# Edit: thích đào hố!
#
Cảnh diễn đầu trong ngày hôm nay của Hoa Chiêu là vào khoảng 9 giờ, vừa vặn phối hợp diễn với Hứa Âm.
Nhưng mà cô ngồi đợi ở phòng bên cạnh cho đến tận 10h 30 mà cảnh diễn của Dương Thanh Thanh và Tiêu Ngạn ở phía trước còn chưa có quay xong. Hai người bọn họ đã lặp đi lặp lại hơn 30 lần, nhưng đều không đạt được đến yêu cầu của Vân Chương Hồi.
Dương Thanh Thanh thì lại càng ngày càng mất kiên nhẫn, càng không bắt được cảm giác mà đạo diễn muốn. Nhưng thật ra Tiêu Ngạn lại chưa hề oán thán lấy một câu, làm diễn viên đã nhiều năm như vậy, đã gặp qua biết bao vị đạo diễn, tính cách gì cũng đều từng nếm. Từ trước đến nay Vân Chương Hồi luôn yêu cầu cực kỳ khắt khe với diễn viên, hơn nữa lại chẳng bao giờ đi theo kịch bản có sẵn, thỉnh thoảng lại nhẩy ra một vài điểm khác đi, yêu cầu diễn viên phải tuỳ thời ứng biến linh hoạt, đuổi kịch theo tiết tấu.
Về mặt khác, đối thủ mạnh tất nhiên cũng sẽ kích thích cảm nhiễm cảm xúc đến người đối diện, nhưng chạm phải đối thủ như Dương Thanh Thanh này, anh cũng chỉ có thể tự mình cố gắng làm tốt bản thân anh mà thôi.
Vân Chương Hồi ở phía sau vỗ mạnh chiếc bàn, cho đến giờ ông nói chuyện chưa bao giờ để ý tình cảm, nhăn mặt nói thẳng mặt Dương Thanh Thanh, "Rốt cục cô có thể diễn được hay không thế! Chưa từng thấy ai đần như vậy!"
Dương Thanh Thanh cũng nghẹn bứ, đặc biệt là lúc Vân Chương Hồi mắng cô thẳng ngay trước mặt mọi người như vậy, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lựng, nhưng lại không dám tỏ thái độ với ông, chỉ dám nhỏ giọng lầu bầu, "Ông một lúc lại muốn như này, một lúc lại muốn như kia, tôi lại chẳng phải là con giun trong bụng ông, ai mà biết!"
"Cô nói gì?" Vân Chương Hồi nghe không rõ, đi lên phía trước hỏi.
Dương Thanh Thanh không dám nói gì thêm nữa, ngồi vào chiếc ghế ở bên cạnh. Tiêu Ngạn giữ chặt đạo diễn lại, "Hay để cho cô ấy bình tĩnh lại rồi tự suy ngẫm đi, ngài gấp lúc này cũng không được."
Phó đạo diễn cũng là người làm việc với Vân Chương Hồi nhiều năm, lại rót một chén nước giúp ông, "Ngài cũng uống chén nước nghỉ ngơi một chút."
Từ Tỉnh Cương thật ra cũng nghe được tiếng động ở bên kia, nhưng lười không muốn phải đi phân xử, miễn cho Dương Thanh Thanh lại được một phen nước mắt nước mũi quấn lấy hắn, ở trước mặt công chúng như vậy sẽ ảnh hưởng đến hắn. Hơn nữa, hắn cũng có chút sợ Vân Chương Hồi lúc này đang gầm lửa giận, vẫn là trốn khéo đi cho thoả đáng.
Đáng nhẽ ngày hôm qua hắn đến nơi đây là để thấy Dương Thanh Thanh giải tương tư, nhân tiện xả giận cho cô nàng một phen, ai ngờ tối hôm qua lại thấy được Hoa Chiêu, biết được trong bộ phim này có cô diễn. Ngay lúc ấy đã không có tâm tình nào đi phiền toái nữ thần, mà cũng không dám làm phiền nữ thần.
Đáng tiếc, nữ thần lại là xa xôi nào có thể với tới, buổi sáng đến nơi này nhìn xem xung quanh một chút, vậy mà không nghĩ đến thế nhưng lại đụng đến được người có dáng dấp giống hệt nữ thần - Hứa Âm, làm hắn không khỏi cảm khái, đây quả là ý trời.
