Nữ Vương Của Nữ Phụ Bị Bỏ Rơi

Chương 15: Hệ thống




Khoảng thời gian nữa lại trôi qua, trong không gian tĩnh lặng giờ đây chỉ có 1 cô gái đứng im không nhúc nhích.

Hít một hơi thật sâu, lúc này cô gái ấy mới bắt đầu lên tiếng, thanh âm vang vọng trong không gian.

"Hệ thống, ta chỉ muốn hỏi một câu cuối cùng, không biết liệu ngươi có thể trả lời ta được không. Đừng miễn cưỡng, ta cũng không kì vọng ngươi trả lời đâu."

[ Kí chủ cứ hỏi, chỉ cần không vượt quá giới hạn cho phép, tôi có thể trả lời] - Hệ thống đáp lại.

"Ngươi có biết rốt cục Lục Sắc là ai không?"

Dừng một lúc để kìm nén tâm tình, đôi mắt cô nhắm lại một lát, đến khi mở ra, một giọng nói hoài nghi vang vọng trong không gian.

"Ta cảm thấy Lục Sắc có điều gì không đúng lắm. Tại sao khi cô ta xuất hiện, mọi người đều đứng về phía cô ta mà bỏ rơi đứa con nuối nhiều năm của mình. Dẫu sao cũng tốn công nuôi lớn, sống chung nhiều năm như vậy, thật sự rằng họ không có một chút tình cảm nào sao?"

"Chưa dừng lại ở đó, thứ thuốc cô ta cho ta uống cũng có điểm kì lạ. Ta chưa bao giờ gặp phải thứ thuốc có thể khiến cho người ta bị câm lại còn có thể khiến cơ thể từ nên gầy gò trở nên béo ú, xấu xí nữa.".

"Hơn nữa, thủ pháp ép chết ta rõ ràng không bình thường, nó đòi hỏi phải có kĩ thuật cao mới làm được, giống như kiểu, Lục Sắc có phép thuật vậy. Và còn rất nhiều điều khả nghi khác nữa, cô ta đối với ta không khác gì một con kiến - dễ dàng và nhỏ bé."

Cô vẫn luôn thắc mắc rằng, vì sao Lục Sắc lại có khả năng nghịch thiên như vậy. Nguyệt Khiết mặc dù là đại tiểu thư được nuông chiều, nhưng cô cũng đâu có ngu mà lại không nhận ra được điều bất thường ấy.

Con hàng hệ thống kia cũng kì lạ, ngoài cái năng lực của Lục Sắc, sự xuất hiện của hệ thống không khác gì một thứ nghịch thiên cả. Nó biết được quá khứ của cô, đảm bảo rằng nó cũng biết được Lục Sắc. Hai thực thể nghịch thiên, vô pháp, vậy chắc chắn sẽ thấu hiểu nhau hơn một người ngoài cuộc như Nguyệt Khiết, mặc dù cho con hàng hệ thống có là phế vật đi nữa.

Cô cũng không chần chừ bí mật gì mà hỏi luôn, dù gì thì hệ thống nó cũng biết hết rồi, chẳng có thứ bí mật gì để giấu nữa.

Bỏ qua việc kí chủ chửi mình là phế vật ban nãy, hệ thống không chần chừ gì mà đáp với giọng điệu đương nhiên:

[ Nguyệt Khiết của tôi ơi, đương nhiên là cô không thể đấu lại cô ta rồi. Lục Sắc sở những thứ phi vật lí như vậy chẳng có gì là lạ cả. Bởi vì cô ta là nữ chính! Xem ra thứ cô không biết còn nhiều lắm!]

"Nữ chính ư? Ý ngươi là sao, ta không đấu lại nữ chính?"

[ Trong mỗi thế giới có các quy tắc khác nhau, người được thiên đạo ưu ái sẽ là nữ chính. Những người còn lại là nhân vật phụ, được tạo ra chỉ để làm nền cho nhân vật chính đi lên. Nhân vật chính sẽ có bàn tay vàng để nghịch thiên cải mệnh, từ đó lên đỉnh cao của cuộc đời. Các nhân vật phụ sẽ là bia đỡ đạn, không đáng để nhắc đến.]

[ Nguyệt Khiết, cô chính là một cái bia đỡ đạn, nhiệm cụ của cô là cho Lục Sắc một danh phận cao quý, để Lục Sắc tiếp cận nam chính, dẫn đến kết thúc Happy ending!]

Nguyệt Khiết: OMG, não của tại hạ đã được khai sáng, thặc bổ ích vcl.

"Khoan đã, hệ thống, sao bây giờ ta có thể nói chuyện được? Cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn trước gấp trăm ngàn lần là như thế nào?"

[ Bây giờ kí chủ mới để ý ư? Bổn hệ thống tưởng cô biết lâu rồi chứ, không chỉ như vậy thôi đâu, cô còn xinh đẹp hơn nhiều nữa]

Nguyệt Khiết nhìn vào lớp kính trong suốt tựa như xuyên thấu dưới chân. Một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp hiện lên. Ngay lúc này, Nguyệt Khiết không dám tin vào mắt mình nữa, là cô sao, còn xinh đẹp hơn khi còn sống nữa!

Khuôn mặt tinh xảo rủ bóng xuống lớp gương mỏng. Một cô gái có đôi mắt hai màu trông thật đặc biêt. Bên mắt phải màu xanh da trời, giống như nước biển tĩnh lặng. Bên mắt trái màu xanh lá cây, một màu sắc hòa mình vào thiên nhiên tươi mát. Bờ môi hồng nhạt với làn da trắng không tì vết. Mái tóc trắng bạch kim là thứ nổi bật nhất của cô, tựa như muôn ngàn vì sao đang chiếu xuống. Nguyệt Khiết mặc một bộ váy màu cam, đính kim tuyến lấp lánh, con ngươi lạnh lùng hơi tỏa ra sát khí. Một cỗ xinh đẹp tuyệt vời, kiểu xinh đẹp động lòng người, tinh khiết, không với tới.

Nguyệt Khiết ngơ ngác với chính mình. So với thân hình mập mạp kia thì khác nhau một trời một vực, không ngôn từ nào có thể diễn tả được trạng thái đối lập như vậy. Bổn tiểu thư thật sự có mị lực mê người vậy ư? Thế mà ta lại không biết nhỉ? Cao thủ giấu nghề! Há há há!

Mà khoan, gượm đã, ta biết rằng ta rất xinh. Nhưng mà cái thân hình trước đó của ta đâu, vì sao ta lại nói được?

[ Chính hệ thống tôi đây đã giải dược cho cô đó, thấy tôi được việc không? ]

"Là ngươi ư?"

[Ngoài ta thì còn ai khác đâu]

"Ta tưởng là hình dạng của linh hồn khác với hình dạng của cơ thể chứ?"

[ Không sai, ta cũng vốn cho là như thế. Nhưng độc của Lục Sắc làm gì là loại đơn giản như vậy được. Nó tác động trực tiếp lên linh hồn của nạn nhân, phải tốn rất nhiều công sức mới giải được đấy!]

"Không phải chỉ tác động lên cơ thể là quá mức nghịch thiên sao, bây giờ còn ảnh hưởng lên cả linh hồn nữa, điều này hết sức phi lí rồi đi. Rốt cục, thân thế của Lục Sắc như thế nào cơ chứ?"

[ Điều này do cấp trên phân phó, kí chủ, thông tin vượt quá quyền hạn cho phép]