Nữ Vương Thế Giới Ngầm Quá Kiêu Ngạo

Chương 162




Phượng Cửu Ca tự xưng: Nàng thượng tri thiên văn, hạ tri địa lý. Một con sông lớn năm trăm dặm, nàng bấm ngón tay tính toán cũng có thể biết bên trong có bao nhiêu tôm cá... Đương nhiên, những lời này nói ai chứ không phải nói Phượng Cửu Ca nàng.  

Trên thực tế: nàng tham tiền, háo sắc, không học không có nghề, là một nữ nhân côn đồ.  

Muốn hỏi nàng phương pháp chỉnh người có bao nhiêu loại, như thế nào, nàng có thể bám ngón tay nói cho ngươi biết đếm một ngày một đêm cũng không đủ.  

Muốn hỏi nàng cũng lễ nghĩa liêm sỉ, nàng sẽ trả lời, lễ nghĩa liêm sỉ a, đại ca nhị ca ta, còn có tam ca cùng tứ đệ chưa sinh vẫn chưa tới.  

Nàng loại trình độ này, vừa vào trong tháp tuyệt đối lập tức bị đánh ra.  

Loại chuyện cố hết sức không lấy lòng này, vẫn là để cho Hắc Vũ chân chính biết được trăm chuyện là thích hợp nhất.  

Vì thế từ hôm qua biết có Thiên Tầng Cung tồn tại, Phượng Cửu Ca liền từ trong bảo khố của nàng đem Hóa Hình Đan giấu ở trong góc tìm ra.  

Hóa Hình Đan này có thể đem nhân hóa thành bất kỳ bộ dáng nào, thế nhưng chỉ có một canh giờ, hơn nữa chỉ có thể biến thân thể không thể biến thanh âm. Cho nên Phượng Cửu Ca thẳng đến khi trận đấu mới để cho Hắc Vũ ăn vào, sẳng sàng đến muộn.  

Hơn nữa, vì không muốn nhân sinh nghi ngờ, Phượng Cửu Ca phế đi lực lượng cửu ngưu nhị hổ, không biết lấy lòng Vân Ngạo Thiên bao lâu, mới để cho hắn đáp ứng đến phối hợp tràng diện.  

Tất cả nguyên nhân, chính là như thế.  



Nhưng Phượng Cửu Ca nhất thời cao hứng choáng váng, quên mất mình vẫn là thị vệ ăn mặc, trước mặt mọi người thưởng cho Vân Ngạo Thiên một nụ hôn thơm, nhưng chọc ra không ít lời đồn nhảm.  

Phu quân của Cửu tiểu thư Phượng gia này là hảo nam phong, hơn nữa hai nam nhân còn hôn môi dưới càn khôn ban ngày... Mọi người trợn mắt há hốc mồm liên tục lắc đầu.  

"Thương phong bại tục a..."

"Thế phong nhật hạ a..."

"Lòng người không cổ a..."

Đại môn Cung Thiên Tầng đóng lại, khảo hạch, chính thức bắt đầu.

Phượng Cửu Ca thấy vậy lập tức trở lại Lan Viên thay một thân áo trắng giống như Hắc Vũ, lúc này mới chạy về tiếp tục quan sát.  

Nàng chọn một nơi có tầm nhìn cực tốt, hơn nữa còn tính là mát mẻ—— đó chính là trên một gốc đại thụ lớn nhất trên đỉnh Kình Thiên Phong, bây giờ chỉ ngồi chờ kết quả.  

"Phu quân, chàng có muốn cùng ta đánh cuộc một phen hay không, đoán xem là người của gia tộc nào ra trước không? Người thua có thể hướng người thắng muốn một điều.”

Phượng Cửu Ca rất là nghiêm túc giương mắt nhìn Vân Ngạo Thiên, biểu tình kia tựa hồ cũng không có cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì.  

Vân Ngạo Thiên làm sao không biết tâm tư nhỏ của nàng?

