Nguyệt Khiết mang theo vẻ mặt rực rỡ như nắng mùa xuân đi xuống. Nhưng giờ đây khuôn mặt của mọi người khác xa so với sự tưởng tượng của cô rất nhiều, có thể nói là nó khác hoàn toàn so với những gì cô mong đợi.
Nơi đây bầu không khí u ám, nghiêm trang cực kì – đó là điều chưa từng có vào những lúc ăn sáng. Trước đây, bầu không khí vẫn rất hài hòa, ấm áp, trìu mến kể cả khi bọn họ mâu thuẫn với nhau bởi vấn đề nào đi nữa chứ không phải là cái cảm giác lạnh sống lưng này.
Nguyệt Khiết có chút sợ hãi.
Cô nhìn xung quanh phòng khách, mọi người lặng im chẳng ai nói với ai câu nào trái ngược với cảnh họ thường vui vẻ nói chuyện với nhau rôm rả mọi ngày. Tất cả mọi người đều có mặt ở đây bao gồm cả cha cô, mẹ cô và cả hai anh trai cô. Tất cả nhìn Nguyệt Khiết bằng một cặp mắt hình viên đạn đầy sát ý, hận không thể đem cô xẻ ra thành năm bảy phần, giết chết cô. Ở bên cạnh, đối diện ghế Sofa là một dàn vệ sĩ cao to đầy uy hiếp, tầm khoảng mười hai mười ba người, mỗi người cao hơn cô 2 cái đầu, đeo kính râm, vận đồ đen từ trên xuống dưới đứng thẳng hàng. Giờ đây Nguyệt Khiết cảm thấy thật sự lạnh cả sống lưng. Rốt cục có chuyện gì xảy ra vậy?
Nguyệt Khiết quan sát thấy một cô gái lạ mặt mà cô chưa bao giờ thấy qua nhưng cực kì xinh đẹp đang đứng cạnh ông La – cha của cô, cô ta mỉm cười đầy quyến rũ nhưng vô cùng nham hiểm, u ám đến lạ kì; chắc chắn rằng nụ cười này ngay cả con ngốc cũng cảm thấy nham hiểm và càng thêm chắc chắn rằng nụ cười đó có đầy ác ý khiến người ta rợn cả tóc gáy. Cô nhận ra cô ta đang mỉm cười với cô!
Lúc này ông La mới lên tiếng phá tan sự yên lặng hồi nãy:
- "Nguyệt Khiết, tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, thế mà lại vì tiền, vì hư danh, vì cái ảo tưởng hão huyền đó của cô mà cô lại lừa dối chúng tôi! Cô không thấy hổ thẹn với lương tâm, không thấy hổ thẹn với cái gia đình đã bao bọc cô bao năm qua lớn lên, không thấy hổ thẹn với cái đức làm người như chó của cô sao?"
Nguyệt Khiết ngạc nhiên, vẻ mặt đờ đẫn, ngơ ngác với đôi mắt mở to tỏ vẻ hoang mang. Đây là lần đầu tiên cô thấy cha mắng cô, lại còn nặng lời như vậy. Trước đây ông lúc nào cũng nhẹ nhàng với cô kể cả cô có làm sai bất cứ thứ gì đi nữa, cha chưa từng mắng cô nặng lời mà ông chỉ dịu dàng ấm áp nhắc nhở, khuyên bảo cô. Cô thật sự chẳng biết bất cứ thứ gì cả. Nguyệt Khiết hốt hoảng nói một cách lúng túng:
- "Đã có chuyện gì vậy ạ? Mọi người.. hãy bình tĩnh, đừng nhìn con.. như vậy mà, con, con sợ lắm. Con thực sự.. không biết bất cứ gì cả. Với lại con.. cũng chẳng làm gì. Sao mọi người lại như vậy? Mẹ ơi, anh cả ơi, anh hai ơi, cha à.. mọi người bình tĩnh.. nói cho con.. nghe chuyện gì đã xảy ra vậy ạ? Nhé?"
Anh hai Nguyệt Khiết – La Lục cực kì giận giữ quát lớn với đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy tơ máu:
- "Cô đừng có mà giả bộ nai tơ nữa cô là con đ* không biết xấu hổ nhất mà tôi từng gặp. Cô biết cô là thiên kim tiểu thư giả mạo nên cô đã tính kế hãm hại Lục Sắc yêu quý của chúng tôi – người mới là thiên kim tiểu thư thật nhiều lần khốn khổ, sống dở chết dở. Trước kia tôi cứ tưởng cô hiền lành ngây thơ nhưng tôi không ngờ cô lại là con người như vậy, cô là loại quỷ đội lốt người. Tôi nói cho cô biết Lục Sắc mới là em gái của chúng tôi, mới là thiên kim tiểu thư thật còn loại như cô thì không xứng đáng!"
Anh ta vừa quát vừa nhìn cô gái đứng bên cạnh cha của cô kia bằng ánh mắt hối lỗi, trìu mến, đầm ấm, ngoan ngoãn như chú cún con thấy mẹ. Dường như La Lục sẽ nghe theo bất cứ điều gì mà cô ta ra lệnh. Cô gái đó chính là Lục Sắc.
Gì cơ? Nguyệt Khiết lại càng không thể tin nổi. Đây là mơ phải không? Cô ư? Cái gì? Thiên kim giả mạo? Cô mà lại hãm hại người khác? Tuyệt đối không bao giờ!
