“Marry, sao chị lại tới đây?” Khuynh Y ngạc nhiên.
“Cha nuôi nhờ chị chuyển lời tới em. Làm xong nhiệm vụ rồi thì mau chóng trở về.”
“Em biết rồi. Chỉ là, em vẫn còn một chuyện phải hoàn thành. Cái chết năm đó của cha mẹ em có quá nhiều ẩn tình. Em phải..”
“Được rồi, Sherry. Chị sẽ chuyển lời lại với cha nuôi. Em nhớ giữ gìn sức khỏe cẩn thận.”
Khuynh Y gật nhẹ đầu. Ai ngờ rằng lần này người tới lại là Marry chứ. Vài tháng trước cô ấy còn làm nhiệm vụ ở nước L, vậy mà bậy giờ đã hoàn thành. Không hổ danh là một trong hai sát thần của tổ chức.
Khuynh Y không biết tên thật của Marry là gì, thế nhưng trong lần đầu gặp mặt cô vô cùng bất ngờ, bởi Marry có khuôn mặt khá giống mình. Nếu không nhìn kĩ e là khó mà phân biệt. Cô ấy cũng là con nuôi ông trùm tổ chức. Tuy nhiên được nhận vào sớm hơn Khuynh Y. Hai người bọn họ vừa gặp đã thân, coi nhau như chị em ruột thịt. Cũng từ đó, biệt danh Song Sát Chiến Thần gắn liền với hai người.
Họ làm nhiệm vụ đều sẽ không thể thiếu người kia. Cả hai đều thông minh giỏi võ, vậy nên những nhiệm vụ họ từng làm chưa từng thất bại. Chỉ là lần này, Khuynh Y không muốn người chị nuôi của mình bị cuốn vào những tranh đấu không đáng có. Chuyện này, một mình cô giải quyết là đủ rồi.
Lên được đến trên tầng hai, Khuynh Y nhẹ nhàng di chuyển tránh gây động tới những người không mấy liên quan. Tới căn phòng được cho là nơi giam giữ Bác Thừa Ngôn, Khuynh Y lại lần nữa bộc lộ biệt tài phá khóa. Chưa đầy hai phút, cánh cửa đã hé mở. Khuynh Y nhìn thấy Bác Thừa Ngôn đang nằm ngủ, trông có vẻ yên lành. Nhưng, kinh nhiệm nhiều năm của cô đâu phải đùa, liếc mắt một cái, Khuynh Y đã phát hiện Bác Thừa Ngôn đang giả vờ.
“Tôi biết anh không hề ngủ. Yên tâm, tôi tới đây không phải để hại anh. Chỉ là có việc muốn thương lượng.”
Bác Thừa Ngôn nghe thấy vậy cũng không định giấu giếm nữa. Anh rời khỏi chăn, hứng thú nhìn Khuynh Y.
“Khuynh tiểu thư cũng thật tài giỏi. Nửa đêm còn có thể lẻn vào phòng tôi mà không bị phát hiện.”
“Anh cũng rất giỏi, phát giác được tôi đến phòng anh.”
“Thói quen cả thôi.” Bác Thừa Ngôn lười biếng dựa lưng vào tường. Đôi mắt nhìn xa xăm.
“Đâu phải ai cũng hình thành được thói quen đấy đâu. Tôi đây vẫn là phải tán thưởng Bác thiếu một câu.”
Khuynh Y đáp trả. Cô cũng nhanh tay kéo tấm chăn của Bác Thừa Ngôn xuống, lấy đó làm đệm ngồi cho mình.
“Lại nói, nửa đêm như vậy, không phải Khuynh tiểu thư có ý đồ bất chính với tôi đó chứ?”
“Ý đồ bất chính thì không có. Nhưng bắt anh làm tù nhân thì tôi cũng có thể xem xét.”
Khuynh Y tiến lại gần Bác Thừa Ngôn, dùng ngón trỏ nâng cằm anh lên. Một chân của cô đặt lên giường, lưng hơi cúi xuống.
Bác Thừa Ngôn thấy vậy thì hơi cau mày. Anh cảm thấy, mình càng ngày càng không hiểu nổi con người trước mắt này. Nhu nhược yếu đuối, thông minh bí ẩn, hay là cao ngạo nguy hiểm? Rốt cuộc, đâu mới là con người thật của cô?
