Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 76: Tôi thua




Bất quá dù gì Tôn Hồng cũng là người từng trải, bằng tốc độ nhanh nhất đã trấn định lại, giả dối cười: "Thì ra là khách quý. Hôm nay là do chúng tôi phục vụ không chu đáo, không biết vị tiểu thư đây có yêu cầu gì? Để bồi thường, tôi sẽ tặng cho tiểu thư một tấm thẻ bạch kim, có lẽ làm quà tặng cho bạn bè. Mặt khác, sau này nếu tiểu thư có đến đây, tôi sẽ sắp xếp cho tiểu thư huấn luyện viên tốt nhất ở đây."

Lời hứa hẹn của Tôn Hồng, khiến cho mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.

Thẻ bạch kim nha, cả nước cũng chỉ có khoảng trăm thẻ, cứ như vậy mà tặng không cho người khác sao?

Trong phút chốc, ánh mắt mọi người hướng về Lãnh Tâm Nhiên vừa hâm mộ vừa e ngại, rất phức tạp.

Lãnh Tâm Nhiên lại nở nụ cười: "Ông nghĩ rằng tôi sẽ để một tấm thẻ bạch kim nho nhỏ kia vào mắt sao? Chất lượng phục vụ của Long Hồn, thật đúng là càng ngày càng đáng hoài nghi rồi."

Là người phụ trách, bị người ta đứng trước mặt chỉ trích chất lượng phục vụ như vậy, sắc mặt Tôn Hồng trở nên vô cùng khó coi. Nhưng mà dựa theo tình huống hiện tại, quả thật là phía ông có lỗi, hơn nữa đối phương còn là khách quý kim cương. Bị chỉ trích so với đắc tội một vị khách quý kim cương, cực kỳ hiển nhiên ý trước hậu quả có vẻ nhẹ hơn, nhịn một lúc gió êm sóng lặng.

"Vậy tiểu thư muốn thế nào mới có thể tha thứ cho sự thất trách lần này của Tôn mỗ? Tôi đại diện cho Long Hồn đứng ra giải thích với tiểu thư. Chuyện lần này, là chúng tôi không đúng, tôi không quản lý nghiêm nhân viên của mình, làm tổn hại đến hình tượng của Long Hồn, đa tạ tiểu thư đã chỉ bảo."

Dưới ánh mắt không dám tin của mọi người, Tôn Hồng tình cách luôn cố chấp bước tới, trực tiếp cúi đầu giải thích với Lãnh Tâm Nhiên.

Hành động này của Tôn Hồng, khiến cho hàn ý trong đáy mắt Lãnh Tâm Nhiên vơi đi đôi chút. Mà khi Tôn Hồng chú ý thấy điều đó, mồ hôi lạnh lại chảy ra càng nhiều, hiện tại ông đã xác định, cô gái nhỏ trước mắt này tuyệt đối không phải người bình thường. Nếu là người bình thường, tuyệt đối sẽ chọn lấy thẻ bạch kim mà không thèm để tâm đến lời giải thích của mình. Chỉ có những nhân tài chân chính, tâm tư kín đáo mới hiểu được lời giải thích của mình đại biểu cho cái gì. Hơn nữa, trên mặt cô, từ đầu đến cuối không hề có chút biểu hiện đắc ý nào, cực kỳ hiển nhiên cô chỉ đơn thuần vừa lòng với hành động của ông, mà không có biểu hiện khoe khoang nào khác.

"Vốn tôi cực kỳ thất vọng với Long Hồn, chênh lệch quá lớn so với trong tưởng tượng của tôi. Nhưng mà hiện tại, tuy ông quản lý nhân viên ngày càng đi xuống, nhưng may là ông vẫn còn tỉnh táo, biết điều gì là quan trọng nhất. Thẻ bạch kim tôi không quan tâm, điều kiện của tôi rất đơn giản, một là, tôi ở cô ta đi, nếu không thì cô ta ở tôi đi, hai cái chọn một."

Lãnh Tâm Nhiên đảo mắt nhìn vị tiểu thư quầy tiếp tân sắc mặt đã sớm tái mét kia, không chút để ý nói.

