Edit: _tclg_ + NhungNhung0803
Beta: _tclg_
$
$
Ân Thiên Lãng cầm một cái khăn lông lớn lót phía dưới, lại lấy chăn đắp lên trên người cô.
Anh âm thầm sung sướng, vừa rồi anh nói muốn sinh em bé, cô một câu cũng không phản đối.
Giọng điệu không khỏi càng dịu dàng: "Cúi đầu xuống."
Hoa Chiêu ngoan ngoãn cúi đầu, tùy ý để anh lau tóc cô.
Ân Thiên Lãng đột nhiên nhớ tới chuyện ban ngày, cảnh cáo cô: "Anh không cho em cắt tóc."
"Tại sao?"
"Anh thích tóc em dài."
"Em biết. Nhưng tóc ngắn của em anh chưa thấy qua, làm sao biết thích hay không?"
Ân Thiên Lãng nghẹn lời.
Lần đầu tiên anh thấy cô là qua tấm ảnh mà anh còn giữ đến tận bây giờ.
Cô nằm trên cỏ, trong miệng ngậm một cọng cỏ nhỏ, mái tóc đen dài rối tung, trải trên thảm cỏ.
Hình ảnh đó đã khắc thật sâu trong tâm trí của anh, có lẽ sự quyến luyến đối với mái tóc dài của cô đã bắt đầu từ đó.
Hình như anh chưa từng nói với cô rằng anh thích mái tóc của cô. Chỉ vì trong tấm ảnh kia vẫn còn một người khác tồn tại.
Hoa Chiêu cũng không phải nhất định phải cắt tóc, chỉ là tâm huyết dâng trào nên muốn thử một chút.
Hoa Chiêu suy nghĩ rồi cùng anh thương lượng: "Nếu không, lúc em có em bé thì cắt tóc, nghe người ta nói, tóc dài sẽ hấp thụ nhiều dinh dưỡng của cơ thể, nhỡ đâu lại dành hết dinh dưỡng của em bé."
Ân thiên lãng do dự vài giây, rất nhanh đã trả lời: "Được thôi." Chỉ cần cô nguyện ý sinh tiểu Âm Âm, như thế nào cũng được.
"Còn có, anh nhất định phải bỏ thuốc lá." Hoa Chiêu nghiêm túc nói.
"À, vấn đề nhỏ, anh đã hút rất ít rồi."
"Không được, em muốn anh triệt để không hút nữa."
"Được, đồng ý với em." Ân Thiên Lãng lấy một cái khăn lông lau tóc cho cô.
Hoa Chiêu thúc giục anh: "Tóc cũng gần khô rồi, lát nữa chị Vân còn phải làm lại một chút nữa."
Ân Thiên Lãng lau hai cái cuối cùng, xoay người cô rồi hôn chụt một cái.
Hoa Chiêu nhìn ánh mắt vui vẻ của anh, buồn cười: "Chuyện gì vui vẻ thế?"
Ân Thiên Lãng nở một nụ cười thật tươi: "Em vừa nói sinh con cho anh."
Hoa Chiêu đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không sinh cho anh, thì sinh cho ai?"
Ân Thiên Lãng nhíu mày, như trừng phạt khẽ cắn môi cô: "Không cho nói bậy, chỉ có thể sinh cho anh!"
Hoa Chiêu che miệng: "Em biết rồi, em biết rồi! Nhanh giúp em đem quần áo lại đây đi, quay xong chúng ta về nhà!" Giọng cô tựa như đang làm nũng.
Ân Thiên Lãng buông tha cô, mở vali cá nhân, tìm nội y cho cô. "Em mặc bộ nào?"
Hoa Chiêu chỉ một bộ: "Kia, bộ màu trắng..."
Không đợi cô nói xong, Ân Thiên Lãng liền tự mình lấy ra bộ trang phục rất quen mắt màu đen, làm bằng ren: "Bộ này đi."
Hoa Chiêu trợn mắt, vậy mà vừa rồi còn hỏi cô.