“Ý cô là gì? Tại sao cô lại tới đây? Rốt cuộc cô là ai?”
“Chà, Bác thiếu hỏi nhiều câu hỏi một lúc như vậy tôi biết trả lời làm sao?” Ngừng một lúc, Khuynh Y lại nói tiếp.
“Thực ra ý tôi cũng không có gì cả. Chỉ là, tôi rất xem trọng người tài. Bác Thừa Ngôn, tôi không quan tâm vì lí do gì mà anh vào đây. Giết người hay cướp của đều không quan tâm. Cái tôi cần ở anh chỉ là bộ nào thiên tài anh mà anh mang trong mình mà thôi.”
“Cho nên,....”
“Cho nên, nếu anh đồng ý trung thành với tôi, tôi đảm bảo có cách cứu anh ra ngoài. Nếu không, thì anh coi như hôm nay tôi chưa nói gì.”
“Ha, cô nghĩ vì sao tôi lại phải tin cô?”
“Bác Thừa Ngôn, anh là giả ngốc hay là ngốc thật vậy? Anh nhìn xem, hiện giờ liệu có ai bằng lòng chống lại cả Bác gia để cứu anh ra ngoài cơ chứ. Ngoại trừ tôi, không ai cần anh hết.”
Bác Thừa Ngôn trầm mặc. Anh biết, lời cô nói là đúng. Hiện giờ Bác gia lớn mạnh, là gia tộc mạnh mẽ nhất nước M này. Liệu có ai bằng lòng cứu một người như anh mà chống đối lại Bác gia cơ chứ. Nhưng mà, nếu anh đi rồi....
Thấy sự băn khoăn trong mắt Bác Thừa Ngôn, Khuynh Y cũng chỉ nhếch môi cười. Bước đầu tiếp cận của cô coi như thành công. Lúc này, trời cũng đã gần sáng, Khuynh Y phải mau chóng trở lại trước giờ lao động. Trước khi đi, Khuynh Y chỉ để lại một câu nói.
“Nếu anh không thoát được khỏi đây thì cái gì anh cũng không làm được. Người anh muốn bảo vệ cũng bảo vệ không được, còn người anh hận thì sẽ mãi sông trong vui vẻ.”
Sau đó, cô ra hành lang, trèo xuống rồi trở về bằng con đường cũ.
Bác Thừa Ngôn lúc này vẫn còn bàng hoàng. Cô nói như vậy là ý gì? Chẳng lẽ cô lại biết...Không, không thể nào. Bác gia đã phong tỏa tin tức này rồi. Người ngoài sẽ không thể biết được. Tại sao, cô lại rõ ràng như vậy. Chỉ vì muốn thu phục anh thôi sao?
Bác Thừa Ngôn nghĩ mãi không hiểu. Nếu thực sự có năng lực, vậy cô muốn loại người nào mà chẳng có. Tại sao nhất thiết lại phải là anh. Suốt đêm hôm đó, kể từ khi Khuynh Y rời đi, Bác Thừa Ngôn không tài nào chợp mắt nổi. Anh cứ nghĩ mãi tới câu nói của cô. Dẫu không biết tại sao cô lại nói như vậy, nhưng chẳng phải cô nói rất đúng ư?
Nếu anh cứ mãi ở trong này tới hết thời gian năm năm, sau khi ra khỏi đây, chẳng có gì đảm bảo người đàn bà kia và con trai của bà ta sẽ buông tha cho anh. Chẳng có gì đảm bảo anh sẽ không phải trở lại đây lần nữa.
Suy cho cùng, lòng người khó đoán, tương lai khó dò. Thôi thì, Bác Thưà Ngôn anh sống cho hiện tại vậy. Nhưng là, sống cho thật ý nghĩa.
Bác Thừa Ngôn cũng hiểu ra, mục đích anh sống, mục đích anh nhẫn nhịn ở trong này cũng vì bảo vệ mẹ anh mà thôi. Nhưng ai biết được đôi cẩu nam nữ kia sẽ làm gì mẹ anh cơ chứ. Bỏ đói, đánh đập hay là mắng chửi.