Phượng Linh Ca hừ nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Trịnh Nghiệp Minh tuy rằng là đại tỷ phu, nhưng lại là người của Đông Càn Trịnh gia, lần này chúng ta là đối thủ của hội tuyển chọn trưởng lão. Ai quản hắn nhiều như vậy, nửa đường chết mới tốt đấy.”
Phượng Linh Ca này cũng là từ sớm nhìn Trịnh Nghiệp Minh không vừa mắt, nói chuyện lại càng không có khách khí.
Phượng Cửu Ca "Ồ" một tiếng, trong lòng hiểu rõ. Nếu Tam tỷ đã nói như vậy, vậy nàng không làm chút gì ngược lại không tốt.
Gió nhẹ nhàng thổi, mặt trời mọc.
Một đám người muốn đi tham gia tuyển chọn, bái biệt cha mẹ cùng lão gia tử Phượng Chấn, cưỡi Thanh Yệch Giác Mã, liền bước lên con đường đi tới Kình Thiên Phong.
Thanh Yệch Giác Mã là tứ cấp ma thú, dễ thuần phục, tính tình ôn thuận, ở trong phủ, cơ hồ mọi người đều thu phục nó làm thú cưỡi đường dài.
Dù sao lục cấp Phi Lang, Phượng gia cũng không có mấy con, Thanh Loan Phượng Điểu cũng có được không nhiều lắm, đối với nhiều người đi xa như vậy, vẫn là Thanh Yệch Giác Mã này dùng thuận tiện một chút.
Mà Trịnh Nghiệp Minh và Phượng Khinh Ca, mục đích ban đầu chính là tham gia tuyển chọn trưởng lão hội lần này, tự nhiên cũng cùng bọn họ lên đường.
Thời tiết nóng, nắng chói chang
Vào ngày hè nóng nực này, trong xe ngựa vô cùng oi bức, mấy tỷ tỷ của Phượng Cửu Ca đều tình nguyện cưỡi ngựa sừng cũng không muốn ngồi xe, hết lần này tới lần khác chỉ có nàng một ngày ở trong xe ngựa, cũng không sợ buồn bực.
Ah, tất nhiên buồn không xấu!
Có Vân Ngạo Thiên ở chỗ này, bên trong xe ngựa này so với bên ngoài thoải mái gấp trăm ngàn lần, có một cái tủ lạnh lạnh lẽo, phi thường thích ý,
Phượng Cửu Ca một đường nhàm chán, trong tay vẫn chơi một cái bình sứ nhỏ màu vàng. Thẳng đến khi đi qua một mảnh rừng rậm, nàng mới cười khẽ một tiếng, vén rèm xe lên, đem bình sứ kia giao cho Hắc Phong bên ngoài.
Hắc Phong lấy được đồ, lập tức lặng lẽ rời đi.
Mục đích lần này nàng đi cũng không phải là vì cái gì trưởng lão tuyển chọn hội, tự nhiên phải đem Hắc Phong, Hắc Vũ còn có Hắc Kim hóa trang thành Phượng phủ thị vệ tùy thân mang theo, để chuẩn bị bất cứ lúc nào cần thiết.
Vật này, đã được sử dụng.
Phượng Cửu Ca tâm tình rất tốt nằm trở lại trên gối mềm màu hoa sen, ngón trỏ gõ trên bàn trà nhỏ.
Lát sau, Hắc Phong gõ bên ngoài xe ngựa ba cái, ý cười trên mặt Phượng Cửu Ca càng thêm nồng đậm.
Nàng nâng nửa người lên, hướng về Vân Ngạo Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần: "Phu quân, người ta nhàm chán.”
Vân Ngạo Thiên không chút nhúc nhích, không để ý tới.
''Phu quân, chẳng lẽ ngươi không tò mò, ta vừa mới làm cái gì sao?'' Vân Ngạo Thiên mặt không chút thay đổi, tiếp tục không để ý tới.( bởi vì hai anh chị vẫn chưa có tình cảm nên mình vẫn chưa đổi xưng hô nhá)
"Phu quân, ngươi không hỏi ta, ta nghẹn đến khó chịu." Nói xong còn liên tục dùng đầu cọ cọ cánh tay Vân Ngạo Thiên, ngay cả đùa giỡn vô lại cũng dùng.
Vân Ngạo Thiên mở mắt ra, nhàn nhạt liếc nàng một cái, hỏi: "Ngươi vừa rồi làm cái gì? ”
Phượng Cửu Ca lần này cao hứng, lập tức gõ hộp mứt lên bàn trà nhỏ, giống như một tiên sinh kể chuyện, đem câu chuyện vừa rồi chia ra bảy bảy bốn mươi chín chương chín chín tám mươi mốt hiệp, cùng Vân Ngạo Thiên nói đến hăng say.
"Ta vừa rồi tặng đại tỷ ta cùng đại tỷ phu một chút lễ vật nhỏ. Nhiều nhất dẫn mấy trăm con Độc Vương Phong cấp ba bao vây truy đuổi bọn họ, coi như là làm muội muội như ta một mảnh tâm ý.”
Phượng Khinh Ca và Trịnh Nghiệp Minh dù sao cũng là người của Đông Càn gia tộc, bọn họ tuy rằng sẽ cùng đội ngũ Phượng gia đi Kình Thiên Phong, nhưng nhất định sẽ ở Đông Hà trấn cùng Phượng gia chia ra, từ phía Đông đi đến cùng đại bộ của Đông Càn hội hợp.
Trên đường đi, sẽ đi qua một khu rừng rậm rạp dày đặc ong độc vương, sữa ong chúa trên người hai người bọn họ, đủ để cho bọn họ trở thành thức ăn cho mấy trăm con ong độc vương.