Sắc mặt Tôn Hồng vẫn như thường, như là đã sớm đoán ra được điều đó, cười làm lành: "Đây là đương nhiên. Vốn là chuyện tôi nên làm mà. Cho dù tiểu thư không yêu cầu tôi cũng sẽ đuổi việc cô ta. Long Hồn chúng tôi tuyệt đối không cho phép hiện tượng không tôn trọng khách hàng tồn tại."

Cô gái kia sau khi nghe tin mình bị đuổi, chân mềm nhũn, trực tiếp vô lực ngã nhào xuống đất.

Chỉ cần là người của thành phố A đều biết địa vị của Long Hồn, có thể làm nhân viên lễ tân ở Long Hồn vốn là chuyện đáng tự hào, đặc biệt cô còn là tiếp tân quầy kim cương có địa vị tối cao. Thân phận này, khiến cô vô cùng tỏa sáng trong đám bạn học. Không chỉ có tiền lương hậu hĩnh, quan trọng hơn là địa vị. Nhưng mà giờ đây, những thứ này, đều tan thành bọt biển cả sao?

Không ai quan tâm đến tiếng khóc của cô ta, toàn bộ tâm tư của họ, đều đặt trên người Lãnh Tâm Nhiên. Vừa rồi cô nói có hai điều kiện, giờ chỉ nói một cái, còn cái kia là gì?

Dưới sự chờ mong của mọi người và ánh mắt giả bộ trấn định của Tôn Hồng, Lãnh Tâm Nhiên nói ra yêu cầu thứ hai của mình. So với điều kiện thứ nhất bình thường đến không thể bình thường hơn, điều kiện thứ hai lại khiến cho không người nào lý giải nổi.

"Tôi sẽ tập ở đây một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này, tôi muốn ông tập luyện với tôi."

Sắc mặt Tôn Hồng càng thay đổi, nhìn cô gái nhỏ tay chân ốm yếu trước mặt, khóe mắt hơi giật giật: "Vị tiểu thư này, nơi này là nơi tập thể hình, nếu như muốn tìm người tập chung...."

"Chỉ cần mỗi ngày đánh với tôi một trận thôi, không quá một giờ đâu."

Không đợi Tôn Hồng nói xong, Lãnh Tâm Nhiên đã mặt không chút thay đổi nói.

Tôn Hồng rất muốn từ chối, nhưng nghĩ đến thân phận của người trước mặt, cũng chỉ có thể cắn răng đáp ứng: "Được. Nếu chuyện này có thể khiến cho tiểu thư nguôi giận, Tôn mỗ tuyệt đối không cự tuyệt. Chỉ là tiểu thư da mịn thịt mềm, Tôn mỗ mạnh tay, sợ đến lúc đó......"

Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: "Không sao cả, chỉ cần ông dùng toàn lực là được. Những chuyện khác, tôi tự chịu trách nhiệm."

Hiệp nghị cứ như thế mà định ra. Sự tình phát triển có phần vượt quá dự liệu của mọi người, cho dù là Tôn Hồng, cũng không hiểu nổi cô gái trước mắt này muốn làm gì. Bất quá nghĩ đến cô nói mỗi ngày đánh một trận, lại nhịn không được nở nụ cười thầm. Xem ra trên đời này, người không biết tự lượng sức mình ngày càng nhiều rồi.

Tiếp theo, Tôn Hồng tự mình làm thủ tục đăng ký cho Lãnh Tâm Nhiên. Lúc nhìn thấy chủ sở hữu của tấm thẻ, Tôn Hồng kinh hãi, trên mặt lộ vẻ không dám tin, thái độ đối với Lãnh Tâm Nhiên cũng thêm phần cung kính.

Dạ Mộc Thần? Môn chủ Diêm Môn kia, cô sao có thể có quan hệ với anh ta?

Tôn Hồng cũng không biết nhiều về Dạ Mộc Thần. So với sự thần bí của Dạ Mộc Thần, ông càng e ngại một người khác, một người phụ nữ bề ngoài trông thì vô cùng gợi cảm nhưng bản chất lại giết người không thấy máu. Người phụ nữ kia, cũng là ác mộng của ông.

Từ nhỏ Tôn Hồng đã được tiếp nhận huấn luyện, lúc mười mấy tuổi còn được chọn gia nhập bộ đội đặc chủng tiến hành huấn luyện đặc biệt. Mãi cho đến ba mươi tuổi mới xuất ngũ, trong mười mấy năm, không chỉ rèn luyện thân thể và ý chí của ông, mà còn khiến cho ông ngày càng tự tin với thực lực của chính mình. Nhưng sự tự tin này, trong lần đầu tiên thử nghiệm với người phụ nữ kia đã bị đả bại chỉ trong mười chiêu.