Mà hắn, từ trước đến giờ lại vẫn luôn làm theo ý trời. Cho nên, giờ phút này hắn đang nhỏ giọng trò chuyện với Hứa Âm vô cùng hứng khởi.
Từ Lâm đứng ở bên cạnh cũng lấy cớ đi ra ngoài từ sớm.
Từ Tỉnh Cương ám chỉ với Hứa Âm, "Em có biết ông chủ của Kỳ Vệ là ai không?"
Hứa Âm trả lời một cách đương nhiên, "Chẳng phải là Vương tổng sao?"
Từ Tỉnh Cương lại cười với thâm ý sâu xa, "Đó là mặt ngoài." Ghé sát đến bên tai Hứa Âm, "Nhà đầu tư là Phúc Vinh."
"Phúc Vinh?" Hứa Âm suy nghĩ, như là không biết tên này.
Hắn lại chỉ rõ cho cô, "Ông chủ chi nhất đứng ở đằng sau Kỳ Vệ là anh."
"Thật vậy sao?" Hứa Âm kinh ngạc mà mở to hai mắt, không chớp mắt nhìn hắn.
Mà loại biểu tình vừa khiếp sợ vừa bội phục này của cô nàng lại cực kỳ lấy lòng Từ Tỉnh Cương. Quả là người mới vừa bước chân vào ngành này, vẫn không có kiến thức gì cả! Dẫu vậy thì hắn lại càng thích cô, đơn thuần hồn nhiên khiến cho người ta phải trìu mến, mà những nữ minh tinh đã vào nghề lâu rồi kia sẽ không có được sự ngây thơ như thủa ban đầu như này.
Hoa Chiêu buông kịch bản, ngáp một cái rồi cầm lấy di động lướt mạng. Chị Vân khuyên, "Chẳng biết phải đợi chờ bao lâu nữa nên hay ngồi ở đây hoặc vào trong xe nghỉ ngơi đi, bên kia nếu quay xong rồi thì tôi sẽ gọi cô."
Hoa Chiêu nhìn đồng hồ, với tình cảnh này có lẽ cả buổi sáng này cũng chưa chắc quay xong cho được, nên chuẩn bị vào trong xe ngồi. Nhưng Hứa Âm đột nhiên đứng dậy, từ trong phòng bên kia đi đến.
"Chị, em có thể đối diễn với chị một chút không?"
Hoa Chiêu khách khí, mới lạ mà đáp lại cô ta, "Tất nhiên. Nhưng mà..." trong giọng nói của cô ngay lập tức đanh lại, "Một tiếng kêu "chị" này tôi đảm đương không nổi. Cô vẫn nên phân rõ quan hệ trong phim với ngoài đời trước thì tốt hơn."
Lời nói này có chút không chừa mặt mũi. Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng rõ ràng có hơi xấu hổ, không ai dám nói chuyện.
Thần sắc Hứa Âm vẫn tự nhiên, cũng chẳng cảm thấy xấu hổ. Cô nàng tự mình kéo ghế ngồi xuống phía đối diện của Hoa Chiêu, vẻ mặt áy náy, "Xin lỗi, thói quen nên chưa đổi được. Chúng ta bắt đầu chứ?" Trong giọng mang theo yếu đuối nhu nhược quen thuộc.
Chị Vân và Dao Dao đều cảm thấy quái lạ mà liếc mắt nhìn Hứa Âm lấy một cái, lúc này mà nói hai người là chị em ruột phỏng chừng tất cả mọi người cũng đều sẽ tin.
Hoa Chiêu uống hụm nước, chờ cô ta bắt đầu.
Hứa Âm mắt nhìn kịch bản, bắt đầu câu thoại, "Chị, hai chúng ta rất nhanh đã lại chạm mặt nhau rồi!"
Lời thoại đã quá quen thuộc của Hoa Chiêu, "Tôi còn cho rằng cô sẽ rất có cốt khí mà không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa chứ."
"Cốt khí? Đến ngay cả cha của chúng ta còn chẳng có thứ đồ này thì sao tôi sẽ có được nó chứ?"
