Nữ Vương Đại Nhân

Chương 72




Ân Thiên Lãng đứng dậy, quyết định tạm thời cách giường xa một chút.



Hoa Chiêu lúc đầu không hiểu, rõ ràng vừa rồi đến khúc cuối anh còn hôn đến mức không kìm chế được, lại nhìn thần sắc khắc chế trêи mặt anh, nghĩ kỹ mới ý thức ra được nguyên nhân.



Nếu như lúc bình thường muốn anh ngừng lại giữa chừng là không thể nào, Hoa Chiêu không nhịn được mà muốn trêu chọc anh, cô cong môi cười, vẫy ngón tay, mềm giọng gọi anh, “Thiên Lãng ca ca!”



Anh chỉ cảm thấy trong lòng có một trận tê dại, lập tức chuyển mắt đi chỗ khác, căn bản không dám nhìn vào mặt cô, trong đầu lại không nhịn được hiện ra đôi mắt xinh đẹp và đôi môi đỏ thẫm kia, yết hầu không nhịn được động một cái, cưỡng ép bản thân đi tới trước dưới quạt điều hòa, đối mặt với gió lạnh thổi, mong mỏi dùng từng trận gió thổi bớt sự nóng bỏng trong cơ thể mình.



Không nghe thêm động tĩnh nào, anh quay đầu lén nhìn một chút, Hoa Chiêu vừa lúc đang chống cằm nhìn anh cười, anh có chút ảo não và ngại ngùng, xem xét trước sau rồi lên tiếng, “Có muốn xem tivi không?”



Nói xong không đợi cô đáp, cầm lấy điều khiển, mở tivi lên.



Hoa Chiêu cười ra tiếng, anh quay đầu trừng cô, hung dữ lại có chút đáng thương.



Không lâu sau, chú Trương và thím Trương tới, mang theo cơm nước phong phú, còn dọn dẹp cả một hành lý để có đồ thay.



Hai người là người ở lâu năm tại Ân gia, từ lúc trẻ đã ở chỗ Ân gia làm việc.



Chú Trương lúc này cười tươi như hoa, không giống dáng vẻ trầm mặc kiệm lời bình thường, biểu tình vui vẻ đều bày ra trêи mặt.



Thím Trương lưu loát đem hộp đựng cơm lấy ra đặt trêи bàn, mừng rỡ hối thúc, “Còn nóng đấy, phụ nữ có thai không được để bụng đói.”



Bà quay đầu nhìn Hoa Chiêu đang nằm trêи giường, “Có bàn nhỏ, có cần tôi bày lên giường cho phu nhân không?”



Hoa Chiêu cười phất tay, “Không cần, con cũng không phải thật sự bị bệnh, không xuống được giường.”



Cô ngửi mùi hương thức ăn truyền tới, cảm giác bị đồ ăn dẫn dắt, vén chăn đi xuống đất.



Ân Thiên Lãng vội vàng đi qua cẩn thận đỡ cô.



Hoa Chiêu thực sự cảm thấy bản thân rất khỏe, so với người bình thường không hề khác biệt, nhưng mà cô biết hiện tại có nói anh cũng không nghe, cũng tùy anh đỡ mà đi tới bên bàn.



“Di?” Cô thấy trêи bàn có một món canh mà thím Trương ở nhà chưa bao giờ làm qua.



Vừa rồi ngửi được mùi hương chính là từ món này truyền tới.



Thím Trương ở bên cạnh nói: “Tiên sinh nói ngài khẩu vị kém muốn ăn cay, nhưng lại không được quá cay, sợ ngài bị đau dạ dày. Tôi liền làm phần canh chua cay này, ngại thử một chút xem được không.”



Hoa Chiêu nhìn Ân Thiên Lãng một cái, hóa ra lời cô nói trước đó anh vẫn nhớ trong lòng, còn lén lút yêu cầu thím Trương làm, gọi điện thoại khi nào, cô sao lại không biết?



Trong lòng cô cảm động, anh lại xem như không có việc gì đỡ cô ngồi xuống, đưa đũa cho cô.



Hoa Chiêu biết anh buổi trưa đã chạy từ sân bay tới đây, khẳng định cũng chưa ăn gì, không khỏi thúc anh, “Đừng để ý tới em, anh cũng ăn đi.”



Ân Thiên Lãng trước thử món canh chua cay, không có quá cay, cũng yên tâm cho cô uống.