Anh nghiêm túc thúc giục cô: "Nhanh lên, anh giúp em mặc, bên ngoài còn có người chờ."
Hoa chiêu đối với da mặt dày của anh đã không còn gì để nói, dù sao mặt mình cũng dày, thế nên không từ chối anh.
Cô nghĩ một chút, đưa tay ngoắc ngoắc: "Lại đây thay quần áo cho em."
Không nghĩ tới cô thật sự chấp nhận, Ân Thiên Lãng tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có như vậy.
Đặc biệt là đang ở bên trong xe, biết rõ bên ngoài xe còn có rất nhiều người, cảm giác càng thêm thú vị.
Cô xoay lưng, anh kéo khăn lông trên người cô xuống, đem áo lót choàng qua trước ngực. Hoa Chiêu phối hợp, xỏ tay qua dây áo.
Anh nhìn mấy cái nút thắt phía sau, hỏi: "Cài cái nào em?"
"Ở giữa." Không biết là vì thân thể trần trụi hay là trong lòng khác thường làm Hoa Chiêu cảm thấy tê dại, thân thể run lên.
Ân Thiên Lãng cảm giác được: "Em lạnh à?"
Hoa Chiêu hàm hồ "Ừ" một tiếng
Ân Thiên Lãng nhanh chóng cài xong.
Hoa Chiêu tự mình điều chỉnh nội y một chút, dành lấy đồ còn sót lại trong tay anh, nhanh chóng mặc vào.
Anh cũng không làm phiền cô nữa, cầm kịch bản, để cho cô tự mặc quần áo.
Hoa Chiêu liếc anh một cái, lâu như vậy không đi xuống, người bên ngoài còn tưởng rằng bọn họ ở trong đây làm chuyện không thể miêu tả được.
Đẩy anh đi xuống: "Anh ra ngoài kêu chị Vân lên giúp em làm tóc."
"Hôn anh một cái." Anh cò kè mặc cả.
Hoa Chiêu nhướn mày: "Vừa rồi không phải anh đã hôn em hai lần rồi sao?"
"Cái đó không giống nhau."
Cô tìm trong vali một đôi vớ, ngồi ở mép giường mang vào. Ân Thiên Lãng ngồi xổm xuống, kề sát vào cô.
Hoa Chiêu hôn một cái thật kêu: "Được rồi, nhanh đi!"
Ân Thiên Lãng cảm thấy hài lòng, mở cửa nhảy xuống xe.
Chị Vân đang chờ ở bên ngoài, thấy ông chủ xuống kêu, mới dám đi lên.
Giản Dịch nôn nóng ở bên ngoài, anh ta vốn muốn đưa Xuân Lệ đi trước. Cô gái chết tiệt này lại cố tình không muốn đi, một bên nói cô còn chưa tan ca, không thể về sớm. Một bên lại nhìn anh chằm chằm, tùy thời mà mách lẻo với thầy.
Anh chỉ có thể báo cho đại ca, để anh đồng ý cho cô đi.
Trong lòng Giản Dịch chửi thầm, thay quần áo chỉ chừng vài phút, thế nhưng hai người ở trong xe hơn mười phút không ra.
Anh ta còn cho rằng, đại ca không thể nhịn được trước mặt bao người, làm việc đó. Nhìn thấy Ân Thiên Lãng đi xuống, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Một tay kéo Xuân Lệ, "Đại ca, em mang Xuân Lệ đi trước?"
Ân Thiên Lãng nhìn bộ dạng vội vàng của cậu ta, làm sao không biết cậu ta nghĩ cái gì?
Hôm nay chủ động chạy lên tầng hai mươi ba, nói muốn cùng anh cùng đi thăm ban, nhất định là muốn lừa gạt tiểu nha đầu Xuân Lệ kia.
Liền tạt nước lạnh vào cậu ta: "Người là anh mang tới đây, anh phải cho giao lại thầy Xuân giao đãi. Quy tắc người ta định ra cần phải tuân theo."
