Nữ Vương Báo Thù

Chương 30: Manh mối




Tiếng nhạc du dương vang lên, nhè nhẹ mà lại khiến lòng người dễ chịu.

Giữa đại sảnh của một khách sạn lớn, từng cặp từng cặp người khoác tay khiêu vũ. Những điệu nhảy uyển chuyển cuốn hút mắt người.

Sherry vốn đang đứng ở bàn tiệc, tay cầm ly rượu chực đưa lên miệng. Đột nhiên, có một bàn tay đưa ra, muốn mời cô nhảy. Sherry kinh ngạc nhìn lên khuôn mặt người đàn ông. Hắn hóa ra lại là Jouri.

Jouri mỉm cười đắc ý, nói. "Chẳng lẽ cô muốn họ biết chúng ta bất hòa? Như vậy thì thân phận của cô sẽ bại lộ đấy."

Sherry trầm mặc không nói gì. Cô biết Jouri nói đúng. Hơn nữa, hiện tại đang ở nước S, là địa bàn của hắn. Vậy nên cô không thể hành động nông nổi.

Chỉ là, việc Sherry cô không muốn làm không ai có thể bắt.

"Ta không biết khiêu vũ." Cô thẳng thừng nói.

Jouri cười một tiếng. Hắn cho rằng cô thực thú vị. Khác hẳn với những người phụ nữ trước đây hắn từng gặp.

"Xem ra cô rất thông minh." Hắn không tiếc dành lời khen cho cô.

"Cảm ơn. Ngài quá coi trọng ta rồi."

Jouri chỉ nhếch miệng nhưng không nói gì. Hắn thực bội phục người phụ nữ này, một mình dựng lên cả một tổ chức khét tiếng, kéo theo bao nhiêu thiên tài trong giới về tay. Không những thế, tâm tình cô nàng này cũng không tồi, bình tĩnh đối phó khiến đối phương "tiến thoái lưỡng nan" (tiến lùi đều khó).

Jouri trong lòng thở dài một hơi, nếu hắn và cô không có mối thù năm ấy, có lẽ hắn sẽ thử thích cô, động lòng rồi yêu cô. Có lẽ, nếu không phải vì mối thù đôi bên, kết cục của hắn và cô đã khác.



Đáng tiếc, cuộc đời không có hai chữ "nếu như". Đời này hắn và cô đã định sẵn là kẻ thù đối địch nhau, vốn không thể thích đối phương. Trong chuyện này, kẻ nào mềm lòng kẻ đó chính là thua cuộc.

Huống chi, hắn còn phải thực hiện lời hứa đó.

Nhạc dừng người cùng dừng. Thời gian khiêu vũ đã hết, tiếp theo chính là phần mà mọi người mong chờ nhất.

Từ trên sân khấu phía giữa đại sảnh, một người đàn ông bước ra. Hắn giới thiệu những mảnh đất được đêm đấu giá gần đây, những vật phẩm được săn lùng gần đây.

Hiển nhiên, trong danh sách có mảnh đất ở ngoại ô - nhà cũ của Cherry. Thế nhưng trái ngược với những gì Thẩm Uyên nghĩ, mảnh đất ấy hoàn toàn không phải của Thẩm gia. Mà nó thuộc về Cherry. Chính cô là người đã đấu giá mảnh đất ấy.

Tất nhiên, Thẩm Uyên không hề có ý định kiêng dè mấy người Sherry. Cô ả vẫn nghĩ rằng, mảnh đấy ấy Cherry có được chính là Bác Thừa Ngôn. Hoàn toàn dựa vào anh mà có được.

Jouri đứng nột bên thầm thở dài. Hắn hợp tác với Thẩm gia mấy năm nay, nhưng không ngờ gia chủ Thẩm gia lại có một đứa con gái ngu ngốc như thế.

Đáng tiếc, nếu không phải Thẩm gia còn giá trị lợi dụng, đoán chừng hắn sớm đã cắt đứt hợp tác, mặc cho họ tự sinh tự diệt rồi.

Mà ngay lúc này, mọi người đang chú ý tới sân khấu, không ai để ý Sherry đã lẻn ra ngoài. Cô tiến vào nhà vệ sinh thay một bộ đồ, cởi bỏ bộ váy dạ hội vướng víu kia sang một bên.

Rất nhanh, cô từ nhà vệ sinh trở ra. Sherry thành thục leo lên tầng trên của khách sạn từ ban công. Cô mắc dây, buộc vào người thật chắc chắn rồi nhanh nhẹn leo lên trên. Chẳng mấy chốc, Sherry đã đứng ở ban công tầng hai.

Lôi từ túi ra một chiếc đàm, cô gắn nó theo bên hông để tiện sử dụng.

Tầng hai của khách sạn - nơi khách mời dự tiệc có thể nghỉ giữa chừng hay đơn giản là nơi các vị tiểu thư thay đồ.



Nơi đây mỗi gia tộc chính là một phòng. Vậy nên, mục đích của Sherry lên đây chính là điều tra Thẩm gia.

Cô chắc chắn, cái chết năm đó của cha mẹ liên quan tới Thẩm gia. Nhưng lại không có chứng cớ. Vậy nên, nhân cơ hội này liền điều tra một chút.

Dù có thể manh mối chẳng liên quan tới vụ việc năm đó, nhưng Sherry biết, chỉ cần cô năm được tài chính của Thẩm gia trong tay, không có gì là không điều tra được.

Vậy nên, muốn nắm được tài chính của lão cáo già đó, Sherry hẳn phải bắt được đuôi cáo của lão. Mà, chuyến đi tới nước S lần này, Sherry không tin Thẩm Vũ Thành không mang theo một chút manh mối nào.

Quả nhiên như cô dự đoán, trong tủ phòng chứa manh mối về vụ làm ăm giữa Thẩm gia và Tần gia.

Ha, Sherry cười khinh thường. Bạn tốt của cô lại cấu kết người ngoài hại chết cha mẹ cô. Thực là nực cười.

Nhưng, Sherry rất nhanh liền phát hiện ra, vụ làm ăn này của Thẩm gia và Tần gia chính là vào ba ngày nữa diễn ra. Cuộc hợp tác này kéo dài đã mấy năm rồi, cuộc gặp mặt ba ngày sau có lẽ là muốn thiêu hủy manh mối gì đó.

Bản hợp đồng giữa hai nhà đã được Sherry chụp lại rồi trả về chỗ cũ.

Rất nhanh, bên ngoài truyền đến một tiếng động. Chiếc đàm bên hông Sherry cũng không những phát ra tiếng cảnh báo của Mục Vũ.

Nhưng cô đã không kịp rời đi rồi. Căn phòng này cửa sổ hướng xuống ngay cửa chính, cô không thể nào từ trên đây nhảy xuống, nhất là với bộ dạng này.

Sherry nhanh chính thông báo cho Mục Vũ rằng mình vẫn ổn, rồi tìm chỗ chốn đi.

Cạch! Tiếng mở cửa vang lên.