Hai người không nói chuyện, chuyên tâm ăn cơm.



Hoa Chiêu uống hết một chén canh cay, cảm thấy khẩu vị sảng kɧօáϊ hơn nhiều, lại giữ mặt mũi mà ăn hết nữa chén cơm lớn.



Hai người nhanh chóng ăn xong bữa cơm, chú Trương và thím Trương dọn dẹp hộp cơm.



Đã sắp chín giờ rồi, Ân Thiên Lãng muốn cho cô nghỉ ngơi sớm, liền bảo cô chuẩn bị đi ngủ.



Tối nay là lần đầu có khẩu vị tốt trong mấy ngày nay, Hoa Chiêu ăn có chút nhiều, “Đợi chút đã, vừa ăn xong cơm, em muốn xem tivi một lúc.”



Ân Thiên Lãng thấy cũng phải, cuối cùng rót cho cô ly nước, bản thân cầm lấy laptop xử lý công việc, một lúc lại đi ra ngoài gọi hai cuộc điện thoại.



Lúc quay lại phòng, nhìn thời gian, đóng cửa lại, quyết đoán cầm khăn mặt và bàn chải đánh răng thím Trương đưa tới đưa cho cô.



Hoa Chiêu tiến vào phòng tắm, Ân Thiên Lãng cũng cùng tiến vào.



Hoa Chiêu kỳ quái, “Anh làm gì?”



Ân Thiên Lãng làm vẻ đương nhiên, “Anh giúp em tắm, sàn có chút trơn, anh sợ em trượt ngã.”



Hoa Chiêu nhìn dáng vẻ chính nghĩa của anh không có một chút ý niệm khác, quả quyết từ chối, “Em lại không phải con nít, em hiện tại vẫn có thể tung tăng có thể nhảy múa.”



Lời này nói ra có chút khoa trương, lại cũng không sai biệt, đặc biệt là sau khi ăn xong một bữa no nê, Hoa Chiêu hiện tại cảm thấy bản thân sức sống tràn trề.



Ân Thiên Lãng nhìn dáng vẻ của cô xác thực rất tốt, cũng không cưỡng ép, nhưng vẫn thương lượng, “Cửa không thể đóng, anh muốn tùy thời nghe được giọng em.”



“OK!” Hoa Chiêu có thể hiểu được anh đang căng thẳng, vẫn là đáp ứng anh.



Hoa Chiêu đi vào phòng tắm.



Cởi đồ, cô vẫn đặc biệt nghiên cứu cơ thể bản thân một chút, hôm nay cô ở trêи mạng tra cứu vài tình trạng lúc mang thai, nói màu da sẽ có thay đổi, đặc biệt là những bộ phận trọng điểm nào đó màu sắc sẽ đậm lên.



Cô quan sát tỉ mỉ, vẫn chưa có thay đổi gì, bụng vẫn còn bằng phẳng, cô căn bản không cảm nhận được trong bụng cô hiện tại đang có một tiểu bảo bối.



Ân Thiên Lãng tiếp tục ngồi trêи sô pha đọc email, cứ cách năm phút lại lén lút đứng dậy đi tới cửa phòng tắm kiểm tra.



Hoa Chiêu lúc đầu không biết, đến khi không cẩn thận đối diện với ánh mắt của anh, tuy nói bọn họ cũng tính là đôi vợ chồng lâu năm, nhưng vẫn là ngại ngùng, cả người đều đỏ lên.



May là trong bồn tắm chứa đầy hoa, anh nhìn không hết.



Ân Thiên Lãng lại dằn vặt hơn nhiều, mỗi lần quay lại sô pha ngồi, đều có loại xúc động muốn quay lại.



Cơ thể của cô anh lại quen thuộc vô cùng, tuy nói là nhìn không hết, lại càng khiến anh tưởng tượng ra. Chỉ cần nhìn một mắt, anh đã có thể tưởng tượng ra từng bộ phận cụ thể trêи cơ thể cô, thậm chí là cảm giác khi chạm vào.



Nếu là bình thường, hương sắc sống động như vậy, anh sớm đã không quan được mình mà nhào tới.



Hiện tại lại từng giờ nhịn từng khắc nhịn, anh đã cái gì cũng không dám làm.



Anh không nhịn được có chút hối hận, sớm biết nên đợi thêm hai năm hãy cho Âm Âm mang thai, gấp gáp cái gì không biết?