Giản Dịch ủ rũ cụp đuôi, sự hưng phấn vừa rồi đã biến mất hơn một nửa.
Ân Thiên Lãng thật ra cũng có chút đồng tình với cậu ta, biết tiểu tử này lần này rất nghiêm túc, xưa nay chưa từng có. Mấy tháng qua không những thủ thân như ngọc, mà còn rất kiên nhẫn, không làm gì Xuân Lệ.
Ân Thiên Lãng tự hỏi: nếu kêu anh mấy tháng không làm gì Âm Âm, anh thật sự không dám nói mình có thể làm được.
"Được rồi, hai người đi đi! Cậu uống không ít rượu, để xe lại, gọi xe khác đi." Anh nhìn thoáng qua Xuân Lệ cách đó không xa, nói lớn: "Xuân Lệ đêm nay ở lại nhà anh, chị dâu em có chút việc muốn nói."
Giản Dịch vui vẻ cảm ơn, giao chìa khóa xe cho anh.
Xuân Lệ có chút bất ngờ: "Chị Âm Âm muốn nói gì?" Sao ban ngày không nói?
Giản Dịch giả bộ ngớ ngẩn, lừa gạt cô: "Đến lúc gặp thì hỏi chị ấy! Cùng anh đi mua thuốc lá, cạnh tiệm cơm phía trước có một cái cửa hàng tiện lợi phải không?"
Xuân lệ thắc mặc: "Em chưa từng thấy anh hút thuốc."
"... Anh mua cho đại ca, được chưa?"
"Càng không được. Hôm đó ở nhà chị Âm Âm đã nói là cai thuốc cho ông chủ xong mới có thể có em bé..."
Giản Dịch tốn rất nhiều công sức mới mang được Xuân Lệ đi, âm thanh của hai người xa dần
Hoa Chiêu làm tóc và trang điểm lại rồi nhanh chóng đi ra.
Đầu tiên là cảnh mưa, cô cùng diễn viên khác diễn từ đầu lại một lần, không có vấn đề gì thì bắt đầu quay.
Ân Thiên Lãng đứng ở phía xa, không định lại xem. Đến lúc thấy cô gặp mưa, anh phải nhịn không xông lên chịu trận thay cô.
Tay bỏ vào túi quần, bên trong rỗng tuếch.
Anh nhớ rõ đã bỏ nửa bao thuốc lá vào, lúc Âm Âm quay lần thứ nhất, anh còn cho Vân Chương một điếu.
Nhớ lại cảnh trên xe lúc nãy, Ân Thiên Lãng bật cười, chắc là bị Âm Âm lấy đi rồi.
Cũng tốt, không hút thì không hút, anh cũng không quá nghiện thuốc lá, chỉ là lúc suy nghĩ công việc thì hút một chút.
Trên thế gian này, bắt an bỏ cái gì cũng được, chỉ có Âm Âm là không, anh chỉ nghiện duy nhất Âm Âm.
Rốt cuộc Dương Thanh Thanh cũng có cơ hội gặp Ân Thiên Lãng một mình.
Hơi do dự, mở nút áo sơ mi thứ hai ra, xoay eo nhỏ, thướt tha đi tới.
Cô vươn ngón tay dài nhỏ, cười xinh đẹp: "Ân tổng, em là Dương Thanh Thanh. Vừa rồi lúc ăn cơm vẫn chưa chính thức giới thiệu."
Ân Thiên Lãng nhìn cô chăm chú, tay vẫn để trong túi quần, khẽ gật đầu: "Tôi biết cô."
Dương Thanh Thanh vui vẻ, kinh ngạc lên tiếng: "Ân tổng đã từng xem em diễn?"
Ân Thiên Lãng cười nhạo: "Có lẽ. Hình như là một tuần trước."
Nếu nhớ không lầm, chính là diễn vở luân lý gia đình cẩu huyết.
"Thật hả? Là bộ nào vậy? Anh làm em ngại quá." Người đàn ông này là đang tìm đề tài để tiếp cận cô ưm? Dương Thanh Thanh ngượng ngùng cười, đưa tay vén tóc, ánh mắt loé lên vẻ mê người.
Chiêu câu dẫn người này của cô lần nào cũng dùng được, chưa từng thất bại.
Nếu không, người kinh nghiệm phong phú như Từ Tỉnh Cương sao có thể thích cô? Còn cả Từ Tỉnh Nham vừa vào giới giải trí...
Đáng tiếc, lúc trước cô chỉ là một mình tinh hạng ba, gặp được rất ít đàn ông tốt.
Cô có chút oán trách bản thân lúc trước đã nóng nảy. Tại sao không từ từ, nếu gặp được người đàn ông như thế này...
Cô làm ra vẻ đơn thuần, tùy ý, đến gần anh: "Ân tổng, em rất tò mò, anh cùng vợ anh gặp nhau như thế nào? Nhất định là một câu chuyện thật ngọt ngào!"
Ân Thiên Lãng quay đầu nhìn đoàn người bên kia, không biết Âm Âm thế nào...
Anh thất thần, không có tâm tư cùng cô ta nói chuyện.
Cách nữ nhân này đến đây, ánh mắt nhìn anh, suy nghĩ cái gì, anh đều quá quen thuộc.
Anh lạnh lùng nói: "Tôi khuyên cô nên thành thật một chút, đừng nảy sinh tâm tư gì với tôi và vợ tôi. Cô lo diễn vở kịch gia đình cùng anh em nhà họ Từ đi, coi chừng bị lộ đấy."
Dương Thanh Thanh trong lòng lo lắng, âm thanh run nhè nhẹ: "Anh... Em không hiểu anh có ý gì."
Ân Thiên Lãng thản nhiên nói: "Tôi đã nói rõ ràng, chuyện của cô cùng Từ gia, tôi sẽ không chủ động nói ra ngoài. Cô là người của ai cũng không liên quan tới tôi. Nhưng nếu cô có ý đồ không tốt với vợ tôi, đừng trách tôi không khách khí."
Anh đã sớm cho người điều tra lại lịch của mấy diễn viên trong đoàn phim, đặc biệt là mấy diễn viên chính.
Lần điều tra này có mấy việc rất có ý tứ, chẳng qua là việc nhà người khác, không liên quan tới anh.
Nhưng nếu có người muốn tổn thương Âm Âm, mọi chuyện sẽ khác.
Ân Thiên Lãng rời khỏi, đi về phía đoàn người bên kia.
Dương Thanh Thanh đứng tại chỗ, nghĩ lại vừa rồi bị anh tuyệt tình và miệt thị, sắc mặt tái nhợt.
Hoa Chiêu bên này quay rất thuận lợi, lại quay thêm cảnh đặc biệt, cảnh quay hôm nay kết thúc toàn bộ.
Vào trong xe thay quần áo một lần nữa, Ân Thiên Lãng lấy đồ dùng tùy thân của cô. Chào tạm biệt những người khác xong, hai người cùng nhau đi về xe.
Hoa Chiêu không gặp Xuân Lệ, hỏi anh: "Tiểu nha đầu bị Giản Dịch mang đi rồi?"
"Ừa, sớm đi rồi." Ân Thiên Lãng thắt đai an toàn cho cô, sờ trán cô: "Không thoải mái phải nói cho anh."
Hoa Chiêu nhoẻn miệng cười: "Yên tâm đi! Chỉ là một trận mưa, em cũng không phải là Lâm Đại Ngọc(2)."
(2) Lâm Đại Ngọc: là một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Trong tác phẩm, cô là một người có thân thể lẫn tâm hồn đều yếu đuối như giọt sương mai, mong manh như giọt pha lê dễ vỡ.
- "Không phải Lâm Đại Ngọc" tức là không phải người yếu đuối.