Nữ Vương Đại Nhân

Chương 74




ɖu͙ƈ vọng cả ba tháng cộng lại, thâm trầm mà mãnh liệt.



Hoa Chiêu toàn thân và tâm đều đã hoàn toàn tập trung, Ân Thiên Lãng thấy cô như vậy, ngược lại không dám càng rỡ, càng thêm khắc chế, lúc này chú ý đến phản ứng của cô, trong cả quá trình cực kỳ cẩn thận, không ngừng vỗ về cô, sợ cô quá kϊƈɦ động.



Anh đối với cơ thể cô đã rất hiểu biết, trong tốc độ phù hợp và động tác nông sâu của anh, cô rất nhanh cuộn đầu ngón chân lại rêи lên một tiếng, vừa lòng mà lầm bầm.



Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, đôi môi ẩm ướt hơi mở ra, không nhịn được tự chủ lại hôn lên đó, ở bên tai cô nhỏ giọng nói một câu.



Hoa Chiêu “Ừ” một tiếng, ngoan ngoãn để anh giúp lật người quỳ lên giường, anh từ phía sau tới một hồi, nhưng lại không dám hiếu chiến, trong tiếng kêu non mềm của cô rất nhanh phóng thích bản thân.



Đêm khuya, Hoa Chiêu cả mặt thỏa mãn tiến vào cõi mộng, Ân Thiên Lãng vẫn còn có chút vẫn chưa được giải tỏa hoàn toàn, chỉ có thể ôm chặt lấy bà xã, sờ nơi nào đó, tìm chút an ủi.



*



Qua tháng thứ tư, bụng bằng phẳng của Hoa Chiêu giống như trái bóng được thổi lên, cuối cùng chậm rãi to lên.



Cô mỗi ngày ngoài những món ăn ngon do thím Trương chuẩn bị, còn tận lực tìm cách cùng Chu Tiểu Ngư chuồn ra ngoài, ăn các loại mỹ vị khác, ngẫu nhiên lại có thêm cô nàng thích ăn vặt Xuân Lệ gia nhập, mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ chết được.



Ân Thiên Lãng nhìn bà xã có thể ăn có thể uống, cũng không còn buồn nôn, hoàn toàn vui vẻ yên tâm, ngày thường cả mặt vui vẻ đi ngắm bụng cô, ở một bên tưởng tượng con gái bảo bối trắng mềm, bụ bẫm gọi baba.



Hoa Chiêu có chút ganh tỵ, trước giờ có bao giờ thấy anh đem chữ “bà xã tôi” treo trêи miệng đâu, chẳng trách đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba.



Đến ngày kiểm tra thai sản, Ân Thiên Lãng mỗi lần đều sẽ dặn trợ lý chừa trống thời gian ra, bồi Hoa Chiêu cùng đi.



Đợi đến tháng thứ sáu, làm siêu âm bốn chiều.



Lần này, Tiết Thường Chi tự thân tới làm cho Hoa Chiêu.



Bà cầm lấy đầu lăn nhẹ di chuyển trêи bụng Hoa Chiêu, một bên cùng cô nói chuyện phiếm, “Vài ngày nay thai động thế nào?”



“Không nhiều lắm,” Hoa Chiêu cười nói, “Cô nương nhà chúng ta có vẻ khá văn tĩnh.”



Ân Thiên Lãng toét miệng, trong lòng nghĩ, Âm Âm và anh đều không tính là người thích náo nhiệt, con gái tự nhiên cũng không khác đi.



Tiết Thường Chi cũng cười, nhìn màn hình liền ngớ ra.



Lúc này, điện thoại Ân Thiên Lãng vang lên, là công ty có việc gấp gọi tới, anh nắm tay Hoa Chiêu một cái, rồi đi ra ngoài tiếp điện thoại.



Tiết Thường Chi chựt chựt hai tiếng, “Ai!”



Hoa Chiêu hơi nâng người dậy, trong lòng hơi kinh sợ, “Sao thế, sẽ không thiếu chân thiếu tay gì chứ.”



Bác sĩ Tiết ngưng cười, an ủi cô, “Rất tốt, nhưng mà trước đó xem sai rồi. Không phải là cô gái nhỏ văn nhã, hóa ra là một công tử lãnh tĩnh.”



“A?” Hoa Chiêu kinh ngạc kinh thán.



“Ồ đúng rồi, Thiên Lãng thằng bé một lòng muốn có bé gái, lần này…. hahahahah!” Viện trưởng Tiết cười trêи nỗi đau của người khác.