Hoa Chiêu cuối cùng cũng tắm xong đi ra, cầm khăn tắm tự giác đi tới bên cạnh anh nằm lên sô pha, đầu gối trêи đùi anh.



Ân Thiên Lãng tự giác tiếp lấy khăn tỉ mỉ lau tóc cô.



Động tác của anh nhẹ nhàng, không làm đau tóc cô, cô nằm một lúc đã có chút buồn ngủ.



Lúc tóc đã hơi khô, anh đỡ đầu cô cẩn thận đặt lên sô pha, còn săn sóc đặt một gối dựa phía dưới.



Lại đì tìm máy sấy tóc nhẹ nhàng sấy một lúc, tóc cuối cùng cũng khô.



Ngửi được hương sữa tắm trêи người cô, anh lại có chút tâm viên ý mã, nhanh chóng loại trừ tạp niệm, ôm cô lên giường nằm, giúp cô đắp chăn.



Hoa Chiêu đánh một cái ngáp, đẩy anh, “Anh nhanh đi tắm đi!”



“Ừ.” Ân Thiên Lãng nhanh chóng đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.



Lúc đi ra, Hoa Chiêu đã ngủ rồi.



Ân Thiên Lãng nhẹ thở ra một hơi, nhẹ tay nhẹ chân nằm ở chỗ bà xã chừa lại cho rồi ngủ.



Sáng sớm hôm sau lúc Hoa Chiêu thức dậy, đột nhiên nhớ tới chuyện trong tổ phim, Tần Văn Trung cũng chưa điện thoại qua.



Cô không khỏi vội vã ngồi dậy.



“Sao thế?” Ân Thiên Lãng đỡ lấy eo cô, tránh eo cô dùng quá lực.



Trong lòng cô vội vã, “Chết rồi! Chiều hôm qua vốn muốn gọi điện cho đạo diễn Vân, anh vừa tới liền quên mất.”



“Không sao. Anh tối qua đã nói chuyện với Vân Chương về việc này, cậu ta nói em trước nghỉ ngơi vài ngày, sẽ đem phân cảnh của em lùi về sau.”



Hoa Chiêu thở phào một hơi, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Còn có không tới một tháng nữa là ra mắt rồi, em hiện tại thực sự không cảm thấy có vấn đề, anh cho em đi đóng hết nha?”



Ân Thiên Lãng sao có thể hoàn toàn yên tâm, lại không muốn cô ở trong bệnh viện nghỉ ngơi mà vẫn để tâm đến công việc chưa hoàn thành, chỉ có thể nhượng bộ, “Đợi vài ngày nữa làm xong siêu âm B, bác sĩ nói không có vấn đề anh sẽ cho em đi.”



Hoa Chiêu gật đầu đồng ý.



Rời giường ăn bữa sáng, hai người chuẩn bị đi ra ngoài dạo.



Vừa đi tới cửa, Ân Thành Liệt và Tần Ảnh đã tới, phía sau còn có tài xế đang xách đồ bằng cả hai tay.



“Ba, mẹ.”



Ân Thiên Lãng có chút kinh ngạc, anh vẫn chưa báo cho họ việc Âm Âm mang thai.



Tần Ảnh ngữ khí mang theo chút trách cữ, mắt lại là nhìn Hoa Chiêu, “Thực sự là không biết lớn nhỏ! Việc lớn như vậy lại không báo cho ba mẹ, mẹ còn phải đi nghe chuyện này từ chỗ dì Tiết.”



Hoa Chiêu mỉm cười không đáp.



Ân Thiên Lãng hỏi nhíu mày, đỡ Hoa Chiêu, “Con là muốn đợi qua hai ngày ổn định một chút, mới báo cho ba mẹ.”



“Được rồi! Thiên Lãng làm việc, bà còn không yên tâm sao?” Ân Thành Liệt nhẹ giọng nhắc nhở Tần Ảnh, ông biết bởi vì việc lúc trẻ, vợ vẫn xem con dâu không thuận mắt.



“Tôi lại chưa nói cái gì!” Tần Ảnh nhỏ giọng lầm bầm.



Bà lúc trẻ yêu thầm Ân Thành Liệt, tuy nói cái gì cũng không bằng Hoa Thanh Mẫn, cuối cùng lại vẫn có thể đạt thành ước nguyện gả cho người đàn ông ưu tú như vậy.