Để cho mình chọn một người phải thua, mà nàng chọn Hắc Vũ. Kết quả khi đi ra, nàng cười tủm tỉm thật không vô tội nói: "Ta đang nói người thắng có thể hướng người thua đồi một thứ nha."

''Phu quân, chàng nghĩ một chút, trên thế gian này làm sao có đạo lý người thua hỏi người thắng muốn đồ? Chắc chàng vừa nghe nhầm rồi.”

Sau đó nhân cơ hội này, nàng lại có lý do để cướp bóc.  

Bất quá Vân Ngạo Thiên ngược lại không ngại.  

Nàng đã là người của Vân Ngạo Thiên hắn, như vậy hắn có cái gì, tự nhiên nàng liền có cái đó.  

Hắn ôm Phượng Cửu Ca, vững vàng siết chặt eo nhỏ nhắn của nàng, cúi đầu cọ xát trên môi nàng một chút: "Nếu như ta thua, nàng muốn cái gì? ”

Phượng Cửu Ca đưa tay vẽ vòng tròn trên ngực Vân Ngạo Thiên, ý cười trong mắt trong suốt, rạng rỡ lấp lánh: "Ta muốn chàng..."

Con ngươi Vân Ngạo Thiên càng lúc càng sâu.  

Phượng Cửu Ca chậm rãi nói xong nửa câu sau: "Dạy ta phép thuật.”

Cổ võ của nàng, lợi hại hơn nữa cũng có hạn chế.  

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả đời cũng đừng hòng đạt tới độ cao của Vân Ngạo Thiên.  

Cái loại chênh lệch cực lớn này, thật sự làm cho người ta rất khó chịu.  

Ánh mắt Vân Ngạo Thiên khẽ động, thật sâu nhìn nàng.  

Một lúc lâu sau, hắn mới thản nhiên mở miệng: "Chờ ta khôi phục.”

Không tính là lời thề, nhưng còn nặng hơn lời thề.  

Phượng Cửu Ca nặng nề gật gật đầu: "Ừ.”

Dứt lời này, Thiên Tầng Cung bên kia nhất thời sôi trào, ầm ầm khen ngợi không dứt bên tai.  

Phượng Cửu Ca cùng Vân Ngạo Thiên nhìn qua bên kia, mới biết được người đầu tiên thông hoàn toàn quan đã sinh ra.  

Đại môn cửa ra Thiên Tầng Cung từng tầng từng tầng mở ra, một bóng người tuyệt trần thong dong chậm rãi từ bên trong đi ra.

Ngoài dự liệu chính là, người đầu tiên ra khỏi cung không phải là Hắc Vũ giả trang Phượng Cửu Ca, mà là Lăng Dực kia.  

"Ngược lại có hai phần bản lĩnh."

Tuy rằng vừa rồi bị câu nói kia của hắn làm cho có chút khó hiểu, nhưng không ảnh hưởng đến tâm tình Phượng Cửu Ca thưởng thức soái ca.  

Vân Ngạo Thiên vừa nghe Phượng Cửu Ca lần thứ hai khen nam nhân kia, mắt lạnh liếc mắt một cái, ánh mắt nhìn về phía bên kia lợi như đao tiễn, lạnh như hàn sương.  

"Không vừa mắt." Hắn nhướng mày, trực tiếp nói.  

Những lời này làm cho Phượng Cửu Ca hoảng sợ trong chốc lát. Nàng có thể nhớ rõ Vân Ngạo Thiên đã nói qua một câu: "Nhìn không vừa mắt, đều nên giết."

Nam nhân này yêu hận rõ ràng, nói động thủ tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.  

Nàng trấn an nắm chặt tay Vân Ngạo Thiên, giải thích: "Ta cảm thấy nam nhân này cũng không tệ lắm, hơn nữa là người của tứ đại gia tộc, địa vị cũng không thấp. Nhà ta còn có bảy tỷ tỷ chờ gả, nói không chừng còn có thể thúc đẩy một đôi.”

Nàng nói một đống, lại thêm Hắc Vũ cũng từ bên trong đi ra, Vân Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, xem như không so đo với nam nhân kia.  