Hoa Chiêu cười cười, "Cô quả là được chân truyền từ hắn."
Hứa Âm bỏ kịch bản xuống, "Cô có biết bây giờ ba đang làm gì không?"
Hoa Chiêu không biểu cảm, không trả lời.
Hứa Ân căn bản cũng không cần cô trả lời, tiếp tục tự quyết định. "Mẹ tôi bảo ông ấy đi tìm công việc, ông ta đi đến trường học xin, nhưng người ta không nhận. Đường đường là một giáo sư đại học nhưng cuối cùng tìm không thấy cánh cửa để sống, làm được mấy ngày rồi không đi nữa. Ở nhà say xỉn, cả ngày hùng hùng hổ hổ, còn đánh cả mẹ và tôi. Bây giờ ông ta chính là một kẻ bất lực và nát rượu!"
Hoa Chiêu cứ như là nghe kể một câu chuyện xa xăm, vân đạm phong khinh, "Cho nên hai mẹ con các người lại vứt bỏ kẻ bất lực."
Cảm xúc Hứa Âm kích động lên, "Đúng thế, ở nơi đó để hắn chà đạp chúng ta sao? Hơn nữa, một cái xóm nhỏ lụi bại ấy tôi sao có thể mãi sống ở đấy được! Tôi thuộc về nơi này, thuộc về An thành!"
Nhân viên công tác ở bên cạnh không hiểu gì chỉ dám yên tĩnh như gà, thậm chí còn có cảm giác như lâm vào trong phim của hai người bọn họ, không nghĩ đến, hai người bọn họ ghép thoại thôi mà cũng đầu nhập nghiêm túc như thế.
Từ Tỉnh Cương không khỏi càng thêm xem trọng Hứa Âm, so với Dương Thanh Thanh thì còn có thiên phú hơn, còn nỗ lực hơn Dương Thanh Thanh nhiều.
Hứa Âm tiếp tục nói: "Bà nội đã chết rồi, nhưng tôi lại chẳng hề cảm thấy đau thương gì cả, trái lại, tôi lại cảm thấy rất vui vẻ, bà ta đáng chết từ sớm." Hứa Âm cười đến âm trầm, "Có phải cô cũng cảm thấy giống tôi hay không?"
Về điều này thì Hứa Âm nhưng thật ra nói không sai, trong lòng Hoa Chiêu quả thật nghĩ như thế.
"Mẹ tôi nói cô làm được thì tôi cũng có thể làm được, cho nên tôi đến Mao Toại tự đề cử mình."
Tư duy Hứa Âm nảy lên, hai mắt mê mang, "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến rồi sẽ có một ngày tôi sẽ phải chụp những tấm ảnh vượt chừng mực như vậy, nhưng mà, rất kỳ lạ đó là, khi studio để tôi cởi, tôi lại chẳng hề cảm thấy xấu hổ một chút nào."
Chính là đôi mắt cô ta dần dần trở nên ướt át, "Cô có biết không? Anh ấy đã kết hôn, vào ngay tuần trước, cưới con gái của trưởng giám đốc ngân hàng. Mà tôi..." Cô ả ghé sát vào tai Hoa Chiêu, chỉ dùng giọng nói để cho cô nghe được, "Vào ban đêm đã hiến thân cho Vương Tử Kỳ."
Lòng Hoa Chiêu sững sờ, trước kia cũng không nghĩ đến lòng cô ta lại đối với Quý Phong sâu đậm như vậy. Nhìn khuôn mặt khổ sở của cô ta, nói nhỏ, "Cô hà tất phải vậy?"
Hứa Âm lại cười đến sáng lạn, "Tôi không hối hận, tôi sẽ trở nên thật nổi bật, sẽ để cho tất cả mọi người thấy được! Tôi sẽ làm hắn hối hận, làm mẹ hắn hối hận vì đã từng khinh thường tôi!"
Hoa Chiêu cười nhạt, "Vừa nãy tôi nói sai rồi, cô giống mẹ của cô. Không biết đến cuối cùng mẹ cô sẽ nâng cô lên hay vẫn là huỷ hoại cô hết thảy!"
Trên mặt Hứa Âm phức tạp, cuối cùng chỉ còn lại vẻ mỏi mệt.