Tuy nói cuộc sống hôn nhân không thể ân ái mặn nồng, chồng bà vẫn cho bà sự tôn trọng và vinh hoa phú quý mà một Ân phu nhân cần có.



Hoa Chiêu nhìn thấy mẹ chồng luôn duy trì vẻ ít nói, nguyên tắc không đụng chạm.



Con người mẹ chồng không xấu, chỉ là có chút cẩn thận, đây đại khái liên quan tới việc bà là nhị tiểu thư của Tần gia, không được nhậnđủ sự quan tâm, sau đó xuất đầu gả được vào Ân gia, cũng khó thay đổi được tính tình.



Tốt chính là tốt ở chỗ con người bà đơn giản, có chuyện gì cũng đều bày ra trêи mặt. Do vậy, Hoa Chiêu cũng không tính là ghét bà, lại cũng không thể thích bà.



Hơn nữa, bố chồng là người đàn ông cường thế, con trai càng là không kém cạnh, mẹ chống cho dù có đối với cô oán hận cái gì, mỗi lần muốn xuất đầu, đều đã bị cha con hai người trấn áp rồi.



Cô có lúc cũng cảm thấy có lỗi với người mẹ chồng này.



Vài người tụ tập ở cửa, Hoa Chiêu kéo tay Ân Thiên Lãng bên cạnh, “Ba me, trước vào trong ngồi đã.”



Ân Thành Liệt gật đầu, mắt liếc qua bên cạnh, “Bà không phải chuẩn bị cái gì sao?” nói xong đi thẳng vào phòng.



Tần Ảnh giống như vừa nhớ ra, quay đầu phân phó Lão Lý, “Nhanh đem đồ vào trong.”



Lão Lý vào phòng đặt đồ đang cầm trêи tay xuống.



Tần Ảnh nhiệt tình giới thiệu cho Hoa Chiêu, “Mấy cái này đều là mẹ tự mình mua, có tổ yếu và hạch đào thượng hạng, còn có vài thứ sản phẩm dinh dưỡng bổ sung canxi bổ sung vitamin.” Lại quay mặt giao nhiệm vụ cho con trai, “Cho chú Trương mang về đi, thím Trương biết cách làm.”



Đây chính là điểm đáng yêu của mẹ chồng, tính khí nói tới là tới, nói đi là đi.



Hoa Chiêu trong lòng buồn cười, đắc ý mở một túi giở vờ sờ tới sờ lui, nhìn mẹ chồng cười, “Cảm ơn mẹ, con thích ăn hạch đào*.”



(*) Hạch đào: quả óc chó.



Tần Ảnh ngớ ra, tựa hồ phát hiện bản thân vừa rồi có phải là quá nhiệt tình không, khẽ “hưm” một tiếng, bĩu môi không nói.



Ân Thiên Lãng đương nhìn nhìn không tới người khác xem xét sắc mặt bà xã, rồi nhìn đồng hồ đeo tay, cùng ba mình đối mắt một giây, lại chuyển sang mẹ nói: “Mẹ, hai người ngồi đây một lúc, tụi con còn có hẹn với bác sĩ.”



Nói xong liền đỡ bà xã đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài.



Tần Ảnh ngớ ra, không dễ dàng mới gặp mặt được, ghế còn chưa ngồi nóng người đã đi rồi, vừa muốn giận dỗi, Ân Thành Liệt liền đứng lên, “Được rồi, tôi vẫn còn việc. Bà buổi chiều không phải muốn đi đánh bài sao?”



Tần Ảnh ngập ngừng không nói gì, chỉ có thể đi theo phía sau.



Tiếp sau đó vài ngày, khẩu vị của Hoa Chiêu lúc tốt lúc xấu, giấc ngủ cũng không tệ, mỗi ngày còn có Xuân Lệ và Chu Tiểu Ngư tới bồi nói chuyện, sinh hoạt trong bệnh viện trôi qua cũng tính là thoải mái.



Hôm nay đã là thai kỳ ngày thứ bốn mươi hai, tám giờ sáng, Tiết Thường Chi phái một bác sĩ trẻ tuổi đi qua đón Hoa Chiêu đi làm siêu âm.



Ân Thiên Lãng tùy ý hỏi một câu, “Siêu âm B có phải sẽ biết nam nữ không?”



Nhớ tới phân phó của phó viện trưởng Tiết, nữ bác sĩ do dự một lúc rồi gật đầu.