"Xin hỏi tiểu thư họ gì?"

Tôn Hồng hỏi dò.

Nhìn bộ dáng thăm dò cẩn thận của ông ta, Lãnh Tâm Nhiên biết khẳng định là vì tấm thẻ là của người đàn ông kia rồi. Khóe miệng hơi hơi gợi lên, thanh âm trầm thấp trong trẻo mà lạnh lùng: "Họ Lãnh." Nghe được các họ quen thuộc kia, khóe mắt Tôn Hồng không khống chế được nhảy lên, nhưng rất nhanh liền che giấu, khôi phục lại bình tĩnh: "Được rồi, tiểu thư, thủ tục đăng ký đã làm xong rồi. Tiếp theo, xin tiểu thư theo Tôn mỗ lên lầu hai...."

"Không cần đâu. Tự tôi có thể đi được."

Lãnh Tâm Nhiên không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt lời đề nghị của ông ta, nhận thẻ hội viên trên tay ông ta xong liền trực tiếp lên lầu: "Nhớ kỹ điều kiện vừa mới nhận lời với tôi."

Đối với Long Hồn, dĩ nhiên Lãnh Tâm Nhiên vô cùng quen thuộc. Bởi vì, cô đã từng, nếu không có việc gì, đều đến nơi này luyện tập. Phòng tập của mình ở lầu hai, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp đi về phía máy chạy bộ. Hiện tại khuyết điểm trí mạng của thân thể này thể lực quá kém, cô định dùng cả kỳ nghỉ hè để khắc phục khuyết điểm này. Còn như cơ bắp gì gì đó, đều phải qua từng bước mới có được. Tóm lại, kế hoạch của cô là tận dụng thời gian rãnh trong hè, triệt để cải thiện thân thể của mình. Cho dù không được hoàn mỹ như kiếp trước, ít nhất cũng phải được năm phần.

Năm phần mà nói, cũng đã đủ để cô đối phó với phần lớn nguy hiểm rồi. Sau đó, với trình độ đó muốn tiến bộ thêm thì dễ dàng hơn nhiều.

Lãnh Tâm Nhiên chạy bộ một giờ, đầu tiên là cài đặt chế độ hơi nhanh một chút, sau đó khi cảm giác thể lực không theo kịp thì hạ tốc độ xuống chạy từ từ. Đây luôn là thói quen của cô. Đầu tiên là liều mạng tiêu hao thể lực để khiêu chiến vận tốc cực hạn của bản thân, sau đó đợi đến khi thể lực không theo kịp thì chạy chậm lại để khôi phục thể lực.

Sau một giờ, Lãnh Tâm Nhiên toàn thân đầy mồ hôi bước xuống máy chạy bộ, cầm một chai nước khoáng trở về phòng.

Tuy nói là phòng, nhưng kỳ thực không khác gì một sân huấn luyện, diện tích rất lớn, thiết bị nào cũng có. Đợi đến khi thể lực của Lãnh Tâm Nhiên khôi phục gần như hoàn toàn, thì tiếng đập cửa vang lên. Tôn Hồng dẫn theo mội người đàn ông ngoại quốc cao gần hai thước đứng ở cửa, nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên thì lộ ra nụ cười thân thiện: "Lãnh tiểu thư, vị này chính là huấn luyện viên đứng đầu ở Long Hồn của chúng tôi. Về sau, sẽ do anh ta phụ trách việc tập luyện của tiêu thư. Vị huấn luyện viên Dany này có kinh nghiệm huấn luyện vô cùng phong phú, tôi nghĩ anh ta có thể giúp được cho tiểu thư."

Tôn Hồng nói rất khiêm tốn. Trên thực tế, vị huấn luyện viên này được dùng số tiền lớn mời tử Mỹ về, là một huấn luyện viên thể hình vô cùng nổi tiếng ở Mỹ. Hơn nữa anh ta còn có diện mạo anh tuấn, bình thường có rất nhiều cô gái muốn được anh ta huấn luyện. Nhưng đều bị Tôn Hồng từ chối, sở dĩ ông ta mời vị huấn luyện viên Dany này về, là để phụ trách riêng cho những vị khách quý kim cương, căn bản không phải là để phục vụ cho những hội viên thường.

