Trước khi đi đón Hoa Chiêu, Ân Thiên Lãng đã bảo thím Trương nấu một bát canh giải rượu.
Vừa về đến nhà đã bắt Hoa Chiêu uống hết chén canh, sau đó mới ôm cô lên tầng.
Tắm rửa xong, có lẽ là vẫn còn cảm thấy say, mà cũng có thể là ban nãy khóc đến mệt mỏi, cô ôm lấy cánh tay của hắn dụi dụi một chút, rất nhanh đã đi vào giấc mộng.
Ân Thiên Lãng nằm ở bên cạnh thì lại chẳng hề buồn ngủ chút nào, đã hơn hai mươi năm rồi cô chưa từng sinh ra xúc động lớn như vậy, người kia của Hứa gia chung quy vẫn là một cây đinh trong lòng cô.
Năm đó cô cũng chỉ mới tám tuổi, đã có thể nhớ được nhiều chuyện, tất nhiên cũng sẽ nhớ rõ Hứa Thanh Hà đã làm những gì đối với Hoa gia, mà đó đã tạo nên trong lòng cô một sự tổn thương sâu sắc, và tất nhiên cô cũng sẽ nhớ được Hứa Thanh Hà đã từng cho cô tình thương của một người cha như thế nào.
Cô không thể nhẫn tâm mà đuổi cùng giết tận, nhưng hắn lại không thể chịu đựng được Hứa gia mang đến thương tổn cho cô dù chỉ là một chút.
Di động để quên ở trong thư phòng, hắn nhẹ nhàng đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động gọi cho Trương Nham.
Trở lại trên giường, Hoa Chiêu mơ mơ màng màng, mí mắt hơi nâng lên, ưm một tiếng nói, "Chạy đi đâu nha!"
Trong giọng nói có chứa chút hờn dỗi lại có chút ỷ lại, tim hắn tức khắc mềm đến rối tung rối mù, giờ phút này nếu cô mà muốn tim của hắn, hắn cũng sẽ tự nguyện móc ra đưa cho cô.
Nhẹ nhàng nằm xuống, kiềm chế mà khẽ hôn lên thái dương của cô, ôm lấy cô vào lòng, nhỏ giọng nói, "Không có chuyện gì, ngủ sớm đi."
Hoa Chiêu hờn dỗi "Ừm" một tiếng, tự giác chui vào trong lòng ngực của hắn, ôm lấy hắn an tâm mà tiếp tục ngủ.
Ngủ một giấc thật ngon đến hừng đông.
Tối hôm qua đi ngủ thật sớm, khi mở mắt tỉnh dậy giờ cũng mới có 7 giờ sáng, Hoa Chiêu lại cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, cực kì thoải mái.
Cũng không vội rời giường, cả hai lại quấn quýt bên nhau cùng nói chuyện phiếm.
Ân Thiên Lãng ôm lấy cô vào lòng, đặt cằm ở trên đỉnh đầu cô khẽ cọ cọ, "Hôm nay đến làm ở tầng 15 à?"
"Ừ." Hoa Chiêu ngước mắt.
Ân Thiên Lãng lại hôn lên mí mắt sưng sưng của cô, "Lão nhị từ nhỏ đã cùng em lớn lên, mặc em bắt nạt, trêu trọc hay nói đùa gì cũng đều không sao. Nhưng Trần Trì thì không giống như lão nhị, em để ý một chút."
"Em biết, hắn đúng là thù dai."
"Biết là tốt, bớt đi trêu chọc hắn."
"Hừ! Hắn không khuất phục em cũng không sao, hắn khuất phục Chu Tiểu Ngư là được rồi."
Cũng đúng, giống như hắn, cũng chỉ khuất phục một mình cô.
Bất đắc dĩ véo mặt cô một cái, "Đừng thật sự trêu chọc khiến người ta xù lông. Có chuyện gì không giải quyết được thì hãy nói cho anh."
"Biết rồi."
...
