Nữ Vương Bức Hôn

Chương 14




Đường Tịch Dao thấy Lâm Tử Quỳ nửa đêm nửa hôm lôi kéo một cô nhóc vào khách sạn "thuê phòng", trong lòng bất mãn, nói năng cũng kỳ lạ: "Đêm đã khuya, đại tác gia sao không ở nhà nghỉ ngơi, lôi kéo em nhóc này vào khách sạn làm gì? Người kia của nhà cô có biết việc này không?"
Mặt nghiêm nghị, cứng rắn xoay người: "Cô biết , người kia của nhà tôi chẳng phải cũng sẽ biết sao? Hơn nữa, cô cũng không ở nhà, nửa đêm không ngủ vào khách sạn rình rập sao?"
"Cô!" Đường Tịch Dao nghe ra ngụ ý trong lời nói của Lâm Tử Quỳ, còn không phải nói cô là bà tám sao.
"Tôi là người quản lý khách sạn này, đã trễ thế này không thể xuất hiện ở đây sao? Nhưng mà Y Y vừa gọi điện căn dặn nếu thấy cô ở đây thì lập tức đuổi ra ngoài." Mở to mắt đắc ý nhìn Lâm Tử Quỳ, hmm , không biết thân phận đi đấu với tôi. Thật ra đêm nay vốn ở nhà yên giấc nồng, bất ngờ Phương Y Ái gọi điện cho cô, nói cô đêm nay cấm Lâm Tử Quỳ Kỳ đến ở bất cứ khách sạn nào của tập đoàn Phương thị, phải để cô ấy lưu lạc bên ngoài. Trong lời nói còn kèm theo tiếng khóc nức nở.
Tỉ mỉ hỏi hang mới biết được chuyện tốt mà Lâm Tử Quỳ vừa mới làm. Cho nên bản thân lập tức đến khách sạn Phương Đình đợi tên đại tác gia nổi loạn này.
Lâm Tử Quỳ cũng không phải chưa từng bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng mỗi lần cũng không phải không có chỗ ăn chỗ ngủ, bản thân Phương Y Ái cũng giữ riêng phòng tổng thống ở Phương Đình cho Lâm Tử Quỳ, chỉ sợ ngày nào đó bản thân lại bị Lâm Tử Quỳ chọc cho nổi trận lôi đình, tốt xấu gì cũng nên để lại một chỗ cho tên quậy kia, cũng như tạo đường lui cho bản thân khi xuống nước. Chả trách Đường Tịch Dao dễ dàng bắt gặp cô ở đây.
Nhưng theo cục diện đêm nay mà phân tích, Phương Y Ái dự định hạ đo ván Lâm Tử Quỳ rồi.
Đường Tịch Dao một chút cũng không khách sáo, xông lên phía trước, túm lấy áo của Lâm Tử Quỳ lôi vào góc phòng, Đồng Nguyên Nguyên thấy vậy định mở miệng ngăn cản lại bị cô gái xinh đẹp kia trừng mắt đuổi trở về, rút rút cái cổ không đành lòng, nhưng cũng để mặc Lâm Tử Quỳ bị lôi đi.
"Á á á á, xã hội văn minh, bình tĩnh, bình tĩnh."
"Với cô cái gì mà văn minh với không văn minh ?" Đến góc phòng, Đường Tịch Dao mặt mày nghiêm nghị chỉ vào Lâm Tử Quỳ, "Lâm Tử Quỳ, Y Y đã kể với tôi chuyện xảy ra đêm nay, tôi nói cho mà biết, nếu thứ hai tuần sau cô không lên máy bay thì cô sẽ được nếm sự lợi hại của bọn này thêm một lần nữa."
Khoan nói những lời này thật giả bao nhiêu, bình tĩnh như Lâm đại tác gia cũng cảm thấy sau gáy lành lạnh .
"Cô nói gia đình hai bên cũng đã chấp nhận, bây giờ cô vì không muốn kết hôn mà cãi nhau có đáng không? Không phải trước kia cô thề non hẹn biển muốn cả đời cùng Y Y một chỗ sao? Vậy tại sao không nghe theo cô ấy đi làm giấy đăng ký kết hôn hả? Xem như dỗ dành để cô ấy hài lòng không được sao? !"
"Nhưng mà, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì, làm vừa lòng cô ấy, cô sẽ mất một thịt hay rớt một cục xương sao a? Trong lòng khó chịu như vậy sao?"
"... Những gì cô nói cũng không phải vô lý hoàn toàn, chỉ là..."
"Có thể có khả năng suy nghĩ lại là tốt rồi, những cái gì chỉ là thì mặc kệ đi, đêm nay tôi gạt Y Y cho cô ở lại đây, nhưng cô phải hứa với tôi thứ hai tuần sau lên máy bay với Y Y."
