Khuynh Y không tin vào tai của mình. Buôn bán chắt cấm? Cô làm vậy khi nào?
Bỗng nhiên, một ý nghĩ chợt vụt qua đầu Khuynh Y. Có lẽ, trong những bao tải bọc kín kia chính là hàng cấm. Suốt một đêm đó, không ai tới bảo lãnh hay biện minh cho cô. Vậy nên, ngày hôm sau, trên các mặt báo xuất hiện đầy rẫy những tin tức.
Có khi nói rằng Khuynh tiểu thư thất thế, xa vào con đường tội phạm. Có khi lại nói Khynh Y cô sống không đàng hoàng, sử dụng chất cấm. Mà việc cô về nước ngay lập cũng vì vậy mà bại lộ. Khuynh Y vốn không để tâm tới người đời miệt thị cô ra sao. Chỉ là, cô sợ kẻ thù năm xưa sẽ tìm tới mình. Lúc đó có chút phiền phức.
Nhưng như vậy thì đã sao? Cô vốn dĩ về nước là để trả thù. Dù chưa biết hung thu thật sự là ai, nhưng nhân cơ hội này tìm hiểu không phải rất tốt sao? Vậy nên, thực chất, tất cả mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch của Khuynh Y.
Thực chất, cô chính là giả vờ hôn mê, thực chất cô giả vờ buông lỏng đề phòng với Tần Ngọc. Bằng không, chỉ một chút thủ đoạn bỏ thuốc đó, sát thủ khét tiếng như cô há có thể mắc bẫy. Biệt danh Sherry-nữ vương của thế giới ngầm cũng không phải chỉ là để nói chơi.
Sáng hôm sau, Khuynh Y bị kết tội, đưa vào tù để cải tạo trong mười năm. Lúc này, Tần Ngọc xuất hiện. Cô vội chạy đến bên Khuynh Y, hai mắt đỏ hoe chực khóc.
“Y Nhi, cậu, sao lại làm như vậy. Nếu thật sự có khó khăn, tớ có thể giúp cậu.”
“Tiểu Ngọc, tớ không có. Là bọn họ vu oan cho tớ.” Khuynh Y hai mắt rưng rưng. Tính cách này, phải nói là không khác cô hồi sinh viên là bao. Năm đó, khi bị bắt nạt, đổ tội, Khuynh Y hoặc là cam chịu, hoặc là khóc lóc kêu oan.
Tần Ngọc thấy vậy đáy mắt xẹt qua một tia sáng. Dù rất nhanh nhưng vẫn bị Khuynh Y bắt được. Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó, hai mắt vẫn rưng rưng. Hàn huyên được một lúc, hai tên cảnh sát bước tới, lôi Khuynh Y lên xe tiến tới trại giam.
Họ không ngờ rằng, lần này không những không thể giữ được Khuynh Y ở lại, mà còn để mất đi một tên tội phạm thiên tài. Không những thế, họ cũng vì vậy mà đắc tội với các thế lực lớn trong nước. Tất nhiên, sau này họ cũng vì vậy mà hối hận không thôi.
Vừa tới trại giam, Khuynh Y đã bị đưa tới một căn phòng bẩn thỉu. Gián chuột bò khắp nơi. Những mảng tường mốc xanh không còn là chuyện hiếm gặp nữa. Xuyên suốt cả hành lang nhà giam, một mùi hôi thối bốc lên khiến Khuynh Y như muốn nôn ra hết những thứ còn tồn đọng trong bụng mình. Cái mùi nó tanh ngòm, chua chua khiến con người ta cảm thấy phát ghớm.
Dừng lại một căn phòng cuối hành lang, viên cảnh sát mở cửa, đẩy Khuynh Y vào rồi khóa lại. Chiếc còng trên tay cô lúc này đã được mở.
Xung quanh căn phòng là bốn bức tường kín mít với một ô cửa sổ bé tẹo nằm phía trên cao. Bên tay phải là một chiếc giường đơn với bộ chăn ẩm ướt đã mốc tự khi nào. Khuynh Y thầm đoán phòng cô ở riêng một mình trong căn phòng này. Như vậy cũng tốt, thuận tiện cho cô việc cô làm.
Đến giữa trưa, khoảng chừng mười hai giờ hơn, Khuynh Y được đưa đến nhà ăn. Ở đây số tội phạm bị giam khá ít, vậy nên nam nữ ngồi lẫn lộn cả. Chia làm hai dãy. Khuynh Y vừa bước vào đã gặp một tên đô con, hắn xăm đầy mình những hình thù dữ tợn. Đầu hắn trọc lóc cộng với khuôn mặt lúc này cũng cau có khiến người khác khó chịu.
Khuynh Y không để ý tới hắn, chỉ bình thản bước tới, lấy đồ ăn của mình. Thế nhưng khi tới lượt cô, tên cảnh sát phát cơm liền ném cho cô một chiếc bánh bao khô, rồi đuổi cô đi. Khuynh Y cau mày, ăn như vậy làm sao cô đủ no? Dẫu nói rằng cô tham gia chiến đấu không phải ngày một ngày hai, nhưng đãi ngộ này còn không bằng đám chó ở tổ chức.
Vốn không định nhịn, nhưng nghĩ lại kế hoạch kia cô lại dừng lại. Khuynh Y cầm chiếc bánh bao tới bàn, ngồi xuống từ từ thưởng thức “mỹ vị”. Chưa đầy hai miếng cô đã nuốt không trôi. Bánh bao thực sự rất khô, tên cánh sát chết tiệt kia còn không cho cô nổi một cốc nước.
Bỗng lúc này, Khuynh Y nhìn sang dãy bàn bên kia. Cô phát hiện một gương mặt quen thuộc. Hắn, toàn thân gầy gò nhưng không làm mất đi khí chất vốn có. Hắn, khuôn mặt xanh xao nhưng lại vẫn tỏ ra cao lãnh (cao ngạo và lạnh đãm). Đó à Bác Thừa Ngôn, thiếu gia nhà họ Bác. Khuynh Y khá ngạc nhiên khi hắn lại ở trong trại giam này.
Năm xưa, khi đi học, cha mẹ thường so sánh cô với Bác Thừa Ngôn. Hắn được mạnh danh là học bá ở trường, gia cảnh lại tốt nên rất nhiều người ngưỡng mộ. Bác gia khi đó là gia tộc phát triển mạnh mẽ nhất ở nước M này. Ba năm trôi qua, địa vị nhà họ Bác vẫn không hề thay đổi. Vậy, Bác Thừa Ngôn vì sao lại ở trong này?
Khuynh Y không rõ ràng lắm. Nhưng mà, cô chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Nếu Bác gia đã không cần hắn, vậy cô sẽ dùng. Thiên tài như Bác Thừa Ngôn bị giam ở đây như vậy thì thật lãng phí. Vậy nên, Khuynh Y đã lên kế hoạch thuyết phục hắn.
Đáng tiếc cho Bác Thừa Ngôn, sắp trở thành con mồi trong tay thợ săn mà lại vẫn không biết gì. Vẫn trưng cái vẻ mặt bất cần đời như trước.