Hoa Chiêu đứng lên, "Từ trước chúng ta đã thanh toán xong, về sau cô phải đi con đường nào, tôi không quan tâm, cũng không muốn quan tâm, không đáng chắn cô. Nhưng..." giọng nói thay đổi, ánh mắt lạnh băng, "Cô biết tôi rồi đấy, người nếu phạm tôi thì tôi tất sẽ phạm lại người."
Mọi người chung quay đều ngây ngẩn cả người, không hiểu chuyện gì, lần không ra tình huống.
Đằng trước lại có tiếng hoan hô, xem ra tràng diễn kia rốt cuộc cũng qua.
Quả nhiên, không bao lâu sao, phó đạo diễn để thợ quay phim chuyển dời ánh sáng sang căn phòng này, chuẩn bị diễn cảnh kế tiếp. Diễn viên tận dụng khoảng thời gian này đi trang điểm lại, nhân viên công tác và thiết bị cũng chuẩn bị ổn thoả.
Thư ký trường quay gõ văn bản. Cảnh quay này nhưng thật ra rất thuận lợi. Dù là người mới nhưng ngoại trừ mấy màn ảnh đầu Hứa Âm có chút vấn đề, sau đó chỉnh lại vài lần thì rất nhanh đã thích ứng được.
Vừa mới bắt đầu, biểu tình, hành động có phần khoa trương, nhưng lời thoại thì nhớ được nguyên vẹn.
Vân Chương Hồi lại dạy cô nàng diễn một chút, rồi cô nàng tự cảm thụ, lần quay thứ 6 thì khống chế được các phương diện rất không tồi, so với Dương Thanh Thanh đã debut được 3 năm thì mạnh hơn một chút.
Từ Tỉnh Cương cũng ở bên cạnh nhìn xem, đối với người mới này càng thêm tán thưởng. Mà Dương Thanh Thanh ở một bên nhìn thì sắc mặt ngày càng khó coi.
...
Đến giữa trưa, cũng là thời gian để mọi người ăn cơm, đạo diễn cuối cùng cũng tuyên bố nghỉ ngơi. Xuân Lệ và Dao Dao cùng đi lấy cơm hộp.
"Phu nhân." Lúc này, ở cửa lại truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Hoa Chiêu kinh ngạc, "Chú Trương, sao chú lại tới đây?"
"Tiên sinh nhường đưa cơm trưa đến đây cho ngài, sợ ngài không quen ăn đồ ăn ở bên ngoài, lại nói, vẫn là ở trong nhà làm đồ ăn có dinh dưỡng." Chú Trương đặt hộp giữ nhiệt lên trên bàn, "Canh này là ban sáng tiên sinh gọi điện thoại riêng về nhà yêu cầu làm, nói nhất định phải cho ngài ăn hết."
"Được rồi, tôi đã biết. Cảm ơn chú Trương."
"Tôi đi về trước." Chú Trương cười ha hả mà rời đi.
Lúc này trong phòng dư lại cũng chỉ có mấy người diễn viên chính và nhân viên, còn có phó đạo diễn, Vân Chương Hồi vừa mới đi cùng biên kịch ra ngoài hút thuốc. Từ Tỉnh Cương và Dương Thanh Thanh cũng một trước một sau mà rời đi rồi.
Tiêu Ngạn tặc lưỡi, trêu ghẹo Hoa Chiêu, "Thật là tiện sát người khác mà!"
Chị Vân gật đầu, "Ân tổng của chúng ta quá săn sóc, bình thường trông người cao cao tại thượng như vậy, không nghĩ đến boss cũng quá cẩn thận."
Lúc này, các trợ lý đều đã mang cơm về cho nghệ sĩ nhà mình. Phó đạo diễn bưng hộp cơm, vẻ mặt hâm mộ ghen ghét, "Ân tổng đây là cố ý muốn kích thích những người độc thân như chúng ta đây mà!" Những người khác cũng cảm khái một trận. Hứa Âm chuyên tâm ăn cơm, cúi đầu không nói lời nào.
Trong lòng Hoa Chiêu lại ấm áp, ở trước mặt mọi người có hơi ngượng ngùng, mở hộp giữ nhiệt ra, trong hộp là canh cá trích trắng hầm, nhìn thôi đã khiến người ta thèm rỏ dãi. Lại mở hộp cơm ba tầng ra, đồ ăn bên trong vô cùng phong phú. Dao Dao và Xuân Lệ lấy cơm hộp về, mọi người cùng nhau nếm.