"..." bây giờ Lâm Tử Quỳ còn rối rắm, để đêm nay có giường ấm nệm êm thì phải thỏa hiệp, không quá bình tĩnh, đối diện với yêu cầu của Đường Tịch Dao miễn cưỡng do dự.
"Được rồi, không nói lời nào coi như cô đồng ý, tôi sẽ đưa thẻ phòng cho cô, còn không đi ăn đi, mặt khác tôi cũng kêu người chuẩn bị bữa tối cho cô." Đường Tịch Dao tự mình làm chủ, không để cho Lâm Tử Quỳ có cơ hội ngăn lại. Tuy nói ngoài mặt cô Đường là ma quỷ, nhưng nội tâm lại thiện lương, ấm áp.
"Vậy thì.. Cảm ơn ." Biết đêm nay có chỗ ở, nỗi lo lắng trong lòng nhà văn Lâm cũng vơi đi không ít, thật sự mà ban đêm ban hôm dắt theo một cô nhóc lang thang trên đường, cho dù bản thân chịu được, cũng không nhẫn tâm để Đồng Nguyên Nguyên chịu khổ với mình a.
"Nhưng mà, cô nhóc kia là..." Dùng nháy mắt liếc nhìn Đồng Nguyên Nguyên Nguyên đang đứng bên cạnh quầy tiếp tân, ánh mắt chăm chú quan sát, lo lắng nhìn bên đây.
"À, cô không cần lo lắng về cô ấy, cô ấy là kế toán mới tuyển của tôi, phụ trách quản lý toàn bộ hoạt động của 4 quán bar và nhà hàng của tôi, 4 chấp một đó nha." Vô cùng đắc ý giơ 4 ngón tay trước Đường Tịch Dao.
Không thèm nói gì về động tác của nhà văn, trừng mắt nhìn Lâm Tử Quỳ, mở miệng cảnh cáo: "Tốt nhất là vậy." Nói xong, cố tình lắc lắc vòng eo quyến rũ không xương mà rời đi.
"Wowww, thật sự là cảnh đêm đẹp nhất ở thành phố S a! Đây là lần đầu tiên em thấy cảnh đêm mà đẹp như vậy." Lúc này, Đồng Nguyên Nguyên dán cả đầu vào cửa sổ sát đất trong phòng tổng thống, dán chặt đến mức miệng mũi đều biến dạng, đọc nhấn rõ từng chữ cũng không rõ ràng.
"Được rồi, em mau tới đây ăn cơm đi, ngồi ở chỗ này có thể nhìn thấy cảnh đêm đẹp đẽ, đừng để cơm nước đều nguội ."
Lâm Tử Quỳ mặt cười yếu ớt, không nói gì lắc lắc đầu, nhấp nháp ly rượu đỏ.
"Wow, bên kia là tòa nhà Phương thức a, đã trễ thế này mà còn mở nhiều đèn như vậy, lãng phí a, nhưng mà nhìn thật đẹp mắt a?" Dường như nghĩ tới cái gì như một đứa con nít vọt tới trước mặt Lâm Tử Quỳ, lắc lắc cánh tay của cô, "Được rồi được rồi, đêm nay em được gặp Phương Y Ái, trời ơi người thật còn xinh đẹp hơn so với trên tạp chí, một người cao cao tại thượng như vậy, không biết phải là nhân tài dạng nào mới lọt vào mắt xanh của cô ấy, chắc chắn là một anh chàng đẹp trai, cao to giàu có a."
"Ừ ừ, " với những lời nói như vậy Lâm Tử Quỳ vô cùng tán thành, gật đầu liên tục, "Hơn nữa a còn phải tài hoa hơn người, không chỉ có phong độ, mà còn phóng khoáng phong lưu, độc nhất vô nhị."
Rõ ràng nữ vương bệ hạ thật sự làm cô nở mày nở mặt, ngẫm lại mà xem, một người ưu tú như thế lại tự nguyện theo cô ăn đời ở kiếp. Haizzz, thật sự kiêu ngạo a, tự hào a, nghĩ vậy lòng lại bắt đầu khó chịu, nụ cười trên mặt cũng bớt tươi rói, bản thân chọc nữ vương bệ hạ tức giận, gọi điện thoại chắc chắn cô ấy là sẽ không bắt máy, cũng không biết cô ấy ăn tối chưa nữa, ngủ có ngon giấc không a.
