Nữ Vương Đại Nhân

Chương 66




#Edit: may18

#

~ ♪───O(≧∇≦)O────♪~

Cảnh quay của hôm nay được quay ở vườn hoa viên tươi mới nào đó tại An Thành, ngay lúc này đây Hoa Chiêu và Tiêu Ngạn đang diễn cảnh đính ước.

Nơi này có rất nhiều office building, tuy bây giờ đang trong giờ làm việc nhưng lại có không ít người chuồn ra ngoài vây xem, trên tầng còn có rất nhiều người ở cửa sổ, xa xa ngóng trông cầm điện thoại chụp ảnh.

Không chỉ đoàn làm phim xuất động không ít nhân viên công tác mà bảo vệ khu cũng đến hỗ trợ duy trì trật tự.

Ân Thiên Lãng tan làm, tự mình lái xe đến, ngồi trong xe đợi một hồi.

Hôm nay Giản Dịch có cuộc họp đột xuất, không có cách nào bứt ra được, trước khi anh đến còn đặc biệt gọi điện thoại cho Ân Thiên Lãng, làm anh đừng bỏ quên Xuân Lệ nhà hắn.

Ân Thiên Lãng gửi tin nhắn Wechat cho Hoa Chiêu, đoán chừng cô đang quay phim nên không nhìn thấy.

Trực tiếp gọi điện thoại cho Tần Văn Trọng, "Còn bao lâu nữa?"

Tần Văn Trọng: "Nhanh, Ân tổng, ngài đã đến rồi?"

"Bây giờ tôi đang ở bên phải bãi đỗ xe."

"Vâng, vậy ngài đừng xuống xe, bên này đang có phóng viên. Còn cần bổ sung thêm một đoạn quay nữa là kết thúc, có lẽ sẽ mất khoảng 10 phút, sau đó tôi sẽ đưa Hoa Chiêu đi thẳng đến đấy."

"Ừ." Ân Thiên Lãng cúp điện thoại.

Bầu trời vừa mới trút một trận mưa nhỏ, khi này đã tạnh, từng cơn gió nhỏ thổi qua, còn rất mát mẻ.

Ân Thiên Lãng hạ cửa kính xuống một nửa để thông khí, sau đó trông thấy bên ngoài không ngừng có tốp năm tốp ba người hướng về nơi đang quay phim ở bên kia mà chạy nhanh qua.

Bên cạnh cũng có người bất giác hỏi: "Sao thế? Các anh chạy đi đâu vậy?"

Có cô gái mũm mĩm thở hổn hển đáp, "Đằng trước đang quay phim...... có Tiêu Ngạn và Hoa Chiêu...... nói là đang quay cảnh kiss"

KISS SCENE!?

Trong lòng hơi hồi hộp một chút, Ân Thiên Lãng lập tức mở cửa xe đi xuống. Đôi chân dài như gió rất nhanh đã vượt qua mấy người ban nãy.

Đằng sau là một trận giật mình khó nhịn kinh hô, "Người này là ai? Đây chẳng phải là là......aaa Ân Thiên Lãng! Đi mau đi mau!"

"Wow! Trông thấy được người thật! Vừa rồi chỉ cách chúng ta mới mấy centimet thôi!"

Ân Thiên Lãng đi thật nhanh đến chỗ tụ tập của đám người, ngay lập tức đã gây nên một trận xôn xao trong phạm vi nhỏ, dù vậy nhưng có lẽ do ngại với khí chất trác tuyệt trời sinh của anh, hơn nữa sắc mặt anh ngay lúc này còn có vẻ nặng nề nghiêm nghị, nên không ai dám chủ động tiến lên quấy rầy, mà tất cả tự giác cách ra một khoảng cách với anh.

Bởi vì sợ có người chụp ảnh, cho nên rải phân cách cách xa đến tận mười mấy mét, đồng thời xung quanh còn có một số đèn chiếu sáng, nhân viên quay phim cản trở, kỳ thật nhìn xem cũng chẳng thấy rõ ràng.

Nhưng anh lại khác, chẳng hề tốn chút sức nào, chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay Hoa Chiêu ở dưới tán cây ngô đồng, loáng thoáng tay nắm tay Tiêu Ngạn đi về hướng càng ngày càng xa.