Hoa Chiêu đẩy đồ ăn ra, tiếp đón mọi người cùng nhau ăn. Chị Vân và Dao Dao, còn có Cảnh Xuân, không ai dám động vào bữa cơm tình yêu của Ân tổng. Ngoại trừ Xuân Lệ.
Cuối cùng, đồ ăn mà thím Trương làm, hơn một nửa đều vào bụng Xuân Lệ. Hoa Chiêu cũng ăn đến no căng, đi ra ngoài cửa đi dạo. Xuân Lệ và Cảnh Xuân ngay lập tức một trái một phải đi theo. Dường như đã được tính toán thời gian chuẩn xác, điện thoại của Ân Thiên Lãng truyền đến đây.
Câu nói đầu tiên đã hỏi, "Đã ăn cơm rồi?"
Hoa Chiêu bật cười, "Chỗ này chẳng phải khắp nơi đều có tai mắt của anh còn gì?"
Hắn không đáp mà hỏi lại, "Ăn canh cá chưa?"
"Đã ăn rồi. Sao hôm nay lại ân cần thế?"
Ân Thiên Lãng không vui, "Có ngày nào anh không ân cần với em à?"
Hoa Chiêu nghẹn lời, đúng là như thế thật.
"Canh có ngon không? Nghe nói, thích ăn cá thì con sẽ thông minh."
Hoa Chiêu: "....... Cho nên? Canh cá này là cho con ăn?"
"Tất nhiên không phải, là cho mẹ đứa nhỏ ăn."
Hoa Chiên phản ứng lại đây, ngó trái ngó phải xem xung quanh mình có người hay không, rồi che lại di động, nhỏ giọng hỏi, "Ân Thiên Lãng, ngày hôm qua anh thật sự bắn vào trong đấy à?"
Trong giọng nói ở đầu dây bên kia rõ ràng có chút gấp gáp, cố tình còn cẩn thận thử hỏi, "Có phải hôm nay em có phản ứng gì khác thường hay không?"
Hoa Chiêu trợn mắt trắng ?, trong giọng nói không tự chủ được mà cất cao, "Anh tưởng em là gà mái đẻ trứng chắc, nói đẻ là đẻ ngay được đấy! Hôm qua mới có, hôm nay ngay lập tức đã có phản ứng?"
Xuân Lệ mặt tràn đầy dấu chấm hỏi nhìn Hoa Chiêu, lại quay sang nhìn Cảnh Xuân. Cảnh Xuân có phần xấu hổ, ánh mắt quay đi nhìn sang nơi khác.
Mà ngữ khí bên kia cũng ngay lập tức ỉu xìu hạ thấp xuống, "Anh cũng chỉ thử hỏi một chút mà thôi. Anh hỏi thím Trương, thím Trương nói rằng trong mấy ngày sẽ có. Gien của anh tốt như vậy, nói không chừng nòng nọc sẽ bơi đến rất nhanh, có cũng sẽ càng nhanh!"
Đúng là nói gió thành mưa! Thật ra căn bản Hoa Chiêu cũng chẳng tin chỉ với một lần không có dùng phòng tránh là đã có thể hoài được, tỷ lệ quá nhỏ. Cho nên cố ý hù doạ hắn, "Không được, bây giờ chưa thể có được, em phải đi mua thuốc mới được!"
Ân Thiên Lãng vừa nghe xong, quả nhiên nóng nảy, hét lớn, "Hoa Âm Âm, em dám! Nếu em dám uống thuốc bậy bạ thì anh sẽ lột da Xuân Lệ và Cảnh Xuân!"
Âm thanh quá lớn cho nên Hoa Chiêu lập tức đưa điện thọai ra xa khỏi lỗ tai.
Cảnh Xuân như hổ rình mồi, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chặp Hoa Chiêu. Xuân Lệ không rõ nguyên do cụ thể nhưng nghe được câu cuối cùng mà sếp thét kia, vì thế vẻ mặt cũng đề phòng, dù sao cứ quan sát kỹ người rồi lại nói.