Nữ Vương Thế Giới Ngầm Quá Kiêu Ngạo

Chương 19




''Anh nghĩ tôi sẽ cứu anh, hay không? ”

Phượng Cửu Ca cười khẽ một tiếng, không lập tức cứu Vân Ngạo Thiên, ngược lại không chút hoang mang ngồi xếp bằng tại chỗ, vận khí sửa sang lại chân khí hỗn loạn trong cơ thể mình một chút.  

Những vết thương sau lưng vừa rồi không cảm thấy, giờ phút này gọi là tê tâm liệt phế đau a.  

Nàng bây giờ chính là nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, tới gần hàn băng vạn năm cũng cảm thấy sẽ bị hàn khí kia xâm nhập lục phủ ngũ tạng, chuyện cứu người cao thượng như vậy, vẫn là chờ dị thế đại lục này cũng xuất hiện một lôi phong rồi nói sau.

Nửa canh giờ sau, những vết thương rậm rạp chằng chịt đan xen trên người nàng đều ngừng chảy máu kết vảy, lại hảo hảo nghỉ ngơi chỉnh trị điều dưỡng nửa tháng, đoán chừng cũng có thể khỏe mạnh như trước.



Điều kiện tiên quyết là - nàng không thể mạnh mẽ vận động. 

"Bây giờ ta thực sự ghét tính cách của mình. Không muốn người khác nợ ta, ta cũng không muốn nợ người khác.”

Phượng Cửu Ca giương mắt xuyên thấu qua tầng băng thật dày đối đầu với ánh mắt Vân Ngạo Thiên, đôi mắt đen dưới ánh trăng rạng rỡ, chung quy vẫn là nàng ra tay cứu hắn.  

Lần cuối cùng. Cứu hắn, ân oán của hai người, cứ như vậy không ai nợ ai.  

Hai tay vừa nhấc lên, hai đoàn hỏa cầu ở trong lòng bàn tay chậm rãi bốc lên lay động. Ánh lửa rực rỡ rất đẹp, giống như ngọn lửa không bao giờ chết.  

Cổ Vũ - Liệt Diễm Chưởng.

Bị thương nặng như vậy còn vận dụng võ công bá đạo như vậy, nếu lão hòa thượng nhất định phải mắng nàng chán sống rồi.  

Được rồi, chán sống liền chán sống đi, dù sao ngay từ đầu nàng cũng không muốn sống chạy đi xem náo nhiệt, liền nhất định hôm nay chặt chém không ngừng.  

''Đi cho ta!''

Theo một tiếng quát giận dữ, hai tay sáng ngời hỏa diễm bỗng dưng tăng lên bốn năm lần, gặp gió điên cuồng sinh trưởng, giống như đổ thêm dầu vào lửa, dọc theo mặt ngoài khối băng kia, đem toàn bộ khối băng vây quanh. 

"Xèo xèo xèo..." Ngọn lửa giống như một con thú tham ăn, hướng về phía con mồi của mình. 

Ánh sáng ấm áp và băng lạnh đan xen, nước và lửa thực sự pha trộn.Một mảnh tiếp xúc, hai loại màu sắc biến ảo, thật là đẹp mắt.

Đột nhiên, khối băng đột nhiên phát ra tiếng nổ giòn tan, giống như là muốn nổ tung vậy. Phượng Cửu Ca híp mắt nhìn lại, chỉ thấy bề mặt khối băng kia, đột nhiên bị lam quang từ bên trong phát ra chia làm từng khối từng khối nhỏ, mà vết nứt kia giống như là mao mạch lan tràn toàn thân, sắp vỡ tung ra khắp nơi.  

''Đậu moé, vẫn còn rất hung! ''

Phượng Cửu Ca vừa nhìn trận thế này liền nhịn không được mắng.  

Sớm biết hắn có thể tự mình đi ra ngoài, nàng bị thần kinh mới phí nhiều tinh lực như vậy đi cứu hắn!

Cuống quít thu tay lại, nhanh chóng nhảy ra. Nhưng mà động tác của nàng nhanh, động tác Vân Ngạo Thiên còn nhanh hơn. Khối băng "bùm" một cái nổ tung, khối băng bắn tung tóe khắp nơi, nàng thấy một vài mảnh sắp bay về phía nàng.

''Đứng dậy... ” Nhưng ngồi một lúc lâu không có đứng dậy. Vừa rồi nàng thu tay quá gấp, khí tức mãnh liệt của Liệt Diễm Chưởng lập tức ngược dòng, bị thương càng thêm bị thương, căn bản không có biện pháp phát lực đánh vỡ khối băng đang đến trước mặt.  

A, chẳng lẽ mình anh minh thần võ hai đời, lúc này cư nhiên sẽ bị một khối băng đập chết?

Nghĩ như vậy, nhưng dưới chân vẫn không buông lỏng chút nào. Đang đợi nàng chuẩn bị ra sức nhảy lên, một đạo thân ảnh huyền sắc từ trên không trung xẹt qua, trong phút chốc khối băng trước mặt kia bị vỡ thành bột trắng.  

Hơi thở trong không khí, trong nháy mắt yên tĩnh.  

Phượng Cửu Ca cúi đầu, nhìn bàn tay ôm eo mình của nam nhân kia. Lồng ngực rộng lớn sau lưng có chút lạnh lẽo, còn mang theo hàn khí hàn băng vừa rồi, nhưng mà cứ dựa vào như vậy, lại làm cho nàng cảm giác được yên ổn trong chốc lát.  

Mạng nhỏ chỉ có một, phải sống tốt hơn bất cứ điều gì.

''Ngươi không sao chứ? "Vân Ngạo Thiên mở miệng, lời nói cứng rắn, nhưng vẫn mang theo một chút quan tâm.  

Phượng Cửu Ca lắc đầu, cười nói: "Mạng ta từ trước đến nay đều lớn.”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Vân Ngạo Thiên nhanh chóng bọc thân thể nàng lại, chỉ chừa lại một cái đầu, liền tới gần ngực nàng, vùi đầu ở trong ngực nàng.  

Phượng Cửu Ca bị biến cố đột nhiên này làm hoảng sợ nhảy dựng lên, lập tức giơ tay muốn đập cho tên lưu manh chết tiệt này một cái tát, tay nàng vẫn chưa đánh xuống, Vân Ngạo Thiên lại lập tức ngẩng đầu lên, vẻ nghiêm túc nói.

"Tim của ngươi là quá yếu, vết thương rất nặng.”

Lời nói cho độc giả:

Trong nhà mất điện, bôn ba bốn mươi phút để gửi văn bản, hôm nay bởi vì cập nhật trì hoãn, thêm một chương ~~😙