Lại bước đi vài bước, hai người dừng lại, mặt đối mặt, Tiêu Ngạn cúi đầu xuống, chậm rãi ghé sát lại gần Hoa Chiêu.

Sau đó, hình như đạo diễn hô "Cut!"

Hai người nhanh chóng tách ra, cảnh quay này kết thúc.

Tâm tình của Ân Thiên Lãng tức khắc trở nên bực bội, trong đầu như thể trống rỗng, lại đứng thêm mấy giây, kiềm nén ý định muốn xông lên phía trước, anh xoay người theo con đường cũ trở lại bãi đỗi xe.

Ngồi vào trong xe, khoảng hơn 10 phút sau Hoa Chiêu với Xuân Lệ mới đi tới.

Xuân Lệ kéo cửa xe vị trí bên ghế lái phụ, nhìn thấy Boss nhà mình ngồi ở vị trí điều khiển, kỳ lạ hỏi, "Sao hôm nay Giản Dịch không đến vậy?"

Hoa Chiêu ngồi xuống ghế sau, trong lòng buồn cười, vỗ vỗ vào vị trí đằng sau ghế lái, "Mấy ngày nay Giản Dịch lái xe không công, vẫn là Xuân Lệ nhà chúng ta có lương tâm."

Ân Thiên Lãng không quay đầu lại, cũng không đáp lời, trực tiếp khởi động xe.

Hoa Chiêu đã cảm thấy có phần không đúng, trong lòng không khỏi suy đoán, đã có chuyện gì.

Hơn nữa bấy năm này, anh rất ít khi dùng loại phản ứng lạnh lùng này đối với cô, biểu hiện này là khi anh đã cực kỳ tức giận với cô, đó chính là lạnh lùng mà bơ đẹp cô.

Ân Thiên Lãng nắm tay lái, thật ra trong lòng anh cũng rất ảo não, phản ứng vừa rồi của anh, chắc chắn Âm Âm đã không vui.

Mặt khác trong lòng lại đang gắng sức kiềm chế cơn tức giận chẳng rõ, sợ khi vừa nói ra lại không quay lại được, nếu nhỡ làm tổn thương đến cô thì anh lại càng hối hận.

Kỳ thực cảnh nắm tay này anh cũng đã biết từ trước, trong kịch bản có ghi, trong lòng cũng đã chuẩn bị trước mà ngầm cho phép.

Mà cảnh hôn vừa rồi cũng chỉ lợi dụng góc quay, không có quá phận.

Nhưng cứ nhớ đến một màn vừa rồi thì anh lại bực tức, căn bản anh không có cách nào nhìn được khi có người đàn ông nào khác tiếp xúc thân thể với cô dù chỉ là một chút.

Hôm nay trong xe yên tĩnh lạ thường, Xuân Lệ vẫn luôn là người ít nói mà hai người khác cũng không nói chuyện.

Kết thúc công việc ngày hôm nay khá sớm, Hoa Chiêu nhìn đồng hồ, đánh vỡ không khí trầm tĩnh, "Đi tới nhà Trần Trì đi, em đi thăm Tiểu Ngư một chút."

Sau khi biết cô nàng mang thai, vậy mà vẫn chưa có dịp rảnh để đi thăm cô bé.

Lái suốt dọc đường, Ân Thiên Lãng chủ động nói, "Đằng trước là cửa tiệm Kim Lưu."

Hoa Chiêu "Ừ" một tiếng.

Xe dừng lại trước cửa tiệm Kim Lưu. Ân Thiên Lãng muốn xuống xe, nghĩ thừa dịp cơ hội bắt truyện với cô. Nhưng Hoa Chiêu ngăn trở anh.

"Anh ở trong xe đi, em với Xuân Lệ xuống."

Xuân Lệ đã nhìn thấy cửa hàng bánh ngọt, đương nhiên vô cùng vui vẻ, lập tức mở cửa xuống xe, dẫn đầu đi vào trong cửa hàng.

Ân Thiên Lãng ngồi ở trong xe, bực bội cởi ra hai cúc cổ áo, quả nhiên Âm Âm giận rồi.

Lúc này, điện thoại của Giản Dịch đánh tới đây.

"Đại ca, anh đón Âm Âm và Xuân Lệ?"

"Đang ở trên đường, các cô ấy đang xuống xe mua đồ."

