Trên đường lớn, một chiếc xe màu đen lao đi như gió. Có vẻ như chủ nhân của chiếc xe này không quan tâm tới luật pháp nước S cho lắm. Nếu không, sao chiếc ô tô lại vượt qua vận tốc cho phép thế này.
Ánh nắng nhè nhẹ rọi qua khung cửa sổ. Khuôn mặt Sherry nhàn nhạt, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra phía ngoài.
Bên đường, dòng người tấp nập qua lại. Những chiếc xe hơi, xe phân khối lớn cũng chạy bon bon trên đường.
Sherry ngó qua khung cửa sổ, bất giác nhìn thấy hình bóng quen thuộc. Một người đàn ông mặc bộ vest màu xám, đeo cà vạt trong vô cùng khí chất. Hắn ta nhìn Sherry, nhếch môi cười mê hoặc. Đôi mắt lộ rõ vẻ trâm chọc.
Sherry bàng hoàng. Là hắn, sao có thể là hắn. Không phải ba năm trước hắn đã chết rồi sao? Hiện tại lại có thể bình yên đứng đây?
Nhận rõ nét mặt hoảng loạn của Sherry, Mục Vũ ôn nhu hỏi.
"Sherry, làm sao vậy?"
"Hắn ta...hắn ta vẫn còn sống!"
"Ai cơ?" Bác Thừa Ngôn hỏi lại.
"Là hắn. Là Jouri, kẻ chúng ta đã giết ba năm trước."
"Cái gì!" Cả ba người Bác Thừa Ngôn đều không tin thốt lên. Không thể nào. Jouri, hắn không thể nào còn sống được. Ba năm trước, chính tay Sherry một phát bắn trúng tim hắn, khiến hắn chết ngay tại chỗ.
Hiện giờ, sao hắn có thể không chút tổn hại mà đứng ở đây kia chứ?
Sherry bình tĩnh lại, thở dài một hơi, nói.
"Không cần biết Jouri làm cách nào "sống lại", nhưng một khi đã xuất hiện vậy thì hắn cũng chỉ có một khả năng - chết"
Marry gật đầu đồng tình.
"Dẫu biết vậy, nhưng lần trở lại này e là hắn có chuẩn bị."
"Em biết. Em đang nghi ngờ, cái chết của cha mẹ có phải hay không là do hắn làm."
"Chuyện này đúng là có điều đáng ngờ. Sau khi xong việc ở nước S, chúng t về tổ chức điều tra rõ hơn."
"Được!"
...
Đêm. Bóng tối bao trùm lấy nước S.
Trong khách sạn, một nhóm gồm bốn người cùng nhau tiến vào. Một tổ hợp nhan sắc như than dự lễ hội. Dù là nam hay nữ, bốn người họ đều mang cho mình một vẻ đẹp riêng biệt.
Bác Thừa Ngôn cùng Mục Vũ mỗi người một bên, ở giữa là Sherry cùng Marry.
Không ai để ý, nếu thời gian dường như ngưng đọng trước nhan sắc của bốn người Sherry, thì phía gần đó, một ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô.
Thẩm Uyên hai tay siết chặt. Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà hai ả hạ tiện kia có thể sánh vai cùng anh ấy. Vợ của anh ấy, phu nhân Bác thị và cả người đàn ông kia nữa, tất cả điều là của Thẩm Uyên cô. Dựa vào đâu mà hai ả xuất thâm thấp kém lại có thể giành được sự chú ý của họ cơ chứ?
Thẩm Uyên không cam tâm. Cô không tin mình không bằng hai người Sherry. Chỉ là, Thẩm Uyên tin chắc rằng, chủ cần cô xuất hiện, hai người Bác Thừa Ngôn lập tức sẽ chạy về phía cô. Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Uyên lập tức vui hẳn lên.
Ông trời cho cô dung mạo, lại cho cô gia thế tốt. Thử hỏi phụ nữ trên đời mấy ai bằng cô?
Chỉ là, Thẩm Uyên không hề biết rằng, cô có nhan sắc, có gia thế nhưng lại không có đầu óc. Mà hiển nhiên, Sherry lại có thứ đó. Vậy nên, so với những thứ nhanh chóng tàn lụi thì đầu óc lại có giá hơn rất nhiều.
Hơn nữa, chưa cần biết Sherry gia thế ra sao, chỉ cần biết cô cùng Marry oanh tạc giới hắc đạo đã đủ khiến người ta khiếp sợ không thôi.
Đó là điều mà Thẩm Uyên không bao giờ có thể tưởng tượng được.
Sherry trở về phòng, mệt mỏi nhào lên chiếc giường mềm mại. Cô lấy trong va li một tờ báo ra, bắt đầu kĩ lưỡng xem xét.
Đây chính là tập báo duy nhất nói về vụ việc năm đó, cũng là tập báo duy nhất còn sót lại được trường đại học của cô giữ lại. Sherry cẩn trọng dở từng mặt báo. Cô bỗng nhiên phát hiện có một tờ trong tập báo đã biến mất. Mà nó vừa hay lại là tờ báo viết về đám cháy năm đó.
Sherry nắm chặt hai tay như muốn bóp nắt cả tập báo. Cô phí công phí sức lại chỉ lấy được một đống giấy vụn?
Nếu người khác trong cái rủi có cái may thì Sherry chính là ngược lại, trong cái rủi có cái xui. Cô không những lấy được đống giấy vụn vô dụng mà còn đụng phải chất độc chuyên dụng trong giới hắc đạo.
Nếu không phải đã tiếp xúc nhiều lần, e rằng đến bây h cô cũng còn chưa nhận ra nữa kìa.
Sherry vội vàng ném tờ báo sang một góc, nhanh chóng tìm chỗ rửa tay.
Đáng tiếc, chất độc đã thấm qua da của Sherry, bắt đầu ăn vào máu thịt cô. Nếu nói chất đọc này như một loại axit cũng chẳng có gì sai.
Hai tay Sherry như bị đốt bóng, từng miếng da bong chóc. Cô đau đớn cắn chặt răng. Hai tay nắm chặt. Nếu không kịp thời xử lí, e rằng ngay cả mạng cô cũng phải bỏ lại đây rồi.
Sherry không quan tâm, cô một đời cẩn trọng toan tính, lại không ngờ có ngày bản thân vì vội vàng mà trúng kế của kẻ khác. Đại thù cô còn chưa báo được, sao có thể cam tâm mà chết đi.
Rốt cuộc, Sherry nên làm gì đẻ bảo toàn tính mạng đây?
Bất ngờ, vừa đúng lúc này, Mục Vũ bước vào.Sherry nhìn thấy anh liền lớn tiếng gọi.
Mục Vũ quay đầu, thấy vẻ mặt cô đau đớn mà lòng liền nhói lại. Anh cũng phát hiện hai tay cô không còn bình thường. Vừa nhìn đã biết là trung độc rồi. Nhưng điều qua trọng là làm thế nào để giải độc?
"Mục Vũ, chặt hai tay của em đi!" Sherry cắn răng nói.