiên cảm thấy thanh âm vừa rồi mở miệng, có chút quen thuộc khó hiểu.
Đặc biệt là... phía sau hàn khí từng trận, càn quét quay cuồng, từng luồng gió âm lãnh xông thẳng vào trong y phục đơn bạc của nàng, làm cho nàng không hiểu sao có chút phát điên.
Nụ cười trên mặt nàng cứng đờ, quay đầu một cách cứng ngắc.
Trong xe ngựa, nữa người đàn ông ngồi lên, đôi mắt sâu thẳm bắn ra quang mang sắc bén, sắc mặt âm hàn có thể cạo xuống một tầng băng sương.
Chết tiệt, Vân Ngạo Thiên hết lần này tới lần khác tỉnh vào lúc này! Phượng Cửu Ca chỉ cảm thấy có thứ gì đó bịt kín cổ họng, để cho nàng ngay cả một câu giải thích cũng nói không nên lời.
"Phu quân, ngươi nghe ta nói..."
"Ta đang nghe."
Vân Ngạo Thiên nhàn nhạt mở miệng, nhưng mà một đôi mắt đen không thấy đáy, cuồn cuộn bạo ngược lạnh như băng, tựa hồ một giây sau, sẽ đem bầu trời tối đen này xé rách ra.
Ba người Hắc Vũ đều đứng tại chỗ, không dám động đậy, sợ đôi phu thuê này "tán tỉnh chửi bới", ảnh hưởng đến người vô tội.
Phượng Cửu Ca chớp chớp mắt ngẩn người, bình tĩnh lại.
Tốt xấu gì cũng đã gặp qua, sao vừa rồi trong nháy mắt nàng có một loại cảm giác ngoại tình bị bắt chứ?
Huống chi nàng chỉ nói một chút, còn chưa đi đâu.
Đại khái đúng như lời Hắc Vũ nói, nàng cũng là người có gia thất, đối với Vân Ngạo Thiên có trách nhiệm, không thể đi ra ngoài lừa gạt.
Nàng thở dài, đi đến bên cạnh Vân Ngạo Thiên, đem áo choàng chồn kia kéo lên, đắp cho hắn một ít: "Buổi tối lạnh, thể chất của ngươi lạnh, như thế nào mình cũng không chú ý một chút? ”
Giọng điệu có chút trách cứ có chút oán giận, Vân Ngạo Thiên nghe được mặt mày giãn ra, trên mặt ngưng tụ băng sương, bỗng dưng hóa giải một ít.
Cơn giận dữ bùng phát kia, còn chưa kịp bộc phát, liền tắt ngúm.
Người phụ nữ của hắn, nàng đang quan tâm đến hắn.