Lãnh Tâm Nhiên bỏ chai nước khoáng trên tay xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Tôn Hồng, đi vòng quanh người đàn ông ngoại quốc có dánh người anh tuấn kia vài vòng, trên giá một lượt trên dưới xong mới nhàn nhạt nói: "Tới, so với tôi một chút."

Lời cô nói là tiếng Anh, hơn nữa còn là cách phát âm tiêu chuẩn của Mỹ.

Mặt Tôn Hồng cứng lại. Ông nhớ bà cô này có nói muốn đấu với mình, hiện tại cư nhiên lại chọn tới vị huấn luyện viên này, chẳng lẽ cô thích đánh nhau đến thế sao? Hiện tượng này, rất giống một người nào đó, khiến cho khóe mắt ông nhịn không được bắt đầu giật giật.

Bất quá, rất nhanh ông ta liền tỉnh táo lại. Sở dĩ ông ta kêu Dany phục vụ Lãnh Tâm Nhiên, chủ yếu là vì ông ta nhìn trúng một đặc điểm của Dany. Khác với những huấn luyện viên cơ bắp bình thường, Dany có luyện công phu, không chỉ có thân thể lực lưỡng, mà động tác còn nhanh nhẹn, trong lúc thi đấu có sức lực phi thường.

Nghĩ vậy, Tôn Hồng liền gật đầu với Dany, ý bảo anh ta có thể không cần lo lắng mà làm theo.

May mà căn phòng đủ rộng, rất nhanh, Dany và Lãnh Tâm Nhiên ra thế chờ bắt đầu.

Giống như lời giới thiệu của Tôn Hồng, động tác của Dany nhanh nhẹn, sức lực cường tráng, từng chiêu thức đều mang theo sức mạnh to lớn. Nhưng mà, biểu hiện của Lãnh Tâm Nhiên mà lúc trước ông không xem trọng lại khiến ông chấn động. Có lẽ lực của cô không đủ lớn, nhưng mỗi chiêu thức đều trực tiếp quyết đoán, đều hướng thẳng đến nơi yếu hại. Thói quen đó, khiến cho ông ta nhớ tới một người khác. Người phụ nữ không đánh nhau mà chỉ biết giết người kia. Ông ta phát hiện, ngày hôm nay, số lần mình nhớ tới cô ấy còn nhiều hơn một tháng trước cộng lại.

Nửa giờ sau, sau khi Lãnh Tâm Nhiên dùng tiếng Anh nói một câu, hai người dừng động tác lại

Hai người đều không ngừng thở ra, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy mệt là bình thường, nhưng ngay cả Dany cũng thở không ngừng khiến Tôn Hồng chấn kinh rồi. Thể lực của Dany ông biết, hiện tại, chỉ vì đánh nhau với một cô gái vị thành niên mà mệt đến như vậy sao? Ánh mắt Tôn Hồng nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên càng ngưng trọng hơn một chút.

"Tôi thua. Sau này anh làm huấn luyện viên cho tôi đi, cho đến khi tôi đánh bại anh."

Lãnh Tâm Nhiên thản nhiên tuyên bố kết quả.

Tôn Hồng bởi vì đã giật mình quá nhiều, gần như vô cảm. Thậm chí ông ta còn có ảo giác, cô gái nhỏ trước mắt này, căn bản không phải người, mà là tiểu quái vật! Nếu chỉ nói cô luyện công phu ông ta cũng không chấn kinh như vậy, nhưng cô gái này gầy gầy nhỏ nhỏ, cơ bắp thì không có, ông có thể khẳng định, đối phương chỉ là một người bình thường chưa trưởng thành, nhưng mà, thực sự bình thường sao?

Bất quá chấn kinh thì chấn kinh, Tôn Hồng vẫn mau chóng điều chỉnh lại trạng thái tiến lên bàn bạc: "Nếu Lãnh Tâm Nhiên hài lòng thì tôi yên tâm rồi. Không quấy rầy tiểu thư, Tôn mỗ đi trước."

"Anh ta có thể đánh với ông trong bao lâu?"

Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu nhìn ông ta, trong con ngươi đen là một mảnh sâu thẳm, căn bản không nhìn rõ được bên trong ẩn chứa điều gì.