"Vậy được rồi, bên này của em đã kết thúc, chút nữa em đi thẳng từ công ty đến nhà Trần Trì, em đã nói với hắn rằng chúng ta đến ăn chực."

Trong lòng Ân Thiên Lãng hơi rục rịch, hỏi Giản Dịch, "Tiến triển của Cậu và Xuân Lệ giờ ra sao?"

Nói đến vấn đề này, Giản Dịch bỗng cảm thấy thật thất bại, tinh thần ngữ khí sa sút.

"Vẫn dậm châm tại chỗ thôi anh, em không hiểu sao cô ấy cứ như coi em là huynh đệ, cùng với cái tên Cảnh Xuân gì kia chẳng khác nhau là bao!"

Nói đến đây, giọng Giản Dịch bỗng mang theo chút hy vọng hỏi, "Hôm nay em không đến, tiểu nha đầu có hỏi đến em hay không?"

Ân Thiên Lãng hạ cửa kính xe xuống, nhìn Hoa Chiêu đang đứng trước tủ kính đựng bánh lựa chọn điểm tâm ngọt, trong đầu bỗng nảy ra một ý niệm.

Anh tháo dây an toàn xuống, miễn cưỡng duỗi được chân, vô tình mà thở ra hai từ, "Không hỏi."

Giản Dịch nhụt chí, "Em biết ngay mà, thật là Bạch Nhãn Lang nuôi công cốc!"

Ân Thiên Lãng điều chỉnh tư thế ngồi một cái, lấy tư thái của người từng trải mà khuyên nhủ, "Anh nghĩ là hai đứa cần phải có nhiều cơ hội ở chung hơn nữa, cậu không thể cứ chiều cô ấy mãi, đi theo tiết tấu của cô ấy, cứ với cái đà này, cậu cũng chỉ có thể làm anh em với cô ấy cả đời."

Giản Dịch đã không rảnh để mà suy sét xem tại sao hôm nay đại ca lại có thể khéo hiểu lòng người như thế, giờ chỉ còn cảm thấy bị nói trúng chỗ đau, liên tục kể khổ, "Em muốn cô ấy chuyển đến chỗ em ở nhưng cô ấy lại không đồng ý, cũng không thể ép buộc cô ấy được. Lại nói tiếp, bản thân em cũng chẳng ép được cô ấy."

Ngữ khí Ân Thiên Lãng tuỳ ý, "Bây giơ có một cơ hội để quan hệ hai người bọn cậu tăng mạnh, có thể cho cậu ở cạnh cô ấy từ sáng đến đêm, hai mươi tư giờ dính lấy nhau, cùng nhau sống chung trong ba mươi ngày. Cậu có muốn hay không?"

Giản Dịch ngạc nhiên, "Tất nhiên là muốn. Lấy cơ hội này ở đâu? Xuân lão cha đã ban hành cấm chỉ rõ ràng, không cho phép ở chung trước khi cưới."

Khoé miệng Ân Thiên Lãng cong cong, lộ ra nụ cười đầu tiên suốt buổi chiều này, "Nếu như đó là công việc thì sao?"

Giản Dịch ngẫm nghĩ, kịp phản ứng lại, trên mặt hiện lên nét hưng phấn, "Anh nói là..... Cái chương trình gameshow kia ư?"

"Đúng vậy, cơ hội này cậu phải tự đi tranh thủ với Âm Âm."

Giản Dịch kích động vỗ tay, "Em biết rồi. Chắc chắn Xuân Lệ sẽ hứng thú với công này!"

Vui sướng quá nhiều, Giản Dịch lại nghi hoặc, "Đại ca, tại sao anh không muốn đi?"

Giọng nói Ân Thiên Lãng khẳng định, "Bọn anh có kế hoạch khác quan trọng hơn."

Thật ra, một tháng trước Ân Thiên Lãng cũng đã bàn chuyện với đạo diễn và nhà sản xuất về chuyện liên quan đến công ty quảng cáo tài trợ cho chương trình "Đồng hành cùng bạn"

Có kim chủ đưa đến của, tự nhiên nhà sản xuất sẽ vui vẻ không thôi.

