Nữ Vương Đại Nhân

Chương 10




# Giữ lời hứa đăng rồi nha#

Ân Thiên Lãng cùng Hoa Chiêu đi tới Hứa gia đã là 5 giờ chiều.

Hứa Âm đính hôn hay không đính hôn, đính hôn cùng với ai, đối với cô hoàn toàn không có liên quan, cô chỉ là có chút hoài niệm nơi đã từng cùng mẹ sinh sống mà thôi.

Với lại, cô cũng hứng thú, không có việc gì muốn chạy qua đó nhìn xem bọn họ sống tốt đến đâu.

Tô Ngọc Liên đang ở trong vườn tu bổ dàn hoa, dịu dàng đoan trang, thân thiết mà cười giống như trưởng bối đối với vãn bối vậy. "Thiên Lãng, Tiểu Chiêu, đã lâu không thấy!"

Đúng vậy, từ sau khi Hứa Vân đổi tên thành Hứa Âm, Tô Ngọc Liên liền gọi cô là Tiểu Chiêu.

Hoa Chiêu nhìn khu vườn ngào ngạt hương thơm của hoa, so sánh với mẹ của cô, người phụ nữ này đúng thật là rất biết hưởng thụ.

"Đã lâu không gặp, dì đúng là vẫn trẻ như xưa. Nhưng mà, sao đến giờ này vẫn còn chưa để Hứa Âm có thêm một người em trai vậy? Bà Hứa hẳn phải rất gấp mà luôn thúc giục dì đi?"

Tô Ngọc Liên xấu hổ, con bé Hoa Chiêu này chưa bao giờ nể mặt mà chừa cho bà một chút mặt mũi, đôi mắt cô ta đúng là rất giống Hoa Thanh Mẫn.

Bà đã từng gặp qua Hoa Thanh Mẫn, khi đó bụng lớn sắp sinh nhưng bà vẫn phải quỳ xuống trước cô ta, đau khổ cầu xin.

Cô ta mỹ lệ, loá mắt, cao cao tại thượng từ trên cao nhìn xuống, giống như nhìn bụi bậm trên mặt đất, thậm chí còn lười làm khó dễ bà. Dù có như vậy thì đã sao? Không phải người cuối cùng cười vẫn là bà sao?

Tô Ngọc Liên không sợ Hoa Thanh Mẫn, nhưng lại có chút kiêng kị Hoa Chiêu. Con bé này không hề giống như mẹ nó.

Bà tất nhiên là không hy vọng con bé sẽ tới, nhưng Hứa Thanh Hà nhớ con bé, một lòng mong muốn con bé có thể tham dự.

Ân Thiên Lãng ôm eo Hoa Chiêu, đi lướt qua bà.

Hứa Âm cười duyên, bước chân nhẹ nhàng ra nghêng đón. "Chị, anh rể, em còn tưởng là hai người sẽ không đến!"

Hoa Chiêu nhìn Hứa Âm, hôm nay trang điểm rất hợp với dáng vẻ của cô ta, trông có vẻ thanh lệ nhu nhược.

"Cô thật sự hy vọng tôi tới sao?"

Hứa Âm ánh mắt loé loé. "Chị lại trêu ghẹo em, em cùng Quý Phong cuối cùng cũng đến được với nhau, chị không chỉ là chị của em, mà là còn là bạn cũ ngồi cùng bàn với anh ấy, sao có thể vắng mặt được?"

Hoa Chiêu ôm cánh tay, ý cười hoà thuận vui vẻ. "Cô đúng thật là có gien di truyền của mẹ cô, cùng bà ấy, hạ tiện như nhau."

Hứa Âm xấu hổ buồn bực, cảm thấy có chút hối hận khi ba kêu cô ta đến đây, còn cô lại không hề ra sức ngăn cản.

Cô vốn tưởng rằng có sự tham gia của Ân Thiên Lãng, cô trong mắt mẹ chồng tương lai sẽ có chút mặt mũi, sau khi gả qua đó về sau cũng sẽ không dễ dàng bị xem nhẹ.

Hôm nay là một ngày rất nắng, cha mẹ chồng tương lai vẫn còn đang ở phòng trong, nhìn thoáng qua Ân Thiên Lãng, Hứa Âm mang vẻ mặt cầu xin. "Chị, đừng giận em, đều là em sai. Em chỉ là quá thích Quý Phong, chị đã có người tốt hơn rồi, quên hắn đi!"