Nguyệt Khiết đứng đờ người ra cô chưa kịp hiểu chuyện gì, cô cứng họng thật rồi! Cô sẽ không bao giờ làm loại chuyện đó! Chắc chắn nụ cười vừa nãy của Lục Sắc kia là đắc ý vì đã làm cô ra nông nỗi này.
Thoáng chốc ánh mắt của Lục Sắc hiện lên ba phần ý cười, bảy phần chế giễu dành cho Nguyệt Khiết. Rồi cô ta ngay lập tức chuyển sang vẻ mặt đáng thương, uất ức như kiểu người bị hại; bất cứ ai nhìn vào cũng thấy thương xót mà đau thấu ruột gan:
- "La Nguyệt Khiết tiểu thư, tôi biết cô ghét tôi bởi vì sự tồn tại của tôi gây cản trở cho cô thực hiện kế hoạch của mình. Nhưng tôi chẳng làm gì cô cả, làm ơn cô hãy tha cho tôi đi mà. Cái danh hiệu thiên kim tiểu thư của La gia tôi cũng không cần, tôi sẽ cho cô. Tôi chỉ hi vọng cô tha cho tôi mà thôi. Hức hức.. hức hức.. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người khác chứ không phải những tháng ngày phải lo lắng cho tính mạng của mình có mất hay không chỉ vì tôi là tiểu thư thật. Hức.. hức.."
Lục Sắc lúc này khóc vô cùng chân thực đến ngay cả một diễn viên chuyên nghiệp cũng khó có thể làm được. Bàn tay trắng mềm mại nhỏ nhắn đưa lên lau hai hàng nước mắt rất ủy khuất.
La Lục thấy vậy liền nhẹ nhàng cúi người xuống, đưa những ngón tay thon dài của mình lau lên khóe mi dài cong cong ướt đẫm của Lục Sắc mang theo sự che chở vững chắc:
- "Không sao đâu, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em, em mãi là tiểu thư La gia chứ không phải con đàn bà ác độc kia, em mãi là em của bọn anh, bởi vì em là con gái ruột của cha mẹ mà. Không một ai trên thế gian này có thể thay thế hay làm hại được em. Đừng sợ, em đã chịu khổ nhiều rồi; còn bây giờ cứ để bọn anh lo, để gia đình chúng ta có cơ hội để bảo vệ em thay cho những gì em đã phải chịu đựng."
Lục Sắc thấy vậy càng khóc tội nghiệp hơn lúc nãy:
- "Cảm ơn các anh, em có thể chịu được, còn tiểu thư Nguyệt Khiết.. hức hức.."
Nhìn thấy những giọt nước mắt của Lục Sắc, anh cả La Minh Quyền lúc này đã không chịu được mà ra lệnh:
- "Giam cô ta, người phụ nữ ác độc này vào ngục! Cho cô ta uống thuốc hủy dung mau! Cô mau cút đi con ác nữ đê tiện"
Sau đó La Minh Quyền tới gần Lục Sắc:
- "Em không cần phải gọi cô ta là tiểu thư, hai chữ này không xứng với cô ta đâu."
Ông La đắc ý nhìn Nguyệt Khiết với ánh mắt khinh thường:
- "Thật không biết xấu hổ, đáng đời, tôi thấy cô đã vứt bỏ lương tâm của mình rồi, à mà cô làm gì có lương tâm nhỉ? Lương tâm của cô đã bị chó gặm từ lâu rồi không còn để vứt nữa. Thật đáng thương nha.."
Nguyệt Khiết còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì có rất nhiều vệ sĩ lao đến kéo cô đi. Nguyệt Khiết biết võ, hơn nữa còn rất giỏi, dù sao cô cũng là quán quân đai đen cấp thành phố, cô ngay lập tức trả đòn đánh. Nhưng cô là một thiếu nữ và còn là tiểu thư chưa từng làm việc nặng nào thì làm gì có sức lực của một người đàn ông vạm vỡ cao hơn mình rất nhiều, thường xuyên làm việc nặng được? Đã vậy lại có không chỉ một người đàn ông vạm vỡ mà còn có hơn mười người đàn ông. Một cô gái mà đấu tay đôi với hơn mười người đàn ông vạm vỡ ư? Điều đó là không thể.
Mỗi đòn đánh mà những người vệ sĩ tung ra có sức sát thương rất lớn. Dường như họ không hề nương tay với phụ nữ đặc biệt là cô. Cuối cùng với hết sức của Nguyệt Khiết chỉ hại gục được năm người vệ sĩ rồi bị giữ lại.
Ông La cười khanh khách trên ghế, tay cầm điếu thuốc đang bốc khói, mặc bộ vest đen với chiếc cáo sơ mi. Trên người vừa nhìn đã biết là có quyền thế ngút trời:
- "Vùng vẫy nữa đi, được lắm haha.."
Nguyệt Khiết cố sức giãy giụa nhưng không thành, cổ họng nói ra từng chữ một cách thê lương, thảm thiết:
- "Cha à, mọi người ơi con không có, không có mà. Mọi người phải tin con, những lời con nói hoàn toàn là sự thật. Con không biết cô ấy là ai và chưa từng gặp cô ấy dù chỉ một lần. Con xin thề. Hãy tin con, làm ơn tin con dù chỉ một chút thôi mà!"
Đáp lại lời gào thét đó là những ánh mắt lạnh lùng như muốn ngay lập tức ăn tươi nuốt sống người khác. Lạnh lùng và vô tình cực kì. Ánh mắt đó như nhìn một con sâu bọ đáng ghê tởm