Bọn hắn cũng chủ động tiết lộ một chút thiết trí của chương trình, bởi vì chương trình là những cuộc thi đấu, đồng thời phải cố gắng đạt được đến sự chân thực, cho nên hoàn cảnh để quay chương trình cũng vô cùng gian khổ, độ khó của nhiệm vụ cũng lớn hơn rất nhiều so với các chương trình khác ở trong nước, ngoài dũng khí và trí tuệ, nhiều khi còn phải liều thể lực, liều sức chịu đựng.

Ân Thiên Lãng tất nhiên sẽ không đồng ý cho Hoa Chiêu vừa quay phim lại còn phải hao tâm tốn sức, tốn thời gian để tham gian chương trình như vậy.

Cứ như vậy, anh lại càng không muốn.

Cô cũng chẳng cần phải liều mạng như thế để hấp thu độ phổ biến trước công chúng, mà với thể năng của cô, không cần thiết phải chịu khổ, mà anh cũng không nỡ để cô chịu khổ, vẫn là kế hoạch tạo thành viên mới trong gia đình quan trọng hơn.

Lúc ấy trong lòng anh đã có quyết định, nhưng ngoài mặt lại không có lộ ra gì hết với nhóm chương trình.

Đồng thời lúc ấy còn tỏ vẻ Thượng Thừa sẽ đầu tư một khoản phí quảng cáo, sẽ trực tiếp yêu cầu đến tên chương trình, nắm giữ quyền trước rồi nói sau.

Nhưng nếu trực tiếp ngả bài với Âm Âm, không để cô tham gia thì chắc chắn cô sẽ không nghe.

Ban đầu anh đã tính kế, nếu như trước khi chương trình khai mạc mà có thể mang thai thì khi đó tự nhiên sẽ phải ngừng lại cái gameshow đó.

Nhưng kết quả lại không như mong muốn, tin tức tốt cũng không đến, anh cũng chỉ có thể đổi chiêu khác.

(Tâm cơ boy online ?)

Cho nên, bây giờ trong đầu óc lại nhớ đến Giản Dịch và Xuân Lệ.

Hai người quyết định tốt, cúp điện thoại.

Hoa Chiêu và Xuân Lệ mỗi người cầm một túi xách đi ra.

Ân Thiên Lãng xuống xe mở cửa xe cho cô. Hai người nhìn nhau một chút, nhưng vẫn không nói lời nào.

Mấy phút vừa rồi ở trong tiệm kia Hoa Chiêu đã nhớ lại hai lần sắc mặt kém cỏi của anh, đại khái có thể đoán được anh khó chịu là vì chuyện gì.

Cả chặng đường vẫn không nói chuyện, thẳng đến khi Tiểu Ngư gọi điện thoại đến.

"Chị Âm Âm, mọi người đến đâu rồi?"

"Nhanh thôi, chị mua cho em Hắc Sâm Lâm của tiệm Kim Lưu."

Trong điện thoại truyền ra tiếng kinh hô, "Oa! Quá tốt, sao mà chị biết em đang muốn ăn đồ ngọt!"

Hoa Chiêu dường như có thể tưởng tượng được biểu tình khoa chân múa tay của Chu Tiểu Ngư lúc này.

Quả nhiên, bên cạnh truyền ra giọng nói quát lớn khẩn trương của Trần Trì, "Chu Tiểu Ngư, không được nhảy!"

"Anh hung dữ như thế làm gì? Vừa rồi em có nhảy sao? Anh đừng làm con sợ!" Chu Tiểu Ngư lớn tiếng chơi xấu, bây giờ cánh cứng cáp rồi.

Giọng nói Trần Trì lập tức chậm lại, "Được, em không nhảy, là do anh nói sai. Ngồi xuống lại nói."

Hoa Chiêu nghe đoạn đối thoại truyền ra từ trong điện thoại, im lặng bật cười, nhẹ nhàng ấn điện thoại.

Chính là trên đường gặp đèn đỏ, xe dừng lại, Ân Thiên Lãng quay đầu liếc nhìn cô một cái, trông thấy ý cười cong cong trên miệng cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Hoa Chiêu lập tức dời đi ánh mắt, quay sang liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, không nhìn anh, trong lòng Ân Thiên Lãng đã cảm thấy rất là khó chịu.

Tự mình làm nên tự mình chịu, đem tiểu miêu chọc giận rồi.