Hoa Chiêu buồn cười nhìn cô ta. "Cô đúng là một nhân tài." Dư quang liếc liếc cái tên bên cạnh vẫn luôn ôm lấy cô.

Ân Thiên Lãng khó chịu nhíu mày.

Vào phòng khách.

Nơi này trang hoàng đã sớm không còn giống trong trí nhớ của cô.

Cô có chút hối hận khi đến đây, nơi này đã sớm không còn bất kỳ dấu vết của mẹ nữa rồi.

Người cha kia của cô, đúng là một kẻ bạc tình bạc nghĩa.

Bà Hứa thân thiết mà nắm lấy tay cô. "Âm Âm, cháu thật đúng là ngày càng trở nên xinh đẹp, tại sao lại không có trở về thăm chúng ta."

Hoa Chiêu nhìn bà ta, trong lòng cảm thấy căm hận, đúng là tai hoạ sẽ để lại ngàn năm. Ông bà ngoại của cô đều mất cả, mà đôi vợ chồng này vẫn sống thật tốt.

Cô né tránh ra khỏi bàn tay kia, giống như là đã chạm vào cái gì đó không sạch sẽ mà nhẹ nhàng phủi phủi, thật lòng mà cười. "Yên tâm đi, đợi đến ngày hai người mất, tôi sẽ chạy tới đưa tiễn cho hai người."

Ông Hứa tức giận đến run run, gõ mạnh cây trượng xuống sàn lên tiếng "Gia môn bất hạnh!"

Từ trước đến nay bà Hứa chưa từng bị nhục mạ như vậy bao giờ, con trai của bà vẫn luôn luôn ngoan ngoãn dễ bảo, cho dù tính cách của mẹ Hoa Chiêu có cứng rắn nhưng cũng chưa từng dám như vậy với bà, nhất thời tức giận đến phát run, giơ tay lên mà muốn dạy bảo.

Ân Thiên Lãng bắt lấy tay của bà Hứa, liếc mắt nhìn chiếc vòng Phật nạm trân châu cực lớn ở cổ tay bà ta, đè ép thanh âm. "Ngài tốt nhất vẫn là nên ăn chay thật tốt đi."

Hắn hơi hơi dùng sức trên tay, bà Hứa bị áp chế suy sụp mà ngồi xuống.

Hoa Chiêu khoa trương mà thở dài. "Đúng vậy, bà còn phải giúp cho ba của tôi chọn lấy một người sinh ra một đứa cháu trai nữa mà. Nếu có được một đứa cháu trai đi "đưa tiễn" cũng xem như bà đi được an lòng? Chẳng qua, bà chọn lựa lần này nên cẩn thận vào, đừng lại chọn lấy một người chỉ biết sinh bé gái!"

Bà Hứa đôi tay phát run, nhưng ở trước mặt Ân Thiên Lãng khí thế mạnh mẽ, lại không thể làm gì.

Tô Ngọc Liên cảm thấy vui sướng khi có người gặp hoạ, bà Hứa vẫn luôn luôn thúc giục bà phải sinh lấy một thằng con trai, thực sự chỉ là e sợ thiên hạ không loạn.

Hứa Âm lại thấp thỏm trong lòng, sợ hôm nay sẽ có chuyện xảy ra, cành mẹ đẻ cành con.

Lúc này, bốn người từ trong thư phòng bước ra.

Quý Phong cùng cha mẹ vừa mới còn ngồi trong thư phòng của Hứa Thanh Hà, thưởng thức thư pháp mà hắn vẫn luôn lấy làm tự hào.

Bước ra ngoài, thấy cảnh tượng lúc này thì có chút sửng sốt.

Hứa Thanh Hà hồi phục trước, đáy lòng vui sướng. "Thiên Lãng, Âm Âm, các con đã đến rồi!" Ngay sau đó quay ra giới thiệu với bên thông gia. "Đây là đứa con gái lớn của tôi Hoa Chiêu, cùng với con rể là Ân Thiên Lãng."

Hoa Chiêu giật nhẹ khoé miệng, cũng không thèm sửa cách gọi của hắn.

Ba của Quý Phong cảm thấy có chút khiếp sợ, nhìn Ân Thiên Lãng. "Ngài là....Thượng Thừa Ân tổng?"

Quý gia cũng lăn lộn trong giới kinh doanh, tuy không phải loại giàu có cao sang gì nhưng cũng được coi là có chút tiếng tăm, danh tiếng Ân Thiên Lãng đã sớm như sấm đánh bên tai.

Ân Thiên Lãng khẽ gật đầu.