Hoa Chiêu cũng vui vẻ, gian xảo cười một tiếng, “Dì Tiết, dì có thể giúp con giữ bí mật không? Con tạm thời vẫn chưa muốn cho anh ấy biết.”



Viện trưởng Tiết ngớ ra, rất nhanh gật đầu, “Được thôi, nhưng mà dì vẫn có chút đợi không được muốn xem phản ứng của nó!”



Ân Thiên Lãng nghe xong điện thoại đi vào, báo cáo siêu âm đã có, Hoa Chiêu đang cầm khăn giấy lau vết nhớt trêи bụng.



Anh gấp gáp hỏi Tiết Thường Chi, “Như thế nào?”



Bác sĩ Tiết nhìn số liệu trêи báo cáo, lại nhìn cái bụng tròn tròn của Hoa Chiêu, mặt nghiêm túc hỏi hai người, “Hai đứa tính sinh thường hay sinh mổ?”



Hai người vẫn chưa thảo luận về vấn đề này, Ân Thiên Lãng nhìn Hoa Chiêu, Hoa Chiêu không chút nghĩ ngợi, “Sinh thường.”



“Vậy con nên khống chế ăn uống lại một chút, khống chế cân nặng, đứa bé lớn có chút nhanh, hai chân đã có chút vượt qua mức quy định rồi, đến lúc đó khó sanh, con phải chịu cực không ít đâu.”



Ân Thiên Lãng nhìn chằm chằm bụng của Hoa Chiêu, nhíu mày, “Vậy thì sinh mổ đi.”



“Không được, em muốn sinh thường.” Hoa Chiêu muốn là ba năm sinh hai, hai người đứa tuổi gần sát nhau, cùng nhau làm bạn chơi đùa.



Tiết Thường Chi cười, “Hiện tại mới tháng thứ sáu, nếu vị trí thai nhi có sự thay đổi thì sẽ sinh mổ, đến lúc đó dù có muốn sinh thường cũng không được. Hai tháng này cân nặng của con thực sự tăng lên có chút nhanh, thời gian còn lại ăn ít tinh bột và đồ ngọt lại.”



Hoa Chiêu trừng mắt nhìn Ân Thiên Lãng, còn không phải do anh tối nào cũng bảo cô ăn nhiều chút sao, buổi tối còn bảo thím Trương nấu thêm bữa khuya cho cô.



Cân nặng trước mắt của cô là 110 cân, thực ra cũng vẫn còn tốt, nhưng bởi vì ba tháng đầu cô còn sụt vài cân, nên đến hiện tại thực sự đã tăng thêm gần hai mươi cân, tốc độ này thực có chút nhanh.



*Một cân = 0,5 kg => Hoa Chiêu chỉ nặng có 55kg thôi nha.



Ân Thiên Lãng có chút chột dạ, anh lúc này trọng điểm lo lắng không phải là sinh thường hay sinh mổ, anh nghĩ tới bé con nhà mình vạn nhất trở thành người to vạm vỡ, đầu to mặt to, không khỏi nhíu mày, “Vậy vẫn nên khống chế một chút.”



Buổi tối lúc dùng cơm, thím Trương giống như thường ngày nấu giống nhau, bới sẵn cơm để trêи bàn.



Hai người ngồi xuống ghế, Ân Thiên Lãng ngồi đối diện, thừa cơ cô chưa động đũa đã cầm chén cô qua, xớt bớt nửa chén sang chén mình.



Hoa Chiêu liền có chút ủ rũ, ở phương diện nào đó mà nói, còn cảm thấy có chút tủi thân, đây vẫn là lần đầu tiên trong lịch sử có người chê cô mập, muốn cô ăn ít lại.



Cô u ám nhìn anh, cong mắt nhưng không cười, “Anh cảm thấy em mập?”



“Sao có thể?” Ân Thiên Lãng liên tục phủ nhận, “Hiện tại vừa hợp, châu tròn ngọc sáng, quốc sắc thiên hương.”



Ân Thiên Lãng nói lời này là lợi thật, Hoa Chiêu tăng thêm gần hai mươi cân, khuôn mặt thay đổi không lớn, lớn nhất chính là vòng eo và vòng ngực, nhìn sơ qua cũng cảm thấy bụng có chút lớn.



Hoa Chiêu không tha hỏi, “Vậy anh còn giành cơm của em?”



