Nữ Vương Báo Thù

Chương 14: Hình ảnh thoáng qua




Ngoài đường, xe cộ qua lại tấp nập. Một chiếc xe màu đen nổi bật hòa vào dòng người. Thoáng qua, chiếc xe trông có vẻ khá cũ, kiểu dáng giống mười năm về trước. Nhưng chỉ cần là tay chơi xe chính hiệu ắt hẳn sẽ nhận ra đây là một chiếc xe hơi đời cổ đã từng gây sốt. Trên thế giới hiện nay chỉ còn có năm chiếc.

Hơn nữa, nếu để ý kĩ một chút, người ta sẽ ngạc nhiên với biển số xe đặc biệt. Đó là loại biển số không thuộc bắt kì quốc gia nào cả, mà là thuộc về Trung Châu.

Nơi này nằm độc lập giữa Thái Bình Dương rộng lớn. Người bên ngoài muốn tiến vào cần có giấy phép do phí trên cung cấp. Nếu không, ngay khi tiến vào sẽ bị bắn chết. Không những thế, để tới được đây còn ngồi thuyền suốt năm ngày đêm mới có thể tới nơi. Khoảng bảy năm về trước, có một nhóm người đã tới đây. Sau đó hai tháng, một tổ chức sát thủ mới ra đời. Từ đó, nơi này trở thành căn cứ của tổ chức, trở thành nơi nhũng tên sát thủ muốn tiến vào nhất.

...

Nắng sáng nhè nhẹ, tiếng chim líu lo râm ran trên cành cây xanh mướt. Cánh cổng rộng mở, một chiếc xe từ từ tiến vào. Hai bên là hai hàng người đứng ngay ngắn đang cúi chào. Chiếc xe vẫn di chuyển, không một ai dám động đậy. Thẳng đến trước cửa chính của ngôi nhà, xe mới dừng lại.

Từ trong nhà, một người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi bước ra. Ông cúi người trước chiếc xe. Từ trên bước xuống, hai nữ một nam. Người nào cũng mang cho mình khí chất riêng biệt nhưng lại khiến người ta phải nể sợ.

"Chào mừng hai vị tiểu thư về nhà." Vương quản gia cất tiếng nói.

Khuynh Y mỉm cười gật khẽ đầu. "Cảm ơn bác."

"Đó là điều tôi nên làm thưa tiểu thư."

"Vương quản gia, bác gọi mọi người tới đại sảng giúp cháu nhé." Marry lên tiếng.



VỊ quản gia khẽ gật đầu, sau đó rời đi. Ba người Khuynh Y tiến vào nhà. Vừa vào tới nơi, Khuynh Y đã cảm thấy thân thuộc. Dù rằng đây là lần đầu cô tới nơi này.

Khuynh Y thoải mái ngả xuống ghế, khuôn mặt lộ rõ vẻ thoải mái. Người hầu trong nhà cũng nhanh chóng phục vụ nước trà. Như một thói quen, Khuynh Y cất tiếng yêu cầu người làm giúp cô pha một cốc trà hoa cúc. Cho tới khi nói xong, Khuynh Y mới ngẩn ra. Cô không biết vì sao bản thân lại có hành động như vậy. Rồi bỗng chốc, những hình ảnh mờ ảo xẹt qua đầu Khuynh Y. Cô nhíu mày khó chịu.

Thấy vậy, Marry lo lắng hỏi.

"Sherry, em không sao chứ?"

"Em không sao. Chỉ là bỗng dưng trong đầu hiện lên những hình ảnh không rõ. Rồi sau đó thì cảm thấy đau nhức đến khó chịu."

Khuynh Y không để ý, sau khi cô nói sau câu ấy, cả Marry lần Bác Thừa Ngôn đều cùng một vẻ mặt.

Đúng lúc này, Vương quản gia dẫn người tới. Khoảng chường phải đến cả trăm tên. Người nào người nấy cũng đều toát mồ hôi, không dám lên tiếng.

"Mọi người đừng lo lắng. Hôm nay, tôi muốn giới thiệu cho mọi người một thành viên mới của tổ chức. Đó là Bác Thừa Ngôn." Khuynh Y vừa nói, vừa chỉ tay về phía anh.

Đám đàn em thấy vậy có chút lúng túng. Thành ra, vẻ mặt Khuynh Y lộ vẻ khó hiểu.

Khụ!



Đột nhiên, Bác Thừa Ngôn ho một tiếng. Đám đàn em thấy vậy liền người nào người nấy cũng tươi rói, vỗ tay nhiệt liệt tỏ vẻ chào mừng. Marry ngồi bêm cạnh thấy cảnh tượng ấy có chút buồn cười. May sao là cô vẫn nhịn được.

...

Sáng hôm sau, khoảng chừng tám giừo, Khuynh Y từ trên cầu thang đi xuống. Vươn vai một cái thật sảng khoái, quay ra phía phòng ăn đã thấy Marry và Bác Thừa Ngôn ngồi đó. Tiếng bụng reo liên tục khiến Khuynh Y không để ý quá nhiều, nhanh chóng chạy lại phía bàn ăn.

Vừa đến nới, Khuynh Y đã nhìn thấy toàn là những món ngon. Nào là súp gà với nấm, nào là bánh ngọt với mứt hoa quả. Hầu như, đều là món cô thích. Bác Thừa Ngôn nhìn thấy Khuynh Y cũng không thấy ngạc nhiên, dường như đã thành thói quen hàng ngày, anh đẩy đĩa bánh ngọt về phía cô.

Khuynh Y nhìn anh với ánh mắt hơi nghi ngờ. Bác Thừa Ngôn vọi vàng giải thích.

"Tôi đoán là cô muốn ăn cho nên.."

"Không sao, cảm ơn." Khuynh Y nhàn nhạt nói. Mặc dù bên ngoài không quan tâm quá mức, nhưng trong lòng Khuynh y lúc này đã cảm thấy điều khác thường. Từ lúc anh cứu cô ở trại giam đến giờ, cô luôn cảm thấy anh giấu mình điều gì đó. Dường như là rất quan trọng.

Thế nhưng, Khuynh Y không tài nào lý giải nổi, vậy nên cô đành tạm gác lại chuyện đó.

Ăn sáng xong, Khuynh Y quyết định quay tở lại trường đại học ba năm trước mà mình đang theo. Dù sao, hiện tại, hồ sơ của cô vẫn ở đó. Hơn nữa, mục đích chính cô tới đây, chính là tại văn phong của trường thường lưu giữ lại những bài báo được phát hành hàng tuần. Bất kể là ngành nghễ lĩnh vực gì, chỉ cần được phát hành trên báo, trường đều sẽ lưu lại. Chủ yếu là để học sinh dễ dàng tìm tư liệu nghiên cứu, và học tập theo cách diễn đạt của các nhà báo nổi tiếng.

Vậy nên, Khuynh Y đã lái xe tới trường. Vừa đến nơi, cô đã thấy một cảnh tượng chẳng mấy tốt đẹp.