Mẹ Quý vui mừng, nghĩ đến về sau con trai mình có chút quan hệ anh em với Ân Thiên Lãng, liền cảm thấy kích động không thôi.

Tự nhiên mà đối với Tô Ngọc Liên khen không dứt miêng. "Hai chị em lớn lên đều xuất sắc cả, một người thì xinh đẹp quyến rũ, một người thì duyên dáng, cô thật là may mắn. Tôi nói này, đúng là sinh con gái thật tốt! "

Trong lòng Tô Ngọc Liên vừa lúng túng lại vừa xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng tươi cười. "Vẫn là cô mới may mắn, Quý Phong vừa ưu tú lại hiếu thuận."

"Nói thật đứa con trai này của tôi, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khiến cho bọn tôi phải quá bận lòng. Tuy so với người con rể của cô thì còn kém xa, nhưng ở trong những đứa bạn cùng trang lứa, thằng bé cũng coi như là xuất sắc!"

Hứa Thanh Hà khen ngợi. "Đúng vậy, trong tất cả những người học sinh mà tôi đã từng dạy, thằng bé chính là người ưu tú nhất! Người trẻ tuổi thời bây giờ, có thể tĩnh tâm đọc sách thực chẳng có bao nhiêu. Tôi rất xem trọng thằng bé, về sau nhất định sẽ có được một vị trí ở trong ngành giáo dục này."

Ba Quý có chút khó xử. "Không dám giấu gì anh Hứa. Tôi quyết định để Quý Phong trở về kế thừa sự nghiệp của tôi, bắt đầu từ cuối tuần này, thằng bé sẽ phải đến công ty học tập, văn học thơ ca kia, chỉ có thể làm thú vui, yêu thích lúc nhàm chán mà thôi."

Hứa Thanh Hà liền cảm thấy không vui, thật vất vả mới tìm thấy được một người cùng chung chí hướng với hắn, lại còn là con rể nên có ý định khuyên nhủ.

Tô Ngọc Liên vội kéo lấy ống tay áo của hắn. "Chuyện đó là điều tất nhiên, ý của người trong nhà mới là điều quan trọng."

Oán thầm trong lòng, Hứa Thanh Hà thật không minh mẫn chút nào, mấy chuyện học hành văn vẻ đó chỉ là hư vô, thời đại bây giờ phải nắm giữ thật nhiều tiền mới là điều quan trọng!

Giống như con bé Hoa Chiêu đó, nếu không phải vì bất động sản Hoa thị lớn như vậy, Ân Thiên Lãng sẽ cưới nó sao? Ân Thiên Lãng cưới nó chẳng qua là đôi bên cùng có lợi, có chỗ dựa vững chắc như thế nên nó mới không đem bọn họ để vào trong mắt!

Quý Phong ưu tú như vậy, tốt nhất là vẫn nên trở về trong nhà mà phát triển sự nghiệp, Hứa Âm lại thông minh, có thể giúp đỡ cho hắn, về sau nhất định sẽ không kém hai người kia!

Trong nhất thời, không khí có chút xấu hổ, Hứa Âm lôi kéo tay Tô Ngọc Liên làm nũng. "Mẹ, chúng ta cùng nhau dọn bàn ăn đi, bác trai bác gái đã đến lâu như vậy rồi, khẳng định là đã đói bụng!"

Tô Ngọc Liên giận dữ. "Mau nhìn xem, chưa chi khuỷu tay đã quẹo ra ngoài, còn chưa có gả qua đâu!"

Mọi người cùng nhau bật cười.

Hoa Chiêu bên miệng cũng lộ ra ý cười.

Đứng lánh ở trong một góc, Quý Phong chỉ dám liếc trộm cô, không biết sau này phải đợi bao lâu mới lại được thấy cô.

Ba Quý vẫn luôn muốn tìm cơ hội bắt chuyện với Ân Thiên Lãng, Ân Thiên Lãng thì lại chẳng có chút hứng thú nào, chỉ toàn tâm toàn ý quan tâm cảm xúc của cô.

Mẹ Quý ngồi vào chỗ bên cạnh con trai, nhỏ giọng hỏi. "Quan hệ chị em của hai bọn họ hình như không có được tốt?"

Quý Phong mặt không cảm xúc đáp. "Con không rõ lắm."

Nhưng mà, hắn làm sao có thể không rõ ràng cho được.

Trong lòng đau đớn, không muốn nghĩ lại những hồi ức đã qua, nhưng những hồi ức ấy lại không buông tha hắn.