Sherry trầm mặc. Cô không biết nên phản ứng thế nào. Dù sao thì Mặc Hàn nói đúng.
Bảy năm trước, Jouri phản bội khiến tổ chức thiệt hại nặng nề. Bảy năm sau, chính cô lại là người trở thành kẻ phản bội - loại người mà cô khinh thường nhất.
"Tốt nhất cô nên biết điều một chút." Mặc Hàn lạnh lùng nói.
Xong, anh quay người dẫn theo Tần Ngọc rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người họ, khóe môi Sherry nhếch lên. Nếu để Tần Ngọc nhìn thấy nụ cười ấy, cô ta có lẽ sẽ nghĩ rằng có phải hay không Sherry đang lừa cô ta? Bởi nụ cười trên môi cô là một nụ cười đại diện cho sự cao hứng.
Đáng tiếc, Tần Ngọc đã rời đi, không thể chúng kiến cảnh tượng ấy. Giả thiết vẫn sẽ là giả thiết. Hoàn toàn không phải sự thật.
Hai giờ ba mươi phút chiều, chuyến bay từ nước S về nước M cất cánh. Mà trên chuyến bay ấy, có một người phụ nữ khoảng chừng hai ba, hai tư tuổi. Cô có khuôn mặt xinh đẹp, lại có dáng người chuẩn hình mẫu. Thử hỏi một cô gái như thế có đáng được chú ý?
Câu trả lời tất nhiên là có. Thế nhưng cô bị ngắm tới không phải vì sắc đẹp mà là vì thân phận của cô.
Người phụ nữ ấy tên Sherry, là một sát thủ nổi tiếng. Hôm nay, toàn bộ thế lực trong tay đã bị cô tự mình hủy hoại. Hậu thuẫn vừa biến mất liền dẫn những kẻ thù trước đây liền đến tìm cô báo thù. Dù sao, tin tức của giới hắc đạo vô cùng nhanh nhạy.
Giây trước vừa mới gặp họa, giây sau liền có thể truyền đi khắp nơi. Mà tình huống của Sherry chính là như vậy.
Với sự nhạy bén của một sát thủ, Sherry tất nhiên biết có kẻ theo dõi mình. Bằng không cái danh sát thủ hàng đầu này của cô đã không còn từ lâu rồi.
Sherry nhếch môi cười mị hoặc. Cô nhàn nhã cầm tờ báo lên, bình thản đọc tin tức.
Len theo tiếng động cơ của máy bay, Sherry thấy được có vẻ như toàn bộ người trên này đều là của bọn chúng. Có vẻ lần này đi họ không có ý định quay lại.
Ha, hi sinh nhiều người như vậy chỉ để cùng cô diễn một vở kịch, thật là vinh hạnh cho cô quá!
Tiếng động cơ vẫn vang lên, cùng hài vào tiếng bước chân của mấy tên sát thủ. Toàn bộ máy bay đều là người của chúng. Tất nhiên, bao gồm cả phi công và tiếp viên.
Sherry vẫn bình tĩnh. Bình tĩnh đến độ khiến người ta không thể nào không ngạc nhiên. Nếu nous cô không biết thì cũng thôi đi. Đằng này, rõ ràng là đã biết bản thân gặp nguy hiểm liên quan tới tính mạng mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy. Có hay không là cô đã quá tự tin về bản thân?
Đáng tiếc cho một đám người. Không ai trong số họ hiểu được suy nghĩ lúc này cua Sherry. Là cô quá thông minh hay do bọn chúng quá ngu dốt?
Đã bước chân lên máy bay thì Sherry làm sao có thể bước xuống? Đã định sẵn là sẽ phải đối mặt, dù sớm hay muộn cũng vậy thì tại sao lại phải sợ? Sherry cô là người càng sợ sẽ càng làm. Bởi chỉ có làm mới có thể vượt qua chính nỗi sợ ấy. Nếu không làm, e là chỉ có thể sống mãi trong sợ hãi mà thôi.
Tất nhiên, cũng vì sợ mất mạng mà Sherry đã đánh liều, một lần liền muốn giải quyết triệt để. Như vậy, từ nay về sao cô liền có thể an an ổn ổn mà sống, không phải sao?
Tiếc rằng, không ai trong số những người ở đây hiểu được ý nghĩ đó của cô. Thực là một điều đáng tiếc.
Tiếng động cơ máy bay trở nên đều đặn. Nếu đoán không nhầm, có lẽ máy bay đã ở độ cao ổn định, hiện tại đang một đường bay thẳng.
Có lẽ, cũng đã tới lúc rồi.
Sherry đặt tờ báo sang chiếc ghế trống phía bên cạnh. Hai tay đan vào nhau để trước đầu gối. Cô bình thản nói.
"Ra tay đi."
Hiển nhiên, đám người kia bất ngờ trước câu nói ấy của cô. Bọn họ không thể tin được, một thiếu nữ hai mươi mấy tuổi lại có tự tin đến thế. Đối mắt với nhiều sát thủ như vậy mà vẫn không hề dao động.
Nhưng không đợi bọn họ kịp phản ứng, Sherry đã nhanh chóng ra tay đánh phủ đầu. Hai tên sát thủ gần đó đã bị cô hạ gục một cách nhanh - gọn -lẹ.
Thực là danh đúng với thực!
Đám sát thủ cảm thán. Nhưng họ vẫn không quên nhiệm vụ, vậy nên nhanh chóng chặn hai đầu trên khoang máy bay, lần lượt ra tay với Sherry.
Có lẽ bọn chúng đã chuẩn bị cho vụ ám sát này rất lâu rồi. Vậy nên qua từng cách di chuyển, phối hợp giữa nhóm người, Sherry đã nhìn ra bọn họ là tập dược rất lâu mới đạt được sự ăn ý tới như thế.
Nhưng cô không sợ. Họ có chuẩn bị từ trước thì cô cũng vậy. Bảy năm trước, kể từ khi Jouri phản bội, cô đã lên kế hoạch cho tất cả. Tuy có những lúc gặp phải sự cố ngoài ý muốn. Xong, tất cả vẫn rất hoàn hảo.
Sherry vốn ý định nếu họ không động tới cô thì cô cũng sẽ không động tới họ. Nhưng ba năm trước, họ lại dám sát hại cha mẹ cô. Vậy nên, cô nhất định không tha thứ, nhất định sẽ khiến họ phải trả giá.
Bảy năm, cô dùng bảy năm lên kế hoạch. Lại cũng dùng bảy năm ấy huấn luyện bản thân tới mức quên ăn quên ngủ. Và, ba năm trở lại đấy, cô đã bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
Tất cả mọi thứ đã được cô vạch ra rõ ràng. Vậy nên, trong cuộc đối đầu này, ai mắc bẫy ai, ai đặt bẫy to hơn còn chưa biết được.
Không đến cuối cùng sẽ không biết!