Không thèm nhìn món ăn trên bàn, mà chỉ ngó vào chiếc điện thoại di động bên cạnh, đã mấy tiếng trôi qua không để ý đến điện thoại, nghĩ đến trước đây Phương nữ vương dù tức giận như thế nào cũng sẽ lo lắng cho an nguy của cô lúc đêm khuya. Mở màn hình điện thoại di động, có nên gọi cho nữ vương đại nhân và vân vân, đã trễ như vậy chắc rồi a, nhưng đêm nay nữ vương tức giận như vậy, hơn 50% là ngủ không được, hay là gửi tin nhắn đi, gọi điẹn thoại có thể không thèm nghe đâu.
"Ê, chị làm sao vậy?" Đồng Nguyên Nguyên bị thu hút khi thấy Lâm Tử Quỳ đột nhiên không nói lời nào .
"À, không có gì, có chút chuyện nên thất thần, em vừa hỏi chị cái gì hả?" Lâm Tử Quỳ chột dạ, nhấp ly rượu đỏ trên bàn để che giấu thần sắc. Nhưng trong lòng không vui, tự nhiên không có hứng thú thưởng thức rượu.
Nhíu mày lắc đầu, Đồng Nguyên Nguyên lặp lại câu hỏi lúc nãy: "em hỏi, chị và tổng giám đốc Phương có quan hệ gì, tại sao đêm nay hai người tiếp xúc thân mật như vậy a?"
"Chuyện này a, chị là tác giả thuộc tập đoàn Phương Thức, từ nhỏ đã quen cô ấy, mối quan hệ cũng tốt đẹp, thân mật một chút thì có là gì."
Cô nhóc ngây thơ trong lòng vô cùng tin tưởng vào câu trả lời của nhà văn thần tượng, còn phối hợp gật đầu: "Như vậy a! Thèm quá a!"
"Thèm huh? Đừng thèm, sau này là kế toán của chị, nói không chừng số lần em gặp chị ấy còn có rất nhiều."
"Thật, thật không?" Còn có cơ hội gặp lại Phương Y Ái, không thể tin được, cuộc sống của cô bỗng nhiên trở nên đặc sắc.
"Đương nhiên! Gạt em làm gì."
Lâm đại tác gia nói xong vẻ mặt tự nhiên, cái này cũng không phải lời nói dối, nữ vương mà! Tổng giám đốc mà! Loại người như Phương Y Ái từ nhỏ đã biết ra lệnh, sớm khống chế mọi thứ xung quanh đã thành thói quen ăn sâu bén rễ, muốn gì được đó. Càng đừng nói đến người đầu ấp tay gối, Lâm Tử Quỳ này đây, không chỉ quản lý tình hình tài chính mà còn quản lý cả túi tiền của Lâm Tử Quỳ, chuyện nghìn lẻ một đêm đây mà. Cũng may Lâm Tử Quỳ thuộc dạng nghiệp chướng điển hình, đã không phản cảm thì không nói mà còn rất hưởng thụ, nghĩ đến trong nhà có người quản lý giúp tài sản là không còn gì để lo lắng.
"Chị có tâm sự hả?"
"Hả! ?"
Không kịp phản ứng, trọng điểm câu chuyện được thay đổi !
Đồng Nguyên Nguyên giật lấy chiếc ghế bên cạnh Lâm Tử Quỳ mà ngồi xuống, ghé vào trên bàn, không có tính tình trẻ con như lúc trước: "Em thấy suốt đêm chị có tâm sự trùng trùng, tuy bề ngoài biểu hiện ra vẻ bình thường, nhưng nói chung thường xuyên lộ ra cảm xúc thất lạc."
"Có sao? Ha ha ha ha ha, em là một cô nhóc tì biết cái quỷ gì a?" Bản thân Lâm Tử Quỳ không muốn biểu hiện ra rõ ràng như vậy, nhất là một kẻ khờ khờ khạo khạo như cô nhóc này cũng nhìn ra.
"Thôi đi, chị cùng lắm hơn em vài tuổi, mà bày đặt ở trước mặt em thâm trầm. Tuy rằng bình thường em nhìn ngơ ngáo, nhưng mà tục ngữ có câu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ trong cuộc u mê. Nếu trong lòng chị có phiền muộn thì cứ nói ra đi, để người khác nghe thử, biết đâu em có thể giúp chị bài ưu giải nạn, tốt xấu gì chị cứ nói hết vấn đề ra, trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."
Đồng Nguyên Nguyên nói một tràng, Lâm Tử Quỳ vô cùng sửng sốt, cô nhóc khờ khạo thường ngày đây sao? Khiến một đại tác gia như cô cũng bị lời nói làm xao động.
Cẩn thận suy xét những gì Đồng Nguyên Nguyên nói không phải hoàn toàn vô lý, nhìn bên ngoài thấy trời tối thui, đêm dài đằng đẳng mà trong lòng có phiền muộn tự nhiên sẽ không ngủ được, có người bên cạnh tâm sự cũng tốt, nói không chừng có khả năng thu được kết quả ngoài mong đợi.