Phượng Cửu Ca vội vàng lôi kéo Vân Ngạo Thiên trà trộn vào trong đám người nhộn nhịp chen chúc đến phía trước cung điện, Hắc Vũ cũng từ bên kia trà trộn vào trong đám người.  

Hai bên ở giữa đối ứng, thần không biết quỷ không hay, thân phận chợt đối lập trở về.  

"Hắc Kim Hắc Phong ở bên ngoài tiếp ứng, ngươi hỏa tốc trở về, chớ để cho người ta phát hiện.”

Hắc Vũ im lặng gật gật đầu, đang muốn rời đi.  

Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, lại làm cho thân thể hắn cứng đờ.  

"Hắc Vũ, ta nhìn thấy. Khi tam tỷ kéo tay ngươi, nguơi đỏ mặt.”

Hắc Vũ sửng sốt nửa giây, sau đó hỏa tốc chạy trốn.  

Phượng Cửu Ca cùng Vân Ngạo Thiên đứng ở một bên lại chờ một lát, đại ca tam tỷ nhà nàng bọn họ mới lục tục đi ra.  

Phượng Linh Ca đại khái chưa từng nghĩ Phượng Cửu Ca có thể thông qua, hơn nữa so với bọn họ thông qua trước, trong lúc nhất thời sững sờ nhìn nàng, hơn nửa ngày mới phát hiện ảo giác không phải của mình: "Tiểu Cửu, ngươi. Ngươi không vào, phải không? ”

"Tam tỷ, tỷ như vậy xem thường ta?"

Phượng Cửu Ca tức giận, trừng mắt nhìn Phượng Linh Ca một cái.

Phượng Linh Ca vừa nghe nàng mở miệng, nhất thời mừng rỡ: "Tiểu Cửu, ngươi có thể mở miệng nói chuyện rồi sao? ”

"Khụ..."

Phượng Cửu Ca bị lời này sặc một chút, nàng quên mất vừa rồi Vân Ngạo Thiên nói nàng ăn cái gì làm hỏng cổ họng.  

Cửa thứ nhất Thiên Tầng Cung tuyển chọn, chỉ là một ít khảo nghiệm cơ sở. Cũng không phải là quá khó khăn.  

Ngày đầu tiên tuyển chọn qua đi, còn lại bất quá một trăm mười bốn người. Những người này trong vài ngày tới, sẽ tiến hành đối kháng nhóm, từ đó tuyển chọn ra bảy ứng cử viên.  

Phượng Cửu Ca đối với yêu cầu của mình, nhất định phải thua, nhưng không thể thua quá khó coi.  

Thắng, muốn đi học tập học viện Đế Cận đứng đầu Lâm Uyên đại lục, nàng cũng không muốn đi.  

Thua, chuyện này cũng không sao. Bất quá thua quá thảm thì mất mặt, nàng cũng không muốn danh tiếng một đời của mình bị hủy ở chỗ này.  

Vì vậy, chỉ cần mất trong trận đấu cuối cùng.  

Ngay khi mọi người thảo luận làm thế nào nàng may mắn vượt qua cửa thứ nhất, nàng đã vui vẻ quyết định mình nên ở cửa nào để thua.  

Mọi người thảo luận sôi nổi, lúc này cũng không biết là ai nói một câu: "Đáng tiếc đại tỷ không có ở đây", nụ cười trên mặt Phượng Linh Ca lập tức suy sụp.  

Nàng thấy Phượng Cửu Ca nhìn nàng, liền giải thích: "Nghe nói đại tỷ cùng đại tỷ phu trên đường gặp bầy ong Độc Vương sau đó trốn vào trong rừng, tung tích không rõ, sinh tử chưa biết.”

Tuy nói như vậy, nhưng người hiểu biết đều biết, hai người bọn họ là hung nhiều lành ít.  

Phượng Cửu Ca sớm biết kết quả, con ngươi vẫn trầm xuống.  

"Được rồi, không nói những thứ này. Ngày mai còn có thi đấu đối kháng, chúng ta bốc thăm.”