Ân Thiên Lãng đặt đũa trong tay xuống, mềm giọng giải thích, “Anh là sợ em ăn nhiều bụng to ra, em trước đây không phải luôn nói buổi tối ăn nhiều bụng có chút chướng, không ngủ được sao? Chúng ta vẫn nên ăn ít lại.”



Hoa Chiêu không nghe, đuôi mày nhấc lên, “Anh chính là chê em béo chê em xấu! Nếu không tối qua sao lại….”



Lời còn chưa nói xong, nước mắt của cô đã tràn ra.



Biết tâm tình của người mang thai thất thường, Ân Thiên Lãng vội vã đi qua vỗ về cô, “Lại nghĩ bậy bạ nữa rồi! Em chỉ là so với trước béo một chút, ai mang thai mà không tròn lên chứ?”



Hoa Chiêu lại bị kϊƈɦ thích, chỉ vào anh chỉ trích, “Ha, anh hiện tại nhận em béo rồi?”



Nhìn cô nước mắt đầy mặt, Ân Thiên Lãng cũng gấp theo, giơ tay thề, “Anh nói là em chỉ so với trước tròn một chút, nhưng trong mắt anh, em hiện tại so với trước kia còn đẹp hơn. Anh nếu như nói dối, cả đời này anh…”



Hoa Chiêu nhanh chóng bụm miệng anh lại, “Không cho nói bậy!”



Ân Thiên Lãng hôn lên lòng bàn tay cô, dỗ cô, “Bà xã, anh sai rồi.” Anh thực ra biết cô đang giận dỗi việc gì, nắm tay cô, mặt có chút ngại ngùng, “Có phải bởi vì tối qua?”



“Hừ!” Hoa Chiêu có chút xấu hổ, quay mặt đi.



Tối qua cô chủ động cầu hoan, anh cũng phản ứng nhiệt liệt, hai người đang mặt đối mặt, lúc cô đã chuẩn bị tốt để nghênh đón anh, anh đột nhiên ngừng lại, kéo quần lên, nói muốn đi thư phòng một lát.



Cô vẫn chưa kịp phản ứng, anh liền nhìn cô cũng không nhìn, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.



Ân Thiên Lãng nhìn ánh mắt dò xét của cô, biết không giải thích rõ việc tối qua, khẳng định không có quả ngon để ăn, chỉ có thể mặt dày giải thích.



“Tối… qua lúc vừa mới tiến vào, anh đột nhiên thấy bụng em động, hơn nữa còn là vị trí phía dưới, con gái khẳng định đang vận động chân tay. Anh nhất thời sợ hãi, một lúc sau liền cái đó, sau đó đi tới thư phòng trì hoãn một lúc, vẫn là không được.”



Hoa Chiêu lâu sau đó không thể tìm lại ngôn ngữ, khó khăn lắm mới ngập ngừng hỏi ra trọng điểm, “Vậy…. hiện tại?”



Cô cẩn thận nhìn anh.



Ân Thiên Lãng ho nhẹ một tiếng, có chút ảo não với nghi hoặc của cô, mắt nhìn cô, “Buổi sáng vẫn còn cứng.”



“Ồ!” Hoa Chiêu yên tâm hơn, trong lòng lại cười lớn, xoay mặt cầm đũa, thấp giọng, “Ăn cơm đi.”



Ân Thiên Lãng ảo não đứng lên, cứng ngắc cả người đi tới đối diện, không nhìn vẻ mặt nhịn cười của cô, lặng lẽ ăn cơm.



Chỉ là lúc tối đi ngủ, người nào đó tận lực biểu hiện, nỗ lực muốn lấy lại tôn nghiêm đã mất.



*



Ngày thứ hai, hai người đi tới cửa hàng đồ trẻ em, cả cửa tiệm đủ các loại màu sắc, Ân Thiên Lãng trực tiếp đến khu màu hồng dành cho con gái.



Hoa Chiêu ở phía sau chậm rãi đi theo, có vài lần muốn nói lại thôi, có loại xúc động muốn đánh vỡ mộng ai đó.



Lại thấy vẻ mặt háo hức của anh, nghĩ vẫn là thôi đi, so với thất vọng cả ba tháng, không bằng để sau ba tháng lại cho anh một lần đả kϊƈɦ.



Cuối cùng là, lúc này chưa qua tháng thứ sáu, anh đã mua một tủ các loại quần áo nhỏ màu hồng đậm nhạt, váy ren phồng, cả tất giày và mũ.