Đây là ánh mắt khiến cho người ta toàn thân rét run, Tôn Hồng nghĩ thế.

"20 phút." Tôn Hồng ngoài ý muốn hiểu được ý cô muốn hỏi, thành thật nói.

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, trong miệng nói thầm gì đó. Nhưng vì âm thanh quá nhỏ nên không nghe rõ. Bất quả, chỉ là trong chớp mắt, Lãnh Tâm Nhiên lại phấn chấn trở lại: "Được, ông đi trước đi. Nhớ kỹ điều kiện của chúng ta, tạm thời tôi chưa tìm ông. Chờ tháng sau sau khi tôi đánh bại anh ta thì đến ông rồi."

Lúc Lãnh Tâm Nhiên nói lời này căn bản không hề chột dạ hay gì khác, cô nói rất thản nhiên, như đang nói về một chuyện rất bình thường, mà còn là một chuyện chắn chắn sẽ xảy ra. Kỳ quá, lời nói hung hãn không ai bì nổi như thế, sao lại không khiến cho người khác cảm thấy chút phản cảm nào.

Tôn Hồng thu lại nụ cười khách sáo, cẩn thận nhìn Lãnh Tâm Nhiên, một lúc lâu sau mới đáp ứng: "Tôn mỗ chúc tiểu thư mọi việc đều thuận lợi!"

Dany trong lời nói của Lãnh Tâm Nhiên hoàn toàn trở thành bia thịt. Cô biết như thế nào là phương án huấn luyện hoàn mỹ nhất, hơn nữa còn triệt để dựa theo kế hoạch của mình mà thực hành. Dany đứng bên cạnh giống như vật trang trí vậy, mỗi khi anh ta muốn đề nghị chuyện gì đó, nhìn đến hành động kế tiếp của Lãnh Tâm Nhiên thì lại nhịn xuống. Anh ta phát hiện, mình thật dư thừa!

Cô gái người Trung Quốc mười mấy tuổi này toàn thân đều là bí mật, lúc tập thể hình lại vượt qua lý giả của người thường. Mỗi hạng mục và chế độ cô tập, đều không khác lắm so với kế hoạch của anh ta. Thậm chí, có đôi khi còn chu đáo hơn kế hoạch của anh ta.

Bất quả, mỗi ngày chỉ có lúc kia anh ta mới cảm thấy mình không phải vật trang trí. Mỗi ngày càng thời gian, ngay sau khi Lãnh Tâm Nhiên kết thúc một ngày tập luyện, cô sẽ đánh với Dany một hồi, đều là có điểm dừng, sau nửa giờ bất luận kết quả thế nào đều lập tức ngưng lại.

Cái này, là để kiểm tra sự tiến bộ mỗi ngày của cô. Sở dĩ chọn lúc sau khi luyện tập xong, tiêu hao nhiều thể lực nhất, là vì Lãnh Tâm Nhiên muốn tác chiến với đối thủ trong trạng thái mệt mỏi nhất. Cô phải huấn luyện cho chính mình trong mọi lúc đều phải tràn trề thể lực, mà cực kỳ hiển nhiên, cô bắt tay từ chỗ yếu nhất của mình.

Trong một tuần, mỗi ngày Lãnh Tâm Nhiên đều đi sớm về trễ. Buổi sáng đúng tám giờ đến Long Hồn, buổi tối tám giờ rồi khỏi. Ngoại trừ thời gian ăn cơm, nghỉ ngơi, mỗi ngày cô luyện tập đều hơn tám giờ. Lượng thời gian như thế, khiến cho Tôn Hồng kinh ngạc đến thiếu chút nữa làm rơi cả cằm xuống.

Người bình thường, tập hơn một giờ đã bắt đầu muốn từ bỏ, vượt qua hai giờ đều là những người có ý chí kiên định. Nhưng có thể kiên trì huấn luyện cường độ cao liên tục mỗi ngày như thế, tuyệt đối người bình thường không thể làm được. Cho dù là ông ta, nếu không phải lúc trước ở bộ đội là do bị huấn luyện bắt buộc, phỏng chừng ông cũng không thể kiên trì được như thế.

