Sáng sớm, tại Trung Châu, mọi cảnh vật đều mang vẻ bi thương. Khắp các nơi trên hòn đảo này đều là một màu trắng.
Ánh nắng vẫn ấm áp như mọi ngày, chỉ là có phần ảm đạm hơn mà thôi. Tiếng sóng nhè nhẹ vỗ bờ, như đang an ủi những cặp mắt đau khổ kia.
Còn có cả những bông hoa cúc trắng đầy rẫy trên khắp các cửa nhà, mùi thơm dịu nhẹ nhưng lại khiến người ta khó chịu đến kì lạ.
Tại ngôi nhà lớn nhất trên hòn đảo, ngay giữa chiếc sân phía trước nhà, một cỗ quan tài được làm bằng gỗ đang nằm đó.
Xung quanh không một tiếng động sự im lặng đến đáng sợ.
Sherry nhìn về phía chiếc quan tài, bàn tay không tự chủ được mà nắm chặt. Nếu ngày hôm đó không phải do cô bất cẩn, sơ sẩy không đề phòng đối thủ, thì có lẽ chị ấy đã không ra đi.
Tất cả là tại cô!
Vốn dĩ, nếu đám người Bác Thừa Ngôn vì cái chết của Mary mà chất vấn cô, Sherry sẽ cảm thấy đó là điều bình thường. Nhưng ngược lại, họ không những không chất vấn, mà còn an ủi cô? Đấy chính là điều càng khiến cho Sherry cảm thấy tội lỗi.
Tiếng kèn đưa tang vang lên, cùng với đoàn người, Sherry cầm theo một bó hoa cúc trắng, đến nơi chôn cất quan tài mén vào đó. Đây coi như là lời xin lỗi cũng như cảm ơn của cô. Một lời nói đếm thật muộn màng.
Đưa tang xong, Sherry xoay người một mình bước đếm bên bờ biển. Cô hít một hơi thật sâu, xong đó nhìn lên trời cao mà tự hỏi.
Rốt cuộc cô báo thù để làm gì? Cha mẹ cô không những không thể sống lại, mà cô còn mất đi một người thân thiết. Rốt cuộc, là định mệnh an bài hay là do lỗi lầm của cô? Sherry thở dài một hơi, một chút cũng không muốn nhớ lại ngày hôm đó. Một ngày tồi tệ biết nhường nào.
...
Ba tháng sau khi Mary chết, tại Trung Châu.
"Mọi người chuẩn bị xong chưa vậy?" Giọng Sherry nhẹ nhàng.
"Đã xong rồi." Đám người Bác Thừa Ngôn đồng thanh trả lời.
Trực thăng cất cánh, mang theo đó là bảy người Sherry. Nơi họ đi tới là một hòn đảo gần đó.
Đây cũng là một hòn đảo riêng biệt, thuộc sở hữu của một đôi vợ chồng già.
Tiếng gió vi vu cùng với cảnh mây trời xanh biếc tạo nên cảm giác thực sự thoải mái.
Chiếc trực thăng đáo xuống, ngay lập tức, Sherry đã thấy bóng lưng quen thuộc.
"Mẹ!" Cô cất một tiếng gọi, giọng có chút nghẹn ngào.
Người phụ nữ quay đầu, khuôn mặt đầy đặn có vài phần tương tự Sherry. Bà mỉm cười nhẹ nhàng, trên tay cầm một giỏ hoa hồng. Bà bước lại chỗ Sherry, không kìm được nước mắt mà ôm cô vào lòng.
"Y Nhi của mẹ đã lớn rồi."
"Là Y Nhi sao? Đến nhanh hơn ta nghĩ."
Từ đằng xa, một người đàn ông tiến lại gần. Ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản cùng chiếc quần ngủ thoải mái. Xong, vẫn là không che được khí chất trên người ông.
"Cha!"
Người đàn ông dịu dàng ôm Sherry, vẻ mặt trìu mến.
"Để con chịu khổ rồi."
"Con gái không khổ. Con biết cha là vì muốn tốt cho con."
Người đàn ông nghẹn ngào. Thân phận của ông ở giới hắc đạo vô cùng đặc biệt. Ông không thể bảo vệ con gái suốt đời, vậy nên đành cho nó tự mình trưởng thành.
"Con phát hiện ra từ bao giờ?"
"Một tháng trước. Vào "ngày giỗ" của cha mẹ, con đột nhiên nghĩ, nếu cha đã sắp xếp cho con gặp đám người Henry, tại sao không biết Lâm Khiếu Long có ý định phản bội."
"Chỉ có như vậy?"
"Đương nhiên là không phải. Theo thông tin trước đó, nơi này chưa từng ai biết tới, mà trên giấy tờ lại ghi rằng hòn đào này được sở nữa từ mười năm trước."
"Vậy cũng không chắc chắn ta còn sống."
"Vậy nên con mới đích thân tới đây."
Khuynh Thành nhìn đứa con gái của mình, vẻ mặt tự hào không giấu vào đâu được. Nói đi nói lại, Sherry vẫn là con gái ông. Có thể hoàn thành thử thách chính ông tính toán nhiều năm như vậy cũng rất tốt.
"Nhưng con không bảo vệ được chị ấy." Giọng Sherry đột nhiên trầm xuống, ánh mắt cũng không còn vui vẻ nữa.
Đám người Henry không biết nói gì, chỉ có thể trầm mặc.
"Haha, Y Nhi à. Ta đã tính toán lâu như vậy, chẳng lẽ còn nhìn không thấu một Tần Ngọc ư?"
"Vậy nên..."
"Ta sớm đã biết, Tần Ngọc nhất định sẽ không buông tay chịu trói. Dù cá chết lưới rách cũng phải liều mạng một lần."
"Cha là nói Mary chị ấy..."
"Đúng vậy. Nó còn sống. Đang ở trong biệt thự dọn dẹp."
Sherry không thể tin những gì mình vừa nghe thấy. Nhưng khi nhớ lại những sự việc trước đó, có sự việc nào không phải cha tính toán? Vậy nên, trong lòng liền gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ kia.
Đêm tối bao trùm lấy hòn đảo, dưới mùi thơm của thịt nướng, một đại gia đình vui vẻ đoàn tụ. Những ngôi sao trên trời cũng sáng đến kì lạ, tựa như là cũng già vào niềm vui với bọn họ.
Tiếng nâng cốc cạn chém vang lên không những, trải qua hơn ba tiếng đồng hồ, ai cũng đã say mềm.
Sherry lảo đảo trở về căn phòng của mình, mệt mỏi ngã xuống chiếc giường êm ái. Rất nhanh, cô đã đi vào giấc ngủ.
Giật mình! Sherry tỉnh dậy. Ánh sáng rọi vào căn phòng nhỏ. Nhưng Sherry lại cảm thấy trống rỗng đến kỳ lạ. Tiếng nói chuyện của mọi người cũng không nghe thấy, rốt cuộc là chuyện gì?
Hàng loạt hình ảnh mơ hồ xuất hiện trong đầu cô. Hóa ra, hóa ra tất cả đều là mơ. Một màn nữ vương báo thù này hóa ra cũng chỉ là ảo mộng.
"Y Nhi, mau xuống ăn sáng."
Tiếng gọi vang lên, đánh thức Sherry khỏi thất thần. Cô vừa vui vẻ vừa nghi hoặc.
Rốt cuộc mọi chuyện là thật hay là mơ?
[Hoàn]