Hơn nữa lúc mới ba tháng, anh đã tìm người thiết kế sửa chữa lại phòng em bé.



Hiện tại, căn phòng đến cả tường đều màu hồng.



Chiếc giường công chúa mơ mộng để đầy các loại búp bê.



Hoa Chiêu mỗi lần vào phòng, nhìn cả căn phòng tràn ngập màu hồng phấn đều khiến cô có chút ăn không tiêu.



Hóa ra đây mới thực sự là thẩm mỹ chân chính của anh, cô không khỏi kỳ quái, sao anh chọn vợ lại không lựa loại hình công chúa õng ẹo chứ?



Chiều nay, Hoa Chiêu ngủ bù xong, thức dậy đi tới phòng trẻ em.



Cô nhìn cả phòng đồ dùng dành cho bé gái, âm thầm suy tính, hay là đem toàn bộ làm quà gặp mặt cho Nữu Nữu nhà Chu Tiểu Ngư, không thì giữ lại một chút cũng được, nói không chừng thai sau thực sự sinh được bé gái.



Nhắc tới Chu Tiểu Ngư, cô ấy đã tới bệnh viện đợi sinh rồi, chính là ở tại phòng VIP mà Hoa Chiêu ở trước đó.



Trần Trì và Chu Tiểu Ngư vốn dĩ không tính hỏi giới tính của bé, muốn giữ lại đến phút cuối, ai ngờ được một hôm Ân Thiên Lãng cố ý vô ý khoe khoang con gái nhà mình, Trần Trì thực sự nhịn không được, cuối cùng vẫn hỏi, kết quả cũng chính là con gái.



Trần Trì cũng mừng điên rồi, cuối cùng không phải một mình đại ca mỹ mãn, hơn nữa hai người bây giờ đã có nhiều thêm vài vấn đề để bàn, cũng triệt để bỏ mặc Giản Dịch, không có chuyện gì liền nhắc tới “con gái nhà mình”.



Hơn nữa có một lần nói chuyện, Trần Trì đã đặt cho con gái chưa ra đời nhà mình một cái tên ở nhà là Nữu Nữu, Ân Thiên Lãng cũng tự chủ trương đặt ra cái tên Yên Yên.



Từ đó, họ Ân nào đó từ “con gái nhà mình” đổi thành “Yên Yên nhà mình”, Hoa Chiêu vốn dĩ nghe cách gọi này còn có chút chua, từ sau khi có kết quả siêu âm, trong lòng cô không còn chút khúc mắc nào, hơn nữa còn cười trêи nỗi đau của người khác.



Hoa Chiêu đi tới phòng cách vách, hai phòng này đều sớm đã được giữ lại, vốn dĩ là lên kế hoạch giữ lại cho bé trai, lúc này chỉ là một căn phòng trống, so với vẻ rực rỡ màu mè cách vách thì nhìn mới mẻ hơn nhiều.



Cô nhìn căn phòng này, tưởng tượng nên bố trí thế nào, không biết tiểu gia hỏa trong bụng sẽ thích màu sắc gì.



Cô vừa nghĩ, vừa đi tới căn phòng màu hồng.



Ở ngoài truyền đến tiếng xe, biết là ai đó đã về.



Chỉ một lúc, cầu thang đã truyền đến tiếng bước chân.



Ân Thiên Lãng trước tiên vào phòng ngủ, phát hiện không thấy bà xã, liền đẩy cửa phòng em bé, quả nhiên Âm Âm ở đây.



Chỉ là thấy cô từ trong tủ đồ của Yên Yên đem từng bộ quần áo để ra ngoài, đặt vào trong túi lớn trêи chiếc giường.



Ân Thiên Lãng kỳ quái, “Bà xã, em đang làm gì?”



Hoa Chiêu làm như không có việc gì, “Tiểu Ngư sắp sinh rồi, em chọn vài bộ đưa sang cho Nữu Nữu.”



~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~



Trailer:



Ân Thiên Lãng nhẫn nại cùng cô thương lượng, “Anh cho người đi mua cái khác cho Nữu Nữu, đồ của Yên Yên không thể tặng.”



Thấy anh không nhượng bộ, Hoa Chiêu trong lòng tức giận bất bình, ngẩng đầu nhìn anh, “Con gái anh quan trọng hay là em quan trọng?”



Vấn đề này Ân Thiên Lãng vẫn là không có chút do dự, thẳng thừng nói ra, “Em quan trọng.”