Huấn luyện thể hình khác với tập chơi bóng, nó không có chút thú vị nào, hoàn toàn dựa vào ý chí và sự kiên trì của bản thân. Bạn phải chạy không ngừng trên máy chạy bộ để hoàn thành nhiệm vụ của mình, sau đó thì tập theo từng thiết bị. Huấn luyện như vậy, chỉ có những người ý chí vững như bàn thạch mới có thể trong hoàn cảnh không ai giám sát, hoàn toàn dựa vào ý chí và sự kiên trì của mình mới hoàn thành được.

Vì vậy, ấn tượng của Tôn Hồng đối với Lãnh Tâm Nhiên đã hoàn toàn thay đổi.

Một người có thân phận thần bí không đáng sợ, dù sao, bí mật luôn luôn có một ngày phải phơi bày ra ánh sáng.

Nhưng mà, một người đã có thân phận thần bí tôn quá nhưng bản thân còn cố gắng phấn đấu hơn người bình thường còn đáng sợ hơn. Không ai biết cực hạn của cô là ở đâu. Hơn nữa, có được ý chí mạnh mẽ như vậy, đến khi cô trưởng thành, tuyệt đối là một người không thể khinh thường! Cứ như vậy, mỗi ngày Lãnh Tâm Nhiên dãi nắng dầm mưa, tiền hành những ngày tập thể hình buồn tẻ. Mỗi ngày đều so tài với Dany nửa giờ. Mỗi lần đều dừng đúng lúc, cho dù là Dany, cũng không biết thực lực của cô với mình rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu.

Có thể kiên trì mỗi ngày vượt qua tám giờ huấn luyện buồn tẻ như thế, Tôn Hồng thật tò mò không biết cô đã đến trình độ nào, đối với lời đánh giá bị xem là vui đùa trước kia cũng có chút chờ mong.

Đã đến giờ, Lãnh Tâm Nhiên bước ra khỏi máy tập.

"Dany, chúng ta đánh một trận, lần này là đấu thật, trước khi phân định thắng thua thì không dừng tay. Nói cách khác, hôm nay chúng ta không giới hạn nửa giờ, khi ngươi thắng ta bại thì mới dừng lại." Lãnh Tâm Nhiên nói với Dany cũng đang tập trên máy chạy bộ. Dany gật gật đầu, hoàn toàn bất ngờ trước lời thay đổi điều kiện của Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng mà, một giây sau, ánh mắt anh ta đột nhiên trợn to. Lãnh Tâm Nhiên bình tĩnh cởi vật nặng từ trên đùi, tay và lưng xuống. Đây là do cô nhờ Thẩm Quân đặc biệt tìm người làm, những vị trí khác nhau thì khối lượng cũng khác nhau. Những thứ này, cộng lại đại khái khoảng 20kg.

Dỡ vật nặng xuống xong, Lãnh Tâm Nhiên cảm giác chân tay thoải mái hơn rất nhiều, vẻ mệt mỏi khi tập luyện ban nãy cũng không còn rõ ràng nữa.

Mà lúc này trong lòng Dany đang chấn kinh giống như ăn phải thạch tín vậy, anh ta phát hiện, đối thủ của anh ta mạnh hơn rất nhiều, hoàn toàn khác so với đánh giá bình thường. Từng chiêu thức vẫn trực tiếp quyết đoán như cũ, nhưng lực lại tăng lên gấp bội. Tốc độ tiến bộ nhanh như thế, khiến cho người luôn được giáo viên gọi là thiên tài như anh ta cảm thấy chấn kinh không thôi.

Người này, thật là Tiểu Quái Vật!

Tôn Hồng theo thói quen thường ngày đi đến phòng tập của Lãnh Tâm Nhiên, nhìn thấy khuôn mặt luôn hăng hái của huấn luyện viên ngoại quốc Dany giờ lại hiện vẻ không dám tin nhìn mình, bộ dáng giống như bị đả kích vậy. Là một người quản lý có kinh nghiệm, Tôn Hồng thấy mình nên quan tâm tình huống của cấp dưới một chút.

"Dany, sao vậy?"

Vỗ và vai Dany một cái, Tôn Hồng dùng loại giọng điệu trêu đùa nói. Dany quay đầu, trên khuôn mặt góc cạnh lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, mày nhíu chặt lại, nhìn người quản lý của mình, ủy khuất thì thào: "Tôi thua!"

Truyện convert hay : Nữ Tổng Tài Chí Tôn Cao Thủ