Trần Trì cảm thấy hơi đau đầu, từ lúc lên xe đến giờ, cả một đoạn đường Chu Tiểu Ngư cứ lải nhải mãi.
Thường ngày, mặt trời chiếu qua đỉnh đầu rồi mà vẫn không dậy nổi, hôm nay thế nhưng lật người dậy từ 6 giờ sáng, không ngủ được thì mạnh mẽ đem mắt hắn banh ra, ép hắn dậy cùng, nói là muốn đi đến công ty cùng với hắn, sau đó còn tự ôm cả đống dụng cụ vẽ tranh mang theo luôn.
"Hôm nay em mặc chiếc váy này có đẹp không? Hôm trước chị Âm Âm vừa đăng lên weibo một bức hoạ có phối màu giống như này đó. Để em tìm cho anh xem."
Chu Tiểu Ngư lắc lắc di động, "Nè, ngày hôm qua chị ấy lại mới đăng weibo tiếp nữa, còn có cả video. Dạo gần đây chị Âm Âm thật chăm chỉ đăng bài, đây là video làm bánh của chị ấy nè, oa oa oa, sao trên đời này lại có một người phụ nữ hoàn mỹ đến như vậy chứ! Thật là thích chị ấy! Nếu như em mà là đàn ông, nhất định sẽ giành chị ấy với Ân Thiên Lãng."
"Oa, còn có cả bánh quy. Ông xã, em muốn đến nhà chị ấy ở, em có thể ăn bánh quy hộ chị ấy. Chắc Ân Thiên Lãng sẽ không đồng ý đâu. Dù sao phòng ở cũng lớn như thế cơ mà."
Tay nắm tay lái của Trần Trì bắt đầu nổi lên gân xanh, hắn cảm thấy đầu càng ngày càng đau.
Tối hôm qua Chu Tiểu Ngư truy vấn về chuyện của Hoa Chiêu, hắn không có định nói cho cô về chuyện này sớm như thế, thuận miệng nói qua loa cho xong. Ai ngờ cô liền bắt đầu la lối om sòm, khóc lóc ỉ ôi, lải nhải không ngừng, hắn cảm thấy thật ồn ào, quyết đoán dùng vũ lực trấn áp.
Cuối cùng trấn áp đến trên giường, ngay khi hắn đang nổi lên thú tính càng đánh càng hăng, khuôn mặt cô đỏ ửng, cảm thấy mỹ mãn mà phun ra một câu, "Ngày mai là có thể nhìn thấy chị Âm Âm rồi!"
Hắn run lên, liền bắn ra ào ạt.
Cô ấy lại còn không biết sống chết, lui ra rồi đạp hắn xuống dưới, "Hôm nay sao lại nhanh thế, cũng tốt em muốn đi tắm rồi ngủ sớm dưỡng da!"
Lúc đó hắn ghé vào nơi đó, không thể tin tưởng được rằng loại nhục nhã này ấy thế nhưng cũng có thể xảy ra trên người mình, hận người đến ứa gan, trong lòng âm thầm nảy sinh ra suy nghĩ ác độc: Hoa Chiêu, mối thù đoạt vợ này, quyết không đội trời trung.
Mà ở phía bên kia, phòng ngủ, tóc cọ tóc, môi kề môi, hai người thân mật ôm nhau.
Bỗng chuông điện thoại vang lên.
Hoa Chiêu nhìn vào màn hình, vô ngữ mà cười, thật là vừa nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến.
"Alo!"
"Chị Âm Âm!" Tiếng nói cao vót truyền sang, Hoa Chiêu đành phải giơ chiếc điện thoại ra xa lỗ tai một chút.
"Em đến công ty rồi, sao chị vẫn chưa đến vậy? Ở dưới tầng có các tiểu thịt tươi, tiểu tiên nữ đang luyện giọng, tập vũ đạo. Nghe Trần Trì nói, hôm nay còn có một thêm một nhóm thành viên nam đến nữa đó, chúng ta cùng nhau đi xem đi!"
Nghe giọng nói vô cùng hưng phấn của Chu Tiểu Ngư, Hoa Chiêu trợn mắt trắng , đoán chắc những ngày tháng sau này có cô bé, muốn nhàm chán cũng khó.
Nằm ở trong ổ chăn ấm áp, trừng mắt với cái tên Ân Thiên Lãng đang bày ra cái vẻ mặt hí hửng xem kịch vui kia một cái, Hoa Chiêu thở dài một hơi, đáp lại đầu điện thoại bên kia, "Chị đến đây."
Rửa mặt xong, Hoa Chiêu ngồi xuống trước bàn trang điểm thoa các loại mỹ phẩm dưỡng da.
Ân Thiên Lãng lấy ra từ trong phòng treo quần áo một chiếc sơmi màu đen thay vào, trông hắn lại càng thêm xuất chúng, khí độ bất phàm.
Hoa Chiêu nhìn thoáng qua chiếc áo sơmi, có hơi quen mắt, bỗng mới nhớ ra, "Lấy về lúc nào vậy? Sao em không biết."
Ân Thiên Lãng liếc xéo cô một cái, "Chuyện em không biết còn có nhiều lắm, không cho lại đem đồ của anh đi tặng lung tung cho người khác."
Đôi mắt đẹp của cô khẽ chớp, tựa hờn tựa giận, "Ai bảo là em tặng cho người khác, em chỉ là tạm thời gửi đồ ở chỗ tên Giản Tiểu Dị thôi."
Khoé miệng hắn giật giật, không thèm đôi co với cô.
"Túi của em cũng ở bên trong."
"Thật tốt quá, hôm nay phải dùng mới được."
Nghe giọng nói vui vẻ của cô, khoé miệng hắn cong lên, thật ra nhiều lúc cô cũng rất dễ dỗ giành.
Cầm lấy khuy tay áo, "Đến đây giúp anh."
Hoa Chiêu ngoan ngoãn lau tay vào khăn ướt rồi đi tới.
Hắn duỗi thẳng cánh tay, cô cầm lấy cái khuy bạc, cài thật tốt hai bên giúp hắn.
Ngẩng đầu, nâng mắt đánh giá hắn, áo sơmi rất vừa vặn với dâng người hắn, thật giống như vì hắn mà làm ra vậy, mơ hồ còn có thể thấy được cơ ngực.
Cô bỗng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, thấy sắc nảy lòng tham, nhịn không được mà sờ soạng cơ ngực rắn chắc của hắn một chút.
Hắn cười nhẹ, "Vừa lòng chứ?"
Cô trầm tư, ngạo kiều[1] nghiêng đầu nói, "Cũng tạm được."
[1] ngạo kiều: kiêu ngạo mà đáng yêu.
Sắc mặt hắn trầm xuống, không vui hỏi, "Chỗ nào tạm được?"
Một tay linh hoạt cởi ra một cúc áo, mạnh mẽ cầm lấy bàn tay cô áp lên lồng ngực mình, một tay còn lại véo nhẹ lên eo cô, bức hiếp hỏi, "Không hài lòng chỗ nào?"
Cô liền rúc người vào trong lồng ngực hắn, cười cười giống như một chú mèo nhỏ vậy, dán sát khẽ phả hơi bên tai hắn, "Rất tuyệt."
Thân thể hắn ngay lập tức căng chặt lên, toàn bộ lỗ chân lông đằng sau lưng tựa như đều nới lỏng ra, nhìn mảnh da thịt trắng nõn trước ngực của cô, tròng mắt hắn cơ hồ đều sắp có thể phun lửa ra tới.
Cô còn chưa có kịp thay đổi quần áo, vẫn đang mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, ban nãy còn xô đẩy trêu đùa nên giờ khiến trước ngực hở ra một mảnh, như ẩn như hiện.
Tiểu yêu tinh!
Hô hấp của hắn cũng bắt đầu trở lên dồn dập, đôi tay khó nhịn mà kéo cô lại càng gần, áp cô dán sát lên người.
Chỉ kịp nói với cô một câu, "Là em động tay trước."
Nói xong, ngay lập tức phong bế lại miệng cô, đẩy ngã cô xuống trên giường.
Vì thế, chỉ vì bởi một câu nói khiêu khích, mà cô đã bị hắn giải quyết ngay tại chỗ.
Ở trong quá trình đó, hắn còn không buông tha, một bên vừa "làm", một bên vừa hỏi, "Hài lòng không?"
Cô cắn răng không chịu thua, chịu đựng dục vọng đang dần lấn chiếm khiến cô thật muốn há miệng rên rỉ kia, ngón chân cuộn tròn mà cố cãi bướng, "Tạm được."
Hắn bị kích thích đến rồi, tức khắc phóng đại chiêu, cô chịu đựng còn chưa nổi năm giây đã hoàn toàn bại trận, chịu không nổi mà bắt đầu liên tục hét chói tai, mềm nhũn ở dưới thân hắn.
Một lần nữa đứng dậy rời giường, sau đó dọn dẹp sạch sẽ.
Khuôn mặt của cô đỏ bừng, lại không dám nói lời nào.
Vẻ mặt Ân Thiên Lãng bỡn cợt mà tràn đầy ý cười, cúi đầu nhìn vào đôi mắt của cô trêu, "Được không?"
Cô vừa bực bội lại vừa xấu hổ, không nhẹ không nặng dẫm lên chân hắn một cái rồi quay người chạy thẳng đến nhà ăn.
"Ha ha ha ha!" Ân Thiên Lãng cảm thấy khó có khi khiến hắn muốn cười thật to.
Đúng là rất ít khi có thể nhìn thấy được tiểu yêu tinh này có vẻ mặt thẹn thùng nha, vuốt cằm, vừa rồi hắn dùng rất nhiều sức ở chiêu kia.
Chú Trương đang giúp thím Trương dọn đồ ăn lên bàn, cười đầy hàm ý, "Tình cảm của tiên sinh cùng phu nhân thật tốt."
"Tất nhiên, bình thường ai có thể khiến cho tiên sinh có thể cười vui vẻ như thế! Khi nào phu nhân có thể sinh một tiểu công tử thì tốt biết bao!"
"Hà hà, về sau tôi còn có thể lái xe cho tiểu công tử."
Thím Trương tưởng tượng ra khung cảnh đó, cười đến không khép được miệng.
Hai người cùng nhau ăn xong bữa sáng, Ân Thiên Lãng tự mình lái xe đi làm còn Hoa Chiêu thì ngồi xe chú Trương, một trước một sau từng người đều đến công ty.
Hôm nay cũng có thể coi là ngày đầu tiên Hoa Chiêu chính thức bước chân vào chiếm lĩnh tầng 15.
Quả nhiên là hiệu suất làm việc của Trần Trì rất cao, sáng sớm đã cho người dọn dẹp và trang trí xong gian phòng làm việc cho cô.
Chu Tiểu Ngư vừa nhìn thấy nữ thần đã vội vã chạy tới tranh công, "Chị Âm Âm, mấy cái trang trí này và cả phối màu đều là do em chỉ đạo đó. Tối hôm qua em còn đi mua riêng một bộ trà cụ, còn có gối ôm, chị thấy sao, thấy sao?"
"Vẫn là Tiểu Ngư hiểu sở thích của chị nhất." Đúng là cũng không tệ lắm, Hoa Chiêu cổ vũ cô một cái.
Nhìn Chu Tiểu Ngư giống như một tiên nữ nhỏ lại bỏ thêm vào một câu, "Hôm nay mặc rất đẹp, Tiểu Ngư nhà chúng ta đúng là vẫn mãi là thiếu nữ mười tám tuổi, càng ngày càng xinh đẹp."
Chu Tiểu Ngư đắc ý mà cười, lúm đồng tiền nhỏ xinh trên má lại càng thêm sâu.
Trần Trì ở bên cạnh lạnh mặt một câu cũng không nói, cảm giác ở nơi này đã không còn có chỗ cho hắn chen chân vào nữa. Hai người căn bản cũng không để ý đến sự tồn tại của hắn.
"Buổi sáng hôm qua vừa làm." Hoa Chiêu cầm lấy cái túi trong tay đưa cho Chu Tiểu Ngư.
Chu Tiểu Ngư nhận lấy chiếc túi, lấy từ trong đó ra hai chiếc bánh quy, thế nhưng đều là hình một chú cá, tức khắc cảm thấy vô cùng mừng rỡ, cảm động đến trong mắt đều dâng nên hơi nước bao quanh viền mắt.
"Chị Âm Âm, tại sao chị lại không phải con trai vậy, nếu không em nhất định phải gả cho chị! Hu hu........"
Hoa Chiêu liếc liếc mắt nhìn tên Trần Trì mặt đã đen như đít nồi, hơi hơi mỉm cười.
"Con gái thì sao, cũng không phải là không thể."
Trong lòng Trần Trì đánh cái rùng mình, khoé miệng hơi run, nhưng lại cái gì cũng không dám nói ra.
Hai người phụ nữ này, một người thì yêu, một người thì sợ, phải đối mặt với cả hai người bọn họ, khẳng định hắn không phải đối thủ của cả hai.
Vẫn là tạm thời né tránh đi, ngấm ngầm đối phó sau.
...
Ân Thiên Lãng ngồi ở trong văn phòng tầng 23, cố vấn của công ty luật đã đến rồi mà ngồi trên sô pha ở phòng chờ phía bên ngoài.
Trương luật sư đứng dậy, "Ân tổng."
Ân Thiên Lãng gật đầu với ông ta, "Vào đi."
Ân Thiên Lãng ngồi ở trên chiếc ghế ông chủ, bàn tay tuỳ tiện lật lật bản báo cáo mà Trương Nham đưa đến.
Luật sư Trương chủ động nói trước, "Ân tổng, hạng mục mới đề cập đến chuyện bồi thường phá bỏ và dời đi đến chỗ khác......."
Ân Thiên Lãng nhấc tay cắt ngang lời nói của ông ta, đặt tài liệu trong tay xuống.
"Chuyện này nói sau đi, hôm nay tìm đến ông là có một chuyện riêng khác muốn bàn."
Luật sư Trương kinh ngạc trong lòng, "Vâng, mời ngài nói."
"Ông ngoại của phu nhân nhà tôi có để lại di chúc, toàn bộ tài sản trên danh nghĩa đều do cô ấy kế thừa. Trong đó có một mảnh bất động sản là năm đó ông ấy mua tặng cho người con gái khi cưới, nhưng là........"
......
Luật sư Trương nghe xong có chút toát mồ hôi, chuyện Ân tổng đã kết hôn đúng là ông có biết được, cổ phần phân chia năm đó đều có trải qua tay ông. Chỉ là không nghĩ đến Hoa Chiêu còn có màn bí mật này.
Ân Thiên Lãng kể về chân tướng năm đó, trầm giọng nói, "Căn hộ ấy hiện tại đang bị Hứa gia chiếm dụng, nhiệm vụ của ông bây giờ là mau chóng đem phần tài sản này thu hồi giúp phu nhân tôi."
Luật sư Trương vội vàng đáp lời, "Việc này cũng không có khó khăn gì lớn, tôi sẽ lập tức xử lý."
Ân Thiên Lãng nhìn chăm chú ông ta, "Có chuyện gì có thể trực tiếp đến đây tìm tôi, không cần phải chuyển lời qua người khác. Còn có, nếu như đối phương không chịu dọn khỏi nơi đó, thì tôi cũng không ngại sử dụng các loại thủ đoạn khác."
Trong lòng luật sư Trương rùng mình một cái, "Tôi đã hiểu